Khuyết Ảnh Phương Hoa - Nhan Tranh

Chương 14

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

14,

Gió lướt qua mặt nước hồ làm gợn sóng, Đinh Nguyệt Hoa đưa tay té nước, vài giọt nước bắn tung lên. Nàng đứng trên mũi thuyền trông về phía xa, hoàn toàn thả mình vào núi rừng xung quanh: “Diêu tỷ, nơi này quả khiến người ta dễ chịu.” Đinh Nguyệt Hoa nói.

“Vậy thì ở thêm vài ngày đi.” Diêu Ly Ly chèo thuyền cười.

“Tỷ không chê phiền là được.” Đinh Nguyệt Hoa ngồi xuống, “Non xanh nước biếc đương nhiên đẹp, có điều…”

“Có điều người trong lòng không ở bên.” Diêu Ly Ly khẽ thở dài một tiếng: “Ta biết muội sẽ đến.”

“Diêu tỷ, muội cũng không biết vì sao muội lại cho rằng mình phải đến đây, muội… không đang tâm.” Đinh Nguyệt Hoa nói.

Diêu Ly Ly nhìn Đinh Nguyệt Hoa với vẻ mặt phức tạp, sau một lúc lâu nàng chậm rãi nói: “Chẳng biết có phải ông trời đang dùng cách này để xuống trả nợ cho Cừu Việt không nữa.”

Đinh Nguyệt Hoa lấy làm nghi ngờ, “Diêu tỷ, ý của tỷ chẳng lẽ trong đó còn gì nữa ư?”

“Mấy năm qua trong lòng ta vẫn luôn do dự.” Diêu Ly Ly khẽ cắn môi, ánh mắt lộ rõ vẻ thương cảm, rồi nàng như hạ quyết tâm, nói: “Cừu Việt có lẽ chưa chết.”

Vừa dứt lời, Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên “a” lên một tiếng, “Vậy cớ sao tỷ không nói ra? Mặc dù Triển đại ca chưa bao giờ nói ra nhưng ta biết chuyện này vẫn luôn là nút thắt trong lòng huynh ấy.”

“Ta sợ nói ra Triển Chiêu sẽ càng buồn hơn.” Diêu Ly Ly cười khổ một tiếng, “Đấy là người sư huynh cậu ấy kính mến nhất.”

“Sao lại thế?” Đinh Nguyệt Hoa khó hiểu hỏi, chợt trong lòng nàng nảy lên một ý nghĩ đáng sợ, nàng không khỏi rùng mình, ý nghĩ này khiến nàng thấy vô cùng kinh hãi, nàng lắc đầu thì thầm: “Lẽ nào… Tuyệt đối không thể nào.”

“Muội là người thông minh.” Diêu Ly Ly thấy biểu cảm của Đinh Nguyệt Hoa bèn nói: “Muội đoán được gì rồi đúng không.”

“Nhưng sao có thể được, năm đó chính Triển đại ca tự mình trải qua mà.” Đinh Nguyệt Hoa nói.

Diêu Ly Ly lắc đầu: “Chỉ một phần nhỏ thôi.” Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lòng người là thứ khó đoán nhất, cái cảm giác nhìn người thân yêu của mình bỗng chốc biến thành một con người hoàn toàn xa lạ ấy quả thực… Triển Chiêu không biết rằng năm đó Cừu Việt tỷ võ với mình đã không còn là người sư huynh hết mực yêu thương mình năm xưa, người đến chỗ ta chữa độc không phải Cừu Việt mà là Triển Chiêu.”

“Hả?” Đinh Nguyệt Hoa không thể tin được, “Vậy ký ức của huynh ấy thì sao Diêu tỷ?” Đinh Nguyệt Hoa không khỏi bắt lấy tay Diêu Ly Ly.

“Vốn dĩ ta được sư phụ của cậu ấy là Sở Chi Hàn tiền bối nhờ tìm biện pháp giúp cậu ấy vượt qua chuyện này, bởi vì đây là một đả kích quá lớn với cậu ấy. Muội biết đấy, cậu ấy vẫn luôn coi Cừu Việt như anh ruột, cảm giác bị chính người thân của mình làm tổn thương là như thế nào muội hiểu mà đúng không?” Diêu Ly Ly nhìn Đinh Nguyệt Hoa chăm chắm.

Đinh Nguyệt Hoa thấy sắc mặt Diêu Ly Ly đã tái nhợt, nàng biết đối với Diêu Ly Ly mà nói Cừu Việt cũng là người thân.

“Nhưng sau khi Triển Chiêu tỉnh lại chỉ nhớ đúng những gì tốt về Cừu Việt, còn cho rằng mình hại chết Cừu Việt. Ta nghĩ cậu ấy đã tự đóng chặt đoạn ký ức không tốt về Cừu Việt, đảo ngược luôn mọi chuyện, có lẽ đây là ước vọng của cậu ấy, ta cũng bất lực.”

“Vậy sau đó Cừu Việt thế nào?” Đinh Nguyệt Hoa hỏi.

“Không rõ tăm tích, Sở tiền bối đã tìm Cừu Việt rất lâu mà vẫn không có tin tức gì, cứ như đã bốc hơi vậy.” Diêu Ly Ly nói, nàng vỗ nhẹ tay Đinh Nguyệt Hoa: “Có lẽ muội đang trách ta tại sao không nói rõ với Tiêu Nhiên để xua tan hiềm khích giữa hai đứa nó. Cừu Việt là người thân duy nhất của Tiêu Nhiên, ta sợ Tiêu Nhiên cũng sẽ không chấp nhận được như Triển Chiêu, nghĩ bụng đợi thêm vài năm nữa Tiêu Nhiên trưởng thành hơn mới nói cho cậu ấy biết.” Diêu Ly Ly nói, “Sau khi Triển Chiêu bình phục có tới thăm mộ Cừu Việt, chắc là lúc đó Tiêu Nhiên đã nghe được cái gì nên hiểu lầm Triển Chiêu.”

“Diêu tỷ, tỷ cũng bị tổn thương chẳng kém gì người khác.” Đinh Nguyệt Hoa bấy giờ cũng không biết nên nói gì.

Nước mắt của Diêu Ly Ly đã trào ra, nàng kéo Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Muội đến tìm cậu ấy đi, ta nghĩ cậu ấy cần muội.”

Có đôi khi vẫn là gương mặt ấy, nhưng trong lòng hắn lại đeo một chiếc mặt nạ. Có đôi khi tuy mặt hắn đang đeo mặt nạ nhưng trong lòng hắn lại đầy ắp chân thành.

Khai Phong phủ, từ sau khi Triển Chiêu bình phục muốn gặp hắn thì bắt buộc phải gặp Bao đại nhân trước tiên. Bởi vì kể từ đêm bị tập kích đó Triển Chiêu gần như không rời Bao Chửng nửa bước, cũng không còn nói cười với mọi người xung quanh, gặp ai cũng chỉ gật đầu chào. Thế nhưng mọi người nghĩ lại cảm thấy cũng bình thường, tất cả đều chứng kiến đêm đó nguy hiểm cỡ nào, chắc hiện tại Triển hộ vệ đang cẩn trọng cao độ, nghĩ vậy đám nha dịch cũng tăng cường cảnh giác hơn.

Tần Tiểu Trảo đã tới Khai Phong phủ hai ngày trước, vì người nhà giục về nên cậu muốn ghé đây trước khi đi, dù sao cũng đi ngang qua, lý nào đệ tử không ghé thăm sư phụ?

“Sư phụ.” Tần Tiểu Trảo cười hì hì bước tới chào, “Đang gác đêm cho Bao đại nhân sao?” Cậu ngó vào trong.

Triển Chiêu “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tần Tiểu Trảo xấu hổ gãi đầu, chẳng hiểu sao lần này gặp sư phụ cứ cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù sư phụ vẫn anh tuấn như vậy nhưng hình như hơi, đúng, cảm giác hơi xa cách, mà kỳ lạ là cảm giác này thấy rất quen.

“Cái đó, sư phụ, ngày mai ta với Tiểu Mộc phải quay về rồi, sư phụ giữ gìn sức khỏe nhé, có cơ hội đệ tử sẽ ghé thăm sư phụ.” Tần Tiểu Trảo có vẻ buồn.

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.

Tần Tiểu Trảo về phòng, Tiểu Mộc đang thu dọn đồ đạc, “Công tử, xem ra chúng ta ghé không đúng lúc rồi.” Tiểu Mộc nói.

“Đúng vậy, chúng ta đâu biết Khai Phong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn sư phụ đang rất căng thẳng. Ha, hơn nữa mấy ngày trước sư phụ với Đinh tỷ tỷ vội vã từ biệt, trong lòng tất rất nhớ Đinh tỷ tỷ, không gặp được tỷ ấy mà lòng phiền muộn.” Tần Tiểu Trảo nói.

Đêm khuya, Bao Chửng xem xong ghi chép vụ án bước ra cửa phòng, “Cậu cũng về nghỉ ngơi đi.” Ông nói với Triển Chiêu.

“Ta phải bảo vệ ngài an toàn tuyệt đối.” Triển Chiêu trả lời rất dứt khoát.

Bao Chửng quay vào phòng bếp bưng hai bát canh nóng ra, ông đưa một bát cho Triển Chiêu, tự ngồi xuống thềm đá trước thư phòng uống bát còn lại.

“Ngài không hề giống một quan lớn.” Triển Chiêu ở bên cạnh nói.

“Vậy cậu nghĩ phải như nào mới giống?” Bao Chửng nói, ông chỉ vào bát của Triển Chiêu: “Bát của cậu ta dặn phòng bếp bỏ thêm muối vào rồi, người trẻ có vẻ không thích đồ thanh đạm lắm, trước đây cậu ấy bảo vậy.”

“Hắn chẳng qua chỉ là một thuộc hạ của ngài.” Triển Chiêu nói.

“Cậu ấy không chỉ là thuộc hạ của ta, mà còn là bằng hữu.” Bao Chửng nói.

“Bằng hữu? Ngài thật khác với mọi người.” Triển Chiêu nói, “Cho tới bây giờ ta vẫn không hiểu vì sao hắn lại nhờ ta.”

“Bởi vì tín nhiệm, tín nhiệm giữa bằng hữu với nhau.” Bao Chửng nói.

“Đối với người khác thì được, còn hắn là kẻ thù của ta.” Triển Chiêu nói, “Sao hắn lại giao ngài cho một kẻ thù?”

“Ta không rõ ân oán giữa hai cậu, có thể sự hận thù của cậu không có trong cậu ấy hoặc có thể đây chỉ là một hiểu lầm.” Bao Chửng nói, “Mấy ngày qua ta cũng thấy cậu là một người có trách nhiệm với lời nói của mình.”

“Đó là vì ta với hắn đã làm một cuộc trao đổi, sau khi xong việc hắn phải cho ta lời giải thích.” Triển Chiêu nói.

“Ta nghĩ đến lúc đó cậu sẽ có một ý khác.” Bao Chửng nói.

Sáng sớm hôm sau, Tần Tiểu Trảo nói lời từ biệt với Triển Chiêu, lúc sắp sửa đi Triển Chiêu bỗng dưng hỏi một câu: “Có phải bởi vì năm đó ta cứu cậu nên cậu mới tốt với ta không?”

Tần Tiểu Trảo sửng sốt một thoáng: “Không hẳn, năm đó được sư phụ cứu mạng đương nhiên trong lòng rất cảm kích, nhưng sau này gặp lại sư phụ được thấy tận mắt nghe tận tai thì trong lòng không chỉ thấy cảm kích mà còn kích phục. Sư phụ, thật tình sư phụ là thần tượng của ta.” Tần Tiểu Trảo nghiêm túc nói.

“Trên đường cẩn thận chút, mấy năm qua cậu đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành rồi.” Triển Chiêu vỗ nhẹ Tần Tiểu Trảo.

“Mấy năm qua?” Tần Tiểu Trảo chợt nói: “Ha, sư phụ, rốt cuộc sư phụ cũng thừa nhận ngày đó là sư phụ cứu ta rồi.”

Triển Chiêu bảo: “Điều này không quan trọng. Thôi nhanh lên đi, không tối chẳng tìm được quán trọ.”

Nhìn bóng lưng của Tần Tiểu Trảo với Tiểu Mộc xa dần, Triển Chiêu có chút trầm tư, hắn nhấc Cự Khuyết trong tay lên nhìn kỹ càng, “Mình không phải là kẻ không thấu tình, mình đối với người đó như vậy một phần là vì không đành lòng thấy nàng ấy buồn, phần lớn còn lại là vì mình không chấp nhận được. Nói đến oán hận, lúc đầu quả thực là có, nhưng xét cho cùng nó không phải lỗi của người đó. Có lẽ mình vẫn luôn phủ nhận việc đã xem người đó như huynh trưởng từ bao giờ, vì không muốn thừa nhận nên cứ nhớ mãi cái gọi là thù.”

Kiếm là sinh mệnh của một kiếm khách, hắn để Cự Khuyết lại là có ý gì, liều một phen chăng?

Không! Hắn không hy vọng người đó gặp chuyện, mà việc hắn có thể làm lúc này là canh giữ thay người đó.

Lạc Dương, lúc bấy giờ đang là mùa hoa mẫu đơn, muôn hoa nở rộ thơm ngát khiến ai cũng phải nán lại.

“Hoa huynh, thời tiết tốt như thế chớ phụ lòng cảnh đẹp ngày lành.” Một người trêu chọc, y có tai to mặt lớn, chính xác là Hạ Phàm, giang hồ thường gọi y là “Tử Chùy La Hán”.

Hoa Quân thờ ơ liếc nhìn những cô gái trang điểm lòe loẹt ở xung quanh, nói: “Nhan sắc tầm thường, sao sánh được với Đinh gia muội tử.”

Hạ Phàm nói: “Ta nói Hoa Quân ngươi biến thành kẻ tình si từ khi nào vậy, một lòng nhớ mãi không quên với Đinh gia tiểu thư gì đó.”

“Người đời vốn đã có tình si, cớ gì Hoa Quân ta lại không thể hả?” Hoa Quân đảo mắt nói, gã có vẻ buồn tẻ ngả người nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng ánh mắt gã sáng bừng lên, hưng phấn ra mặt: “Kia, kia chẳng phải là Đinh gia muội tử sao, chà.” Nói xong cũng chẳng đợi Hạ Phàm đáp đã đi thẳng xuống tầng.

“Đinh gia muội muội lâu rồi không gặp.” Hoa Quân cười hì hì cản đường Đinh Nguyệt Hoa: “Thật khiến người ta nhớ nhung.”

“Ngươi cũng là người sao?” Đinh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói.

Hoa Quân chẳng hề tức giận, “Đinh gia muội muội, lần trước là ta sai, ta tạ lỗi với nàng.” Vừa nói vừa cúi người thật sâu.

Đinh Nguyệt Hoa sắp sửa lướt qua thì Hoa Quân giơ quạt giấy chặn lại, nói: “Sao Đinh gia muội muội gấp vậy, đang vội đi gặp ai sao?”

“Soạt” Hoa Quân còn chưa kịp dứt câu đã thấy Đinh Nguyệt Hoa rút kiếm đâm mình, Hoa Quân tức tốc né sang một bên, Đinh Nguyệt Hoa thừa cơ vọt vào con ngõ bên cạnh biến mất tăm.

“Coi bộ cô gái này cũng ghê gớm lắm.” Hạ Phàm bước tới nói, dáng vẻ như đang xem náo nhiệt.

“Thôi, vào việc chính trước đi, giữa ta với Đinh gia muội tử hãy còn dài.” Hoa Quân nói.

Hai người rẽ tới rẽ lui tới một hiệu cầm đồ, “Ông chủ cho giá đi.” Hoa Quân đưa một miếng ngọc hình đồng tiền qua.

Ông chủ cầm lên xem rồi nói: “Hai vị xin mời vào trong nói.” Đoạn dẫn hai người ra sau quầy, “Hồ gia vừa tới đây.” Ông chủ nói nhỏ.

Căn phòng phía Đông hậu viện, Hoa Quân với Hạ Phàm vừa vén rèm lên thì thấy bên trong có người đang nói chuyện.

“Hồ gia, thủ lĩnh trại Thanh Phong bây giờ là Nhị đương gia Diệp Huy, lần này trong trại tổn thất mấy cao thủ, nghe bảo lúc Diệp Huy trở lại cũng thoi thóp như bò từ Quỷ Môn Quan về.”

“Ồ, xem ra tên này thế mà cũng có chút bản lĩnh. Không ngờ Khai Phong phủ phiền toái tới như vậy.” Người trung niên ngồi ở đầu nói, “Ngươi đi mời Diệp Huy đó tới đây.”

“Dạ.”

“Khoan đã, chuẩn bị quà trang trọng một chút.”

“Rõ.”

“Hồ gia vẫn còn quan tâm trại Thanh Phong này quá nhỉ.” Hoa Quân nói.

“Lòng người cần phải xoa dịu, để kẻo người qua cầu rút ván.”

Hoa Quân cười: “Hồ gia, cầu này huynh đã rút ván trước đó một lần rồi, chúng ta cần gì phải tốn công cho nó nữa.”

Người trung niên nhấp một ngụm trà, “Có vẻ Hoa Quân dạo này hiền quá nhỉ, là đổi tính hay là bị Triển Chiêu truy lùng siết quá phải bỏ qua hoa thơm cỏ lạ rồi.”

Hạ Phàm cười hỉ hả, nói: “Huynh đệ này của ta biến thành kẻ si tình rồi, chẳng thiết để mắt tới một ai khác.”

“Chà, chẳng hay là cô nương nhà ai mà lại khiến Hoa Quân bận lòng tới như vậy?” Người trung niên thích thú hỏi.

“Cô nương ấy họ Đinh, mới nãy còn chạm mặt nhau, cá tính mạnh mẽ lắm.” Hạ Phàm nói chen vào.

Hoa Quân nguýt mắt nói: “Đủ rồi, hai người bớt trêu ta đi. Hồ gia, Hoa Quân ta không mê vàng bạc châu báu gì, càng không hứng thú với Bao Hắc Tử kia, điều kiện của ta chỉ có một, Triển Chiêu.”

Người trung niên có vẻ bất ngờ, y suy nghĩ một lát rồi nói: “Cái này còn khó hơn.”

Hoa Quân nhún vai nói: “Vậy tại hạ cáo từ.” Đoạn nhấc chân muốn rời đi, bỗng lúc này truyền đến một giọng nói từ sau tấm bình phong: “Có thể nói ta biết lý do không?”

Người trung niên nghe thấy giọng nói này thì lập tức đứng dậy, vẻ mặt hết sức cung kính.

“Hoa Quân ta đời này chẳng yêu thích gì, ngoại trừ nữ nhân.” Hoa Quân nói, “Trước giờ chưa từng chinh phục thất bại ai trừ nàng.”

“Ta hiểu rồi.” Người kia nói, “Hồ Liên, ngươi sắp xếp sao thì sắp xếp đi. Hoa Quân, hy vọng ngươi có thể được như ý muốn.”

Hồ Liên cúi đầu vâng dạ.

Trại Thanh Phong, Diệp Huy đang vừa nhai một miếng thịt lớn vừa uống rượu, chợt một tên lâu la đẩy hai kẻ vào trong: “Đại đương gia, hai kẻ này lén lút ở cổng trại, luôn mồm bảo mình là bằng hữu của đại đương gia, xin đại đương gia định đoạt.”

“Ồ” Diệp Huy nhìn liếc qua hai người, thấy trên eo cả hai đều đeo một miếng ngọc bội hình tròn, bên trên có khắc vài lá trúc, giống hệt với cái đeo trên eo Diệp Huy. Diệp Huy chùi cái miệng bóng mỡ, bực mình nói: “Ta không quen, muốn làm gì thì làm đi.”

Lâu la nghe vậy tưởng mình bị hai kẻ này gạt bèn lôi chúng ra ngoài định đánh đập một phen, một kẻ trong đó vội hô lớn: “Diệp đương gia, chúng ta ở kinh thành hãy còn vụ làm ăn chưa thương thảo xong.”

“Kéo chúng lại.” Diệp Huy ra hiệu nói, “Nhìn gần có vẻ cũng quen đấy.” Diệp Huy như nhớ ra cái gì, giơ bàn tay dính đầy mỡ của mình vỗ mạnh vào vai người đó một cái, “Trí nhớ ta không tốt lắm, ngươi nhắc chuyện này ta mới nhớ lại.” Sắc mặt hắn bỗng thay đổi, sầm lại ngay tức thì, “Vụ làm ăn? Hừ, mấy ca ca của ta vì thương thảo làm ăn với các ngươi mà mất mạng cả rồi, ông đây cũng suýt nữa đã đi theo.”

“Chủ nhân nhà ta cũng vì chuyện này mà phái hai bọn ta tới đây. Lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, đâu ai ngờ nha dịch của Khai Phong phủ này lại lợi hại như vậy, cũng không ngờ Triển Chiêu bỗng dưng lại quay về.” Tên vóc dáng cao gầy nói, “Chủ nhân nhà ta cũng đau lòng khôn nguôi, nên có mang theo ít quà mọn đến chia buồn.” Nói rồi móc ra một chiếc hộp dâng tới.

Một lâu la cầm lấy mở ra, thấy bên trong chỉ là một mảnh giấy, tuy nhiên nó không phải giấy thường, mà là ngân phiếu, con số viết bên trên làm những người có mặt líu cả lưỡi, không ít người há hốc mồm, mắt phát sáng lên.

Nét mặt Diệp Huy cũng dịu lại, đổi giọng điệu: “Hiếm khi thấy chủ nhân nhà ngươi quan tâm trại Thanh Phong bọn ta. Ài, nói ngay cũng do Khai Phong phủ lợi hại, mấy người bọn ta học nghệ chưa tinh.” Hắn vừa nói vừa cất chiếc hộp vào trong ngực.

“Chủ nhân nhà ta rất ngưỡng mộ Đại đương gia, muốn mời ngài tới trò chuyện một lát.” Tên cao gầy thở phào nói.

“Được chứ, được chứ.” Diệp Huy cười hể hả nói.

Đối với trại Thanh Phong, Hồ Liên cũng không hiểu vì sao chủ nhân lại coi trọng chúng như thế. Trại Thanh Phong chẳng qua chỉ là con cờ họ tiện tay sử dụng, nước cờ này thất bại thì vứt đi là được, việc gì phải hao tâm tổn sức đãi ngộ tên Diệp Huy thoát thân trở về này như vậy? Khi gặp được Diệp Huy y càng không hiểu được ý đồ của chủ nhân, tên Diệp Huy trước mặt này thô lỗ chẳng khác gì bao kẻ giang hồ tầm thường ngoài kia.

“Diệp đương gia.” Hồ Liên khách khí chào hỏi.

“Ừ.” Diệp Huy đáp một tiếng, hắn tự tìm một chỗ ngồi xuống, thoải mái dựa người ra sau ngửa mặt lên, “Nhà đại nhân khác biệt thật, ngồi đại ở đâu cũng thấy thoải mái hết.”

Hồ Liên cau mày mắng thầm trong bụng: “Sao tên này chẳng biết phép tắc như vậy.” Tuy nhiên Diệp Huy này dù sao cũng là người chủ nhân chỉ đích danh, trong lòng có bất mãn đi nữa cũng phải cười hùa theo: “Diệp đương gia đi đường mệt rồi, ta kêu người chuẩn bị thức nhắm rượu ngon cho Diệp đương gia tẩy trần.”

“Gượm đã.” Diệp Huy nói, “Diệp Huy ta là kẻ thô lỗ, thẳng thắn, Hồ gia muốn nói gì cứ nói khỏi vòng tới vòng lui mệt người.”

“Diệp đại đương gia quả là người thẳng thắn.” Hồ Liên nói, “Chỗ bọn ta đang thiếu một hảo hán như Diệp đại đương gia đây.”

Diệp Huy bật cười: “Ý này của Hồ gia là muốn ta bỏ chức trại chủ sung sướng ấy làm một kẻ dưới quyền quản thúc của người khác hả?”

“Diệp đại đương gia quá lời rồi, bọn ta thật lòng thật dạ mời Diệp đại đương gia tới.” Hồ Liên nói.

“Cái này ta phải cân nhắc kỹ lại điều kiện xem đáng không đã.” Diệp Huy gõ ngón tay lên chiếc bàn bên cạnh.

Đang nói thì bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, “Chuyện gì ồn ào như vậy?” Hồ Liên gọi một tôi tớ lại.

“Lão gia, Hạ Phàm Hạ gia nói mình bắt được một cô nương nào đó.” Tôi tớ đáp.

“Cô nương? Tên Hạ Phạm đi chung với tên Hoa Quân ngu dốt đó riết nhiễm luôn thói của hắn ta rồi à.” Hồ Liên không vui, “Ham mê sắc dục là tự cầm đao đâm mình, người như thế sao có thể giao phó đại sự.”

Lúc này, Hạ Phạm áp giải một người đi vào, khắp người người ấy lấm lem đất bùn, trên tay trên mặt còn có vết xước, đôi mắt đẹp nhìn trừng trừng người trong phòng, Hạ Phàm vừa buông tay ra, nàng ngã sụp xuống đất như nắm bùn.

“Đinh Nguyệt Hoa này quả đáng gờm, cũng may ta nhanh trí dùng tí kế nên mới bắt được nàng ta.” Hạ Phàm dương dương tự đắc nói, “Hồ gia, Hạ Phàm ta chẳng phải Hoa Quân mà biết thương hoa tiếc ngọc, cô nàng này xinh đẹp quá ta sợ vô tình lỡ làm nàng bị thương, tốt hơn hết là giao cho huynh, Hoa Quân rất quan tâm tới cô nàng này, có nàng ở đây Hoa Quân chắc chắn sẽ tận lực đối phó.”

“Thì ra ngươi bắt giữ nàng là vì chuyện này.” Hồ Liên cười, “Ta còn bảo là ngươi đổi tính rồi.”

Hạ Phàm xì một tiếng, “Ta chẳng như Hoa Quân kia.”

“Các ngươi muốn đối phó ai?” Giọng Đinh Nguyệt Hoa rất yếu, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành, nàng sực nghĩ đến Triển Chiêu.

“Hồ gia, ta muốn cô gái này, đây chính là điều kiện.” Diệp Huy nhấc Đinh Nguyệt Hoa qua ngay không nói nhiều.

“Vậy đâu được!” Hạ Phàm lập tức muốn cướp lại người, Diệp Huy nhấc Đinh Nguyệt Hoa về phía sau bằng một tay, tay kia chưởng Hạ Phạm văng ra, Hạ Phàm lấy làm kinh ngạc, lùi lại mấy bước liền, vai trái đau nhức nhối, y vừa hoảng vừa tức, “Ngươi là kẻ nào?”

“Ta? Bây giờ hẳn được coi là người một nhà, đúng không Hồ gia?” Diệp Huy quay sang Hồ Liên.

Hồ Liên hiện có chút khó xử. Đinh Nguyệt Hoa là người mà Hoa Quân để mắt đến, hắn mà biết thì thể nào cũng lục đục. Một chưởng vừa rồi của Diệp Huy, Hồ Liên nhìn thấy rất rõ, y hơi hiểu được vì sao chủ nhân lại coi trọng tên này rồi. Có thể thoát khỏi tầm mắt trên dưới Khai Phong phủ nhất là còn ở trong tay Triển Chiêu thì thử hỏi làm sao không có chút bản lĩnh được. Diệp Huy này trông lỗ mãng nhưng lại là cao thủ, mà lúc này đang là thời gian bọn họ chiêu mộ nhân tài.

“Lão gia.” Tôi tớ khom người đưa một tờ giấy qua.

Hồ Liên đọc xong thì vò nó vào lòng bàn tay, nhướng mày nói: “Hà tất phải tức giận vì một cô gái, cổ nhân có câu “Kim ốc tàng Kiều(1)”, ta thấy cô nương này rất có duyên với Diệp đại đương gia.”

“Nhưng Hoa Quân…” Hạ Phàm hơi tức giận, phí bao công sức lại để người khác hưởng hết như vậy, dù gì y với Hoa Quân cũng có tí giao tình, lúc này rất khó chịu.

“Hạ đại hiệp, chuyện này ngươi không nói, tất cả chúng ta không nói thì có ai biết ngươi đã bắt được Đinh Nguyệt Hoa?” Hồ Liên khuyên giải, “Tức giận vì một cô gái quả thực không đáng. Ngươi vốn muốn tốt cho Hoa Quân, nhưng ngươi cũng biết tính tình của Hoa Quân rồi đấy, hắn bị cô nàng này mê hoặc, nếu như nàng nói lời không tốt về ngươi ở trước mặt Hoa Quân thì sợ là Hoa Quân cũng trở mặt với cả ngươi.”

Hạ Phàm ngẫm ngợi thấy cũng đúng, bèn không truy cứu nữa, y trừng mắt nhìn Diệp Huy một cái, “hừ” một tiếng rồi nói: “Hôm nay ta nể Hồ gia cho ngươi ít mặt mũi.” Đoạn thở hồng hộc bỏ đi.

“Hồ gia quả là người thấu tình đạt lý.” Diệp Huy hí hửng bế Đinh Nguyệt Hoa đi.

“Không dám, không dám.” Hồ Liên nói, y liếc nhìn Đinh Nguyệt Hoa không khỏi thầm than một tiếng: “Thật tiếc cho một nương xinh như hoa thế này.”

“Nào, ăn chút gì đi.” Chiếc đũa của Diệp Huy gắp tới trước mặt Đinh Nguyệt Hoa, “Sườn xào chua ngọt này ngửi là thấy thèm rồi.”

Đinh Nguyệt Hoa tỏ ra thờ ơ, chỉ hận bản thân ngay cả sức để tự sát cũng không còn.

“Nàng không ăn gì thì sao có sức hả.” Diệp Huy quơ đũa cười toe toét, nói, “Ta biết trong lòng nàng ắt đã băm ta thành nghìn mảnh, nàng sắp chết đói thì sao giết được ta?”

Đinh Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn Diệp Huy, từ từ mở miệng ra.

“Vậy mới phải.” Diệp Huy đút cho nàng một miếng sườn, “Ăn chậm thôi.” Hắn lại gắp tiếp một miếng, trong mắt bấy giờ đầy dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với gương mặt thô kệch của hắn. Trong thoáng chốc ấy Đinh Nguyệt Hoa hơi ngẩn ra, nàng chợt nghĩ tới hắn – Triển Chiêu, trong hốc mắt không khỏi ngấn lệ.

Diệp Huy lau nước mắt cho nàng, “Ta không nỡ nhìn con gái khóc, nhất là người con gái ta thích.”

Đinh Nguyệt Hoa lấy hết sức quay đầu đi, tránh khỏi tay của Diệp Huy, lúc này nàng không nhìn thấy vẻ đau xót thoáng qua trên gương mặt của Diệp Huy.

“Lạch cạch” Đôi đũa rớt đất, Diệp Huy ôm lấy Đinh Nguyệt Hoa, đưa mặt tới gần rồi cười nói: “Nương tử, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của ta với nàng, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, ăn no rồi thì nghỉ ngơi sớm thôi.” Đoạn thổi tắt ngọn nến, trong phòng tối sầm lại, kế đó là tiếng kêu hốt hoảng của Đinh Nguyệt Hoa.

Ngoài cửa sổ, một bóng người thu lại ánh mắt rình mò chậm rãi rút lui.

Trong phòng, Đinh Nguyệt Hoa ra sức cắn vào mu bàn tay Diệp Huy, vị mặn tuôn vào vòm họng, là máu của Diệp Huy. Diệp Huy bấu chặt tay còn lại vào thành giường, đến nỗi phát ra tiếng “răng rắc”, rõ ràng vết cắn của Đinh Nguyệt Hoa vô cùng tàn nhẫn, thế mà Diệp Huy không hề kêu la, cũng không có bất kỳ cử động nào, sự chú ý của hắn như dồn hết ngoài cửa sổ, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Lúc này chút sức lực cuối cùng của Đinh Nguyệt Hoa đã cạn kiệt, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Huy.

“Cô nhóc nàng đúng là tàn nhẫn mà.” Diệp Huy rút tay lại, kéo chăn qua đắp cho Đinh Nguyệt Hoa, tự xoay người nằm ở bên cạnh cách nàng một khoảng.

Xem ra hắn không có ý định làm gì với mình, hành động này của Diệp Huy khiến lòng Đinh Nguyệt Hoa thả lỏng được phần nào. Bản thân không may bị Hạ Phàm bắt tới đây, vốn đã uể oải, bây giờ lại lo lắng đủ điều, kinh hãi dần dần trùm lấy trái tim nàng, cũng không biết qua bao lâu nàng bắt đầu thấy mơ màng.

“Nguyệt Hoa, ta ở bên nàng.” Trong mông lung mơ hồ, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, “Vẫn khiến nàng chịu tủi rồi.” Đầu ngón tay khẽ lướt qua mặt Đinh Nguyệt Hoa, “Ta bên cạnh nàng.” 

Đinh Nguyệt Hoa “ừ” một tiếng trong vô thức. Là hắn, là giấc mộng Hoàng Lương ư? Nếu vậy thì tại sao lại chân thật đến thế này. 

Hôm sau, Diệp Huy tay quấn khăn tới gặp Hồ Liên.

“Trông Diệp đương gia có vẻ uể oải thế, quả nhiên mỹ nhân không dễ khuất phục.” Hạ Phàm ở bên cạnh chế nhạo, y liếc nhìn mu bàn tay bị thương của Diệp Huy, nói: “Quên nói với ngươi tính cô nàng kia rất dữ dằn, chắc là đêm qua ngươi phải tốn nhiều sức lắm.”

“Phải vậy Diệp mỗ mới thích, nói đi cũng phải nói lại, Hạ huynh vẫn là ông tơ bà mối của bọn ta.” Diệp Huy phản đối, “Ngày mai ta ắt mời Hạ huynh chén rượu để tạ ơn mai mối này.”

“Hừ, không dám nhận.” Hạ Phàm lườm Diệp Huy, trong lòng thấy đáng thương thay cho Đinh Nguyệt Hoa.

“Người một nhà cả.” Hồ Liên giảng hòa, “Bàn tiếp vụ làm ăn của chúng ta đi.”

“Ồ, ta tới chậm một bước rồi.” Hoa Quân bất ngờ bước vào cửa.

“Bước này của ngươi cũng chậm quá rồi.” Hạ Phàm nhìn sang Hồ Liên, muốn nói rồi lại thôi.

“Hoa Quân, để ta giới thiệu, vị này chính là Diệp Huy – Diệp đại đương gia của trại Thanh Phong.” Hồ Liên nói, “Vị này là Hoa Quân.”

“Diệp đại đương gia.” Hoa Quân quan sát Diệp Huy. Hai người này vừa gặp mặt nhau đã thấy hơi khó chịu. Chẳng hiểu sao Hoa Quân cứ bức bối, cảm giác này giống hệt với cảm giác khi gặp Triển Chiêu. Có một số người bất kể nam nữ họ rất coi trọng ấn tượng đầu tiên, Diệp Huy với Hoa Quân này đã chẳng ưa gì nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tiếp đó lại có mấy người nữa lần lượt bước vào, chẳng mấy chốc trong phòng đã chật kín chỗ, một tôi tớ cầm bản đồ mở ra, Hồ Liên ra hiệu cho mọi người tập trung lại, “Đây là nơi Bao Chửng chắc chắn đi qua, một khi lần này hắn ra ngoài hắn sẽ không còn quay lại được nữa.”

“Các ngươi bố trí một đội ở chỗ này, ba người các ngươi dẫn người mai phục ở đây. Hạ gia với Hoa Quân sẽ canh giữ bên này, Diệp đương gia thì ở đây.” Hồ Liên khoanh tròn trên bản đồ, cúi đầu thì thầm bố trí.

Chờ mọi người giải tán hết, một người trung niên mặc áo nâu bước ra từ sau tấm bình phong, Hồ Liên khom người nói: “Chủ nhân, tất cả đã ổn thỏa.”

Người kia liếc nhìn bàn cờ bên cạnh, thản nhiên nói: “Chúng chẳng qua đều là quân cờ, kẻ trước ngã kẻ sau tiếp vào.”

“Tuy nhiên toàn là quân cờ tốt.” Hồ Liên nói, “Kế hoạch lần này có thể nói đã chặt chẽ, chỉ cần Bao Chửng đi, tâm bệnh của chúa công tất được giải trừ.”

“Có lòng tin là chuyện tốt, nhưng không được quá tự tin về mọi chuyện.” Người kia nói, “Bởi vì hắn ở đây.”

“Chủ nhân, người mãi chưa buông bỏ được ư.” Hồ Liên nói, “Thuộc hạ cả gan nói một câu, nếu bảo Bao Chửng là tâm bệnh của chúa công, thì Triển Chiêu chính là tâm bệnh của chủ nhân.”

“Tâm bệnh?” Ánh mắt người trung niên bất chợt có chút tự do, dường như đang nhớ lại cái gì.

“Để mắt Đinh Nguyệt Hoa kia kỹ vào, ta muốn cô ta sống.” Người trung niên nói.

“Vâng, chủ nhân, ghép nàng cho tên Diệp Huy thô lỗ kia cũng quá đáng tiếc.” Hồ Liên nói, “Thuộc hạ có chút không hiểu.”

“Vì sao không tác thành cho Hoa Quân ư?” Người trung niên nhếch môi cười, “Hoa Quân biết rồi thì chỉ càng trút giận lên Triển Chiêu, hiệu quả còn tốt hơn nữa.”

Hồ Liên chợt nói: “Chủ nhân muốn để Hoa Quân biết? Thế tên Diệp Huy…”

“Ta nói rồi, bọn chúng đều là những quân cờ, phải đi thế nào, thí ai giữ ai nằm hết trong bàn tay của người chơi cờ.” Người trung niên xoay người nói.

(Hết chương 14)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(1)Kim ốc tàng Kiều – 金屋藏娇: nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Bình Luận (0)
Comment