Khuyết Ảnh Phương Hoa - Nhan Tranh

Chương 15

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

15,

Hai bên cổ đạo cỏ dại mọc cao đến thắt lưng, làn gió lướt qua, âm thanh như thể ai đang nghẹn ngào.

“Sao bỗng dưng đường lớn bên kia lại bị đá to chặn kín lối rồi.” Vương Triều giữ chặt vạt áo lẩm bẩm. Tình cảnh ở đây làm hắn nghĩ ngợi, trong đầu bất chợt hiện ra những hình ảnh oan hồn than khóc. Hắn ra sức lắc đầu, liếc sang nhìn Triển Chiêu. Dạo gần đây Triển Chiêu rất trầm lặng, nụ cười như gió xuân kia càng chẳng thấy đâu, thay vào đó là một gương mặt lạnh tanh và xa cách. Không ít huynh đệ trong phủ suy đoán không lẽ là hậu di chứng từ lần bị thương, Triển đại nhân tới giờ vẫn chưa bình phục hẳn? Đối với sự thay đổi này của Triển Chiêu, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh lại rất bình tĩnh, vẫn thường xuyên giao lưu với Triển Chiêu như mọi ngày dù phản ứng của Triển Chiêu vỏn vẹn chỉ có “Ồ, ờ, rõ”.  Vương Triều gãi đầu.

“Trương Long, Triệu Hổ, hai người ra đằng sau, chú ý quan sát để các huynh đệ phía sau vực lại tinh thần.” Triển Chiêu nói khẽ. Trong khoảng thời gian qua, cho tới giờ đây là câu dài nhất hắn nói với hai người.

Trương Long với Triệu Hổ hiểu ý gật đầu, với xuất thân từ thảo khấu họ cảm nhận được ngay sự bất thường trong cơn gió này.

“Có gì không ổn sao?” Bao Chửng cảm thấy tốc độ đột ngột chậm lại bèn ló đầu ra.

Triển Chiêu lập tức đẩy Bao Chửng vào lại, “Ta chẳng có tốt tính như hắn, đại nhân nên tự biết ý thức bảo mình một tí, hành động này của ngài rất nguy hiểm.”

“Vù” Một mũi tên lửa lao qua, thiêu cháy đống cỏ khô rải rác ở phía trước, sau đó lại có thêm nhiều đống cỏ nữa được ném ra từ hai bên đường, ngọn lửa lan nhanh giữa những đống cỏ chặn hết lối đi của mọi người.

“Bảo vệ đại nhân!” Hàng ngũ phía trước nhanh chóng tụ lại.

Không biết đã có bao nhiêu cuộc chém giết diễn ra trên con đường này, máu tươi, tiếng thét, tiếng gào, ánh đao đã chẳng còn xa lạ gì với nơi đây. Nếu gạt đám cỏ cao đến thắt lưng hai bên đường ra có khi còn tìm được vài thanh đao gỉ sắt ở trong. Gió thổi đám cỏ đung đưa, cứ như đang reo hò cổ vũ. Máu thấm vào đất, bắn tung tóe lên rễ cỏ, tất cả sẽ trở thành dưỡng chất cho chúng.

Trên đất đã có nhiều người nằm xuống, cuộc chém giết vẫn tiếp tục diễn ra, đại đao trong tay Vương Triều đã mở ra được một chỗ hổng, hắn khập khiễng lê chiếc chân bị thương của mình tìm cách đột phá. Phía bên kia lưỡi đao vung vun vút, Mã Hán vung đao chém văng lưỡi đao đang bổ xuống đầu Công Tôn Sách, một chân đá đối phương ra. Trên tay Công Tôn Sách bấy giờ không còn cầm cây bút thường ngày viết ra những dòng chữ thanh thoát nữa, mà cầm một thanh trường đao nặng trịch đối với ông, ông nhặt được nó từ một xác chết bên cạnh. Đám nha dịch cố gắng duy trì đội hình phòng thủ, Trương Long với Triệu Hổ không ngừng bảo vệ Bao Chửng ở hai bên.

“Đừng lo cho bản phủ nữa, các ngươi còn có cơ hội.” Nhìn thấy các nha dịch dần kiệt sức, Bao Chửng không đành lòng bèn nói, “Ai rồi cũng phải chết, ta không muốn các ngươi vì ta mà chết uổng mạng như vậy.”

Một mũi tên lao thẳng về phía Bao Chửng, “phập” đầu mũi tên cắm sâu vào thịt, nhưng Bao Chửng bình yên vô sự, “Ta đã bảo ngài đừng đập vỡ kim bài bảo vệ của ta rồi mà.” Triển Chiêu chém gãy mũi tên đang cắm trên vai, “Đây cũng là lời hứa của ta đối với hắn.”

Hắn thở dốc chưa được mấy hơi, kiếm của Hoa Quân ở bên kia đã đánh tới, Hoa Quân lúc này như bị quỷ nhập, “Triển Chiêu, là ngươi hại nàng, chính ngươi hại nàng!” Hai mắt Hoa Quân đỏ ngầu, trong ánh mắt toàn là sát khí, chẳng còn đâu vẻ tiêu sái mọi ngày, gương mặt tuấn tú lúc bấy giờ hơi rúm lại. Vai trái Triển Chiêu đã đầm đìa máu, song nét mặt vẫn cũ chẳng có biểu cảm gì, hắn đẩy Bao Chửng đến bên cạnh Trương Long với Mã Hán, nghiêng người co gối phải né kiếm của đối phương, rồi bất ngờ nhảy lên mượn thế chém xuống lưng Hoa Quân. Hoa Quân tức tốc xoay kiếm lại đỡ, song lực kiếm Triển Chiêu quá mạnh, hơn nữa Cự Khuyết còn là bảo kiếm, mặc dù Hoa Quân đỡ kịp nhưng vẫn bị chấn động ít nhiều, cổ tay đã bị thương. Nếu là bình thường Hoa Quân đã tháo chạy, nhưng lúc này gã lại nghiến răng nhịn đau bám lấy Triển Chiêu tới cùng.

Lúc này Triển Chiêu phải ứng phó với Hoa Quân, lại phải chú ý bảo vệ Bao Chửng, tình thế có chút khó khăn, Hoa Quân cũng phát hiện ra điểm này, gã cười nham hiểm, hét lớn với Hạ Phàm: “Hạ huynh, ngươi cứ việc lấy mạng Bao Chửng đi.”

Hạ Phàm hiểu ý, đánh văng hai người Trương Long với Triệu Hổ, chĩa kiếm đâm về phía Bao Chửng. Triển Chiêu xoay người bỏ qua Hoa Quân, hoàn toàn mặc kệ phía lưng, chỉ tập trung vung kiếm với Hạ Phàm, một kiếm chém đứt kiếm của Hạ Phàm ra làm đôi. “Phập” Chợt thấy sau lưng lạnh toát, lưng của Triển Chiêu quả nhiên đã bị Hoa Quân đâm trúng, Triển Chiêu hừ một tiếng, đổi kiếm sang tay trái đâm ngược lại. Hoa Quân vẫn đang chìm trong vui sướng đâm được Triển Chiêu, trong lúc nhất thời vẫn chưa phản ứng lại thì tay phải đã bị kiếm của Triển Chiêu đâm trúng. Tuy nhiên vai trái Triển Chiêu đã bị thương trước đó, thành thử lực yếu đi rất nhiều, chỉ đủ cắt vào cánh tay của Hoa Quân một vết, dù vậy vẫn kiến Hoa Quân sợ khiếp, hớt hải lùi lại thật xa.

“Khụ khụ” Triển Chiêu loạng choạng chống kiếm xuống, hắn không thể ngã được, hắn nghiến răng siết chặt Cự Khuyết, “Ta đã hứa với người đó rồi.”

Lúc bấy giờ, Vương Triều với Mã Hán ở bên kia đã có đột phá, một tốp người ngựa hướng về đây, trong nháy mắt đã chém ngã mấy người, sức ép ở đây tức khắc sụt giảm, “Đinh cô nương!” Vương Triều reo lên một tiếng. Với sự tăng người từ quân chi viện, tình thế đã nghiêng hẳn về một phía. Đám nha dịch bỗng chốc phấn chấn lại. Hoa Quân tất nhiên cũng nhận ra Đinh Nguyệt Hoa trong đám người, sắc mặt gã cực kỳ khó coi, oán hận lườm lại Triển Chiêu, chĩa kiếm tới một lần nữa.

Một bóng người vụt qua, “soạt soạt soạt soạt” đâm vội về phía Hoa Quân theo thứ tự là trên dưới trái phải. Hoa Quân nhanh chóng vung kiếm tự vệ, “Là ngươi!” Hoa Quân nghiến răng nói, kẻ trước mặt chính là Diệp Huy.

“Một chưởng đó vậy mà vẫn chưa lấy được mạng ngươi.” Hoa Quân oán hận nói.

“Chịu một chưởng đổi một cơ hội cũng rất đáng.” Diệp Huy nói, sắc mặt hắn hơi tái nhợt.

“Ha ha, chung quy ngươi vẫn bị thương không nhẹ.” Hoa Quân nhìn thấu mánh khóe, “Ngươi cùng phe với hắn, vậy vì sao còn làm chuyện đó với Đinh Nguyệt Hoa.”

“Ta chẳng làm gì cả.” Diệp Huy đỡ Triển Chiêu, tiếp nhận Cự Khuyết, hang nghiêng đứng đấy.

Dáng dấp này rất quen, Triển Chiêu, chỉ có Triển Chiêu mới làm được như vậy, “Ngươi…” Hoa Quân chợt hiểu ra: “Ngươi mới là Triển Chiêu!”

Diệp Huy đưa tay trái lột mặt nạ, lộ ra khuôn mặt vốn có, chính xác là Triển Chiêu, “Tiêu Nhiên, xin lỗi ta tới muộn.”

Người được đỡ xoa nhẹ mặt mấy cái, kéo lớp da bên ngoài ra, ấy là một gương mặt lạnh lùng, “Công việc bảo vệ này có chút nhọc.” Lúc nói lời này trọng tâm của Tiêu Nhiên đã đổ lên người Triển Chiêu.

Hạ Phàm kéo Hoa Quân lại, nói: “Huynh đệ, hết cứu vãn rồi còn không mau phắn.”

“Còn muốn chạy đâu?” Đinh Nguyệt Hoa cả kiếm lẫn người đã tới. Xung quanh được một đám người vây kín, chẳng còn một lối thoát nào.

Trường kiếm rớt đất, Hoa Quân buồn bã nhìn Đinh Nguyệt Hoa, cười khổ một tiếng: “Hoa Quân ta cuối cùng vẫn là vì phụ nữ, cũng được, vẫn không uổng một đời phong lưu.” 

Cổ đạo dần dần yên tĩnh lại, lúc bấy giờ mọi người mới biết Triển hộ vệ luôn bảo vệ bên Bao đại nhân những ngày qua thật ra là Tiêu Nhiên, ban nãy còn chứng kiến Tiêu Nhiên tận lực tác chiến, ấn tượng của mọi người đối với y nhanh chóng thay đổi, nhao nhao bước tới kiểm tra vết thương cho y, vô cùng quan tâm lo lắng.

Một cảm giác ấm áp dâng lên từ đáy lòng Tiêu Nhiên, vết thương đau đớn dường như được xoa dịu phần nào, nhìn từng ánh mắt quan tâm, tuy rằng hầu hết vẫn khá xa lạ với mình, nhưng sự chân thành ấy toàn là thật. Y nhòm qua khe hở giữa lớp người, Triển Chiêu đang nói gì với Bao Chửng. Lúc nãy dựa vào người Triển Chiêu, mình nghe thấy tiếng thở dốc của hắn rất rõ, xem ra một chưởng kia của Hoa Quân không hề nhẹ, dám phá dám lập, lùi một bước để đánh trả đối phương. Tiêu Nhiên mệt mỏi khép mắt lại, nghĩ thầm mình bắt đầu quan tâm tới Triển Chiêu từ lúc nào.

“Đại nhân, việc này không nên chậm trễ, giờ thuộc hạ dẫn theo người đi trước.” Triển Chiêu nói.

“Mọi việc cẩn thận.” Bao Chửng dặn dò.

Đinh Nguyệt Hoa đoạt lấy một con ngựa đuổi theo Triển Chiêu, Triển Chiêu ghìm dây cương dừng lại nói: “Quay lại.”

“Bao đại nhân có người bảo vệ rồi.” Đinh Nguyệt Hoa nói.

“Quay lại.” Vẻ mặt của Triển Chiêu trước sau không cho phép thương lượng, “Nếu nàng vẫn cố, ta tất có cách khiến nàng ở lại.”

Đinh Nguyệt Hoa cắn môi, cuối cùng vẫn xuống ngựa.

Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi nhưng lại xảy ra hết biến cố này tới biến cố khác, lúc nàng bất lực bị kẹt giữa muôn vàn suy nghĩ hiện trong đầu, ai đó mở bàn tay nàng ra viết lên hai chữ, hai chữ này khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nàng siết chặt lòng bàn tay, đọc thầm trong lòng hai chữ “Triển Chiêu” ấy. Người đàn ông thô lỗ trước mặt vỗ nhẹ mu bàn tay nàng. Đinh Nguyệt Hoa nhác thấy bàn tay đang băng bó kia, trong lòng đầy áy náy. Diệp Huy cười lắc đầu, lấy ra một viên thuốc cho nàng uống, đồng thời cảnh giác chú ý động tĩnh bên ngoài. Đinh Nguyệt Hoa thấy cơ thể đã dần hồi sức lại, đang định lên tiếng thì Hoa Quân tự nhiên xông vào, bất ngờ chưởng vào lưng Diệp Huy. Diệp Huy phun ộc ra một ngụm máu, ngã sụp xuống đất, nhìn hắn gần như không còn thở. Đinh Nguyệt Hoa thừa nhận trái tim mình lúc ấy như chìm xuống theo, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.

“Ngươi làm gì vậy?” Đinh Nguyệt Hoa nhào tới cạnh Diệp Huy.

“Hắn bất kính với nàng nên đáng chết.” Hoa Quân căm hận nói.

“Ngươi cũng từng hành động bất kính với ta, vậy ngươi cũng đáng chết.” Bắp chân của Đinh Nguyệt Hoa hãy còn run, sức lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

“Nàng còn bảo vệ cho hắn?” Ánh mắt Hoa Quân đầy thất vọng và khó hiểu, “Vì sao ta không thể lọt vào mắt xanh của nàng? Lẽ nào ta còn chẳng bằng một gã lỗ mãng?”

Đinh Nguyệt Hoa ôm lấy Diệp Huy không nói một lời, ánh mắt lạnh băng khiến lòng Hoa Quân không khỏi run lên, gã hung hăng giậm chân bỏ đi, bao nhiêu căm hờn đổ hết lên đầu Triển Chiêu: Nếu không có hắn Đinh Nguyệt Hoa đã thuộc về ta từ lâu rồi.

“Không ngờ Đinh Nguyệt Hoa này vậy mà lại rung động với Diệp Huy.” Cách đó không xa Hồ Liên nói.

“Chuyện này chẳng ai khống chế được.” Người trung niên ở bên cạnh nói.

“Một chưởng kia của Hoa Quân rất mạnh, tên Diệp Huy này e là lành ít dữ nhiều.” Hồ Liên nói.

“Đem lên bàn cân so sánh mà nói, ta hy vọng Hoa Quân phẫn nộ.” Người trung niên nói, “Yêu hận tình thù, ngươi không cảm thấy thú vị sao?”

Hồ Liên trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của người trung niên. Bọn họ đều là những quân cờ cho chủ tùy ý điều khiển, chơi đùa trong lòng bàn tay, mình ngày càng không thể nắm bắt được suy nghĩ của chủ nhân.

Chợt Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy người trong vòng tay cử động, “Triển đại ca.” Nàng gọi khẽ một tiếng.

“Diễn kịch mà, tất nhiên phải chân thật chút.” Hắn lau vệt máu trên khóe miệng, “Ta không sao, một chưởng này của Hoa Quân thật ra lại cho ta một cơ hội tốt, thế này thì sự biến mất của Diệp Huy đã hợp lý rồi.”

Trong căng thẳng sợ hãi với dáng đi loạng choạng, Đinh Nguyệt Hoa bị dẫn tới một nơi, đằng sau bức bình phong là một bóng người lờ mờ.

“Thật muốn xem biểu cảm của Triển Chiêu khi trông thấy cô trong bộ dạng này nếu hắn còn kịp thấy.” Một giọng nói trầm thấp truyền tới từ sau tấm bình phong, “Kỳ thực việc cô là ai, sống chết thế nào ta chẳng cần để ý, có điều ta muốn cô sống.”

“Ngươi là ai?” Đinh Nguyệt Hoa hỏi một câu, nàng cảm giác được người ở sau tấm bình phong kia dường như rất quen thuộc với Triển Chiêu

Phía sau tấm bình phong im lặng, Đinh Nguyệt Hoa bị dẫn ra ngoài theo hiệu lệnh, nàng cứ như thế lấy lại được tự do.

Đinh Nguyệt Hoa hồi tâm lại, trong lòng bỗng dấy lên bất an, nàng nghĩ tới bóng người đằng sau bức bình phong ấy, rốt cuộc hắn là ai?

Khi Triển Chiêu quay lại trạch viện đó lần nữa, bên trong đã không còn một bóng người. Hắn cho người tìm kiếm kỹ lưỡng, cuối cùng phát hiện được một lối mật thất đằng sau bức bình phong, nó thông ra một con sông cách đó không xa. Triển Chiêu đang tiến sâu vào mật thất, chợt cơn đau ở lưng khiến hắn phải ngồi xuống nghỉ ngơi một thoáng. Hắn ngước mắt lên, nhác thấy một bộ trà cụ đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ánh mắt hắn dừng lại trên bộ trà này. Đây là một bộ trà cụ bằng sứ màu trắng có hoa văn, lớp men bóng loáng, phôi sứ trắng mỏng, nhìn là biết không phải đồ dùng của những gia đình giàu có bình thường. Hơn nữa bộ trà cụ này trông rất quen, hình như hắn đã từng thấy ở đâu rồi, ngự dụng hoàng thất, Triển Chiêu ngẩn ra, cuối cùng cũng nhớ được lúc vào cung tra án đã từng thấy bộ trà cụ này. Triển Chiêu cẩn thận cất bộ trà cụ đi, trong lòng đầy suy nghĩ.

Thấy Triển Chiêu trở về vô sự Đinh Nguyệt Hoa thở phào, ánh mắt nàng dõi theo bước chân của Triển Chiêu, nhưng nàng không bước tới. Triển Chiêu vẫn luôn cau mày, cúi đầu đi thẳng tới chỗ Bao Chửng đang nghỉ chân.

Bao Chửng với Công Tôn Sách trầm mặc nhìn bộ trà cụ Triển Chiêu mang về hồi lâu, “Đây quả thực là đồ ngự dụng.” Bao Chửng lên tiếng.

Triển Chiêu lại lấy ra một miếng ngọc bội hình tròn, “Đại nhân, đây chính là ngọc bội đoạt được từ trên người tên thủ lĩnh trại Thanh Phong đêm đó, đúng như dự đoán tất cả những người tham gia hành động đều nhận được miếng ngọc này, chắc hẳn là ký hiệu nhận biết của bọn họ.”

“Tuy chỉ khắc vài nét nhưng nhánh trúc này đã rất thanh thoát.” Bao Chửng quan sát kỹ lại, “Nhớ năm ngoái tra vụ án Phò mã, tẩm điện Thọ Xương Công chúa có trồng mấy nhánh trúc tía ở trong sân.”

“Đại nhân, như vậy sợ là Thọ Xương Công chúa oán hận đại nhân đã chém Phò mã nên bây giờ…” Công Tôn Sách ở bên cạnh nói xen vào.

“Nhưng đó chỉ là suy đoán, nhiêu đây vẫn chưa đủ làm bằng chứng.” Bao Chửng nói, “Nhất là khi còn dính đến hoàng thất.”

“Vụ chém Phò mã chỉ là chuyện của đầu năm.” Bao Chửng nói thêm, “Cuối năm ngoái vẫn còn vụ Thổ Long Cương, sự tình không đơn giản như vậy.”

“Xem chừng Công chúa lá chắn của người khác.” Công Tôn Sách nói.

“Nếu như không có người giật dây thì một Công chúa vẫn luôn sống trong cung làm sao biết được những nhân sĩ giang hồ này, từ chiêu mộ sát thủ đến bố trí thực thi kế hoạch chắc chắn đã có người sắp xếp an bài tỉ mỉ.” Triển Chiêu nói.

“Triển hộ vệ, sắc mặt cậu không tốt lắm, chiều nay nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày qua vất vả rồi.” Bao Chửng quan tâm nói.

“Tiêu Nhiên thế nào rồi?” Triển Chiêu hỏi.

“Mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi đầy đủ là được.” Công Tôn Sách nói.

“Ta đi thăm cậu ấy.” Triển Chiêu ra khỏi phòng thì gặp Đinh Nguyệt Hoa đang trông về phía này.

“Ngươi… vẫn ổn chứ.” Đinh Nguyệt Hoa bước tới, “Ngươi cũng bị thương.”

“Ta còn đứng được chứ không nằm.” Triển Chiêu khẽ cười nói, “Ta đi thăm Tiêu Nhiên.”

Nhắc đến Tiêu Nhiên, Đinh Nguyệt Hoa chợt nhớ tới gì, “Ta có chuyện…” Nàng hơi do dự, lúc này có nên nói chân tướng cho Triển Chiêu biết không?

“Sao?” Triển Chiêu xoay đầu lại.

Đinh Nguyệt Hoa bỗng không đành lòng, nàng biết ở trong lòng Triển Chiêu, Cừu Việt rất quan trọng. Nàng không khỏi thầm cân nhắc.

“À, đệ tử cuối cùng của ngươi tới rồi.” Cuối cùng Đinh Nguyệt Hoa vẫn nuốt xuống, để sau vậy, tìm một cơ hội thích hợp hơn.

Triển Chiêu sững lại, sao tên này lại tìm tới đây, “Lúc này hẳn Tiểu Trảo phải đang trên đường về nhà rồi.” Triển Chiêu nói.

Đinh Nguyệt Hoa cười: “Nghe được ngươi đang ở đây nên đồ đệ quý của ngươi tức tốc chạy tới vấn an, thực ra cậu ấy cũng vừa khéo ghé thăm người thân ở gần đây.”

“Ồ, thật đúng lúc, nhưng cũng quá nhanh rồi.” Triển Chiêu nói, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Đến gần nơi nghỉ ngơi của Tiêu Nhiên, từ tít đằng xa đã nghe thấy giọng của Tần Tiểu Trảo, một tiếng Tiêu đại ca hai tiếng cũng Tiêu đại ca.

“Ô, cậu với Tiêu Nhiên bái kết làm huynh đệ từ khi nào vậy.” Triển Chiêu cười nói.

“Sư phụ.” Tần Tiểu Trảo bước ra đón, “Sư phụ, ta nghe Tiểu Mộc nói mọi người bị tập kích ở cổ đạo, sư phụ có bị thương không?”

“Tiểu Mộc nắm bắt thông tin nhanh thật.” Triển Chiêu liếc sang Tiểu Mộc.

Tiểu Mộc ngây ngô cười: “Ta hay chạy lung tung bên ngoài, cũng chỉ là nghe được người ta nói, ấy vậy thiếu gia nhà ta vẫn vội vã chạy tới đây.”

Tần Tiểu Trảo giơ một ngón cái với Tiêu Nhiên, nói: “Ta vừa nghe Trương Long bọn họ nói xong, Tiêu đại ca, ta khâm phục huynh cực kỳ, mặc dù huynh vẫn kém sư phụ ta một chút.”

“Được sủng ái đến phát sợ.” Tiêu Nhiên mỉm cười.

Tần Tiểu Trảo không khỏi đưa mặt lại gần, nói: “Hình như đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy huynh cười.”

Tiêu Nhiên ngoảnh đầu đi, nói: “Phàm là người ai chẳng biết cười, ngạc nhiên cái gì.”

“Ai kia đừng có mà gắng gượng, bị thương thì phải nghỉ ngơi.” Tiêu Nhiên vừa xoay lưng lại vừa nói.

Triển Chiêu đương nhiên biết rõ là đang nói mình, hắn khẽ mỉm cười, trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Ánh trăng như nước, Triển Chiêu ngửa đầu hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có này, “Đang nghĩ gì đấy?” Đinh Nguyệt Hoa ở bên cạnh nói.

“Nàng học được thuật đọc tâm từ khi nào vậy?” Triển Chiêu nói.

“Ta cũng ước gì mình biết thuật đọc tâm, để đọc xem ngươi đang lo lắng cái gì.” Đinh Nguyệt Hoa khẽ thở dài

“Lo lắng?” Triển Chiêu nghiêng đầu nói, “Ta chỉ đang tận hưởng vầng trăng tròn hiếm có này.”

“Trăng này mang theo màu máu khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Triển đại ca, ban ngày ngươi bảo quá đúng lúc quá nhanh, câu này có ý khác phải không?”

“Nàng biết xem thiên văn rồi.” Triển Chiêu thu tầm mắt.

Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu không nói nữa. “Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn là kẻ ngoài cuộc phải không?” Nói rồi muốn rời đi.

“Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu vươn tay kéo Đinh Nguyệt Hoa lại, “Những lời đêm đó ta nói đều thật lòng.” 

Đinh Nguyệt Hoa khựng lại, “Ngươi…” Bỗng trái tim rộn rã, hai mắt nhìn nhau, khoảnh khắc này yên lặng còn hay hơn cả âm thanh, “Ta… biết rồi.” Mặt Đinh Nguyệt Hoa bất giác đỏ lên.

“Tay ngươi hơi lạnh.” Đinh Nguyệt Hoa trở tay bắt mạch cổ tay của Triển Chiêu, “Ngươi vẫn đang cưỡng ép bản thân.”

Cả đầu Triển Chiêu không khỏi tựa vào vai Đinh Nguyệt Hoa, “Một lúc là khỏe.”

“Ngươi thích cưỡng ép bản thân mình tới vậy sao?” Giọng Đinh Nguyệt Hoa nghe có oán trách, có lo lắng, “Ta đi gọi Công Tôn tiên sinh tới xem thử.”

“Thuốc của tiên sinh đắng lắm.” Triển Chiêu kéo hai tay Đinh Nguyệt Hoa vào lòng, “Trong lòng đã đắng lắm rồi ta không muốn đắng thêm nữa.”

Đinh Nguyệt Hoa ngẩn ra, “Ta hiểu, mà, mà sự tình có lẽ không như ngươi nghĩ thế đâu.”

“Bỗng dưng nhận ra có một nơi để tựa vào thích thật.” Triển Chiêu nói, “Nguyệt Hoa, có những lúc ta không thể ngã, kỳ thực, kỳ thực ta cũng rất mệt, chung quy ta cũng là người phàm.” Dù không nhìn thấy vẻ mặt của Triển Chiêu khi nói lời này, nhưng cũng nghe ra sự mệt mỏi trong từng câu chữ.

“Ta ở đây.” Đinh Nguyệt Hoa khẽ áp má vào đầu Triển Chiêu.

“Ừ, ta nên nhận ra sớm hơn.” Triển Chiêu nói.

“Choang” là tiếng bát vỡ, “Tiêu đại ca huynh làm sao vậy?” Kế đó là tiếng la hớt hải của Tần Tiểu Trảo.

Triển Chiêu lập tức ngẩng đầu lên, bước nhanh về phía phòng Tiêu Nhiên.

“Tiêu Nhiên!” Triển Chiêu đỡ lấy Tiêu Nhiên đang lên cơn co giật, mũi và miệng y đều chảy ra máu đen.

“Ta cũng không biết, Tiêu đại ca uống thuốc xong thì như vậy.” Tần Tiểu Trảo thờ thẫn đứng đó.

“Ta đi mời Công Tôn tiên sinh tới ngay.” Đinh Nguyệt Hoa vội vàng bảo.

Tần Tiểu Trảo bấy giờ mới tỉnh lại, “Ta, ta đi.” Nói xong vội vã chạy ra ngoài.

“Không kịp nữa.” Triển Chiêu điểm vào mấy đại huyệt của Tiêu Nhiên, bắt đầu vận khí.

“Tình trạng hiện tại của ngươi làm sao trị độc được cho cậu ấy, để ta.” Đinh Nguyệt Hoa giậm chân muốn bước tới.

“Nàng không ứng phó nổi.” Ánh mắt Triển Chiêu dừng lại ở chỗ nàng, “Tiêu Nhiên cậu phải gắng lên.” Triển Chiêu nói thầm, từ từ truyền chân chí vào cơ thể của Tiêu Nhiên.

Công Tôn Sách nghe tin chạy tới, ông nghi hoặc nhặt mảnh bát vỡ còn đọng vài giọt thuốc lên ngửi, đoạn ông chạy ra ngoài, một lát sau ông quay lại với vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Ta vừa lục lại cặn thuốc, bên trong có thêm một vị thuốc.”

“Nơi này phòng vệ nghiêm ngặt như thế.” Tần Tiểu Trảo nói, “Hay là thằng nhóc Tiểu Mộc này làm việc lơ mơ, không đọc kỹ đơn thuốc tiên sinh đưa cho.”

Đang nói thì Tiểu Mộc loạng choạng chạy vào với vẻ mặt sợ hãi, la: “Có, có người, ma, hồn ma.” Nói rồi hai mắt trợn lên, sợ quá mà ngất đi.

“Tiểu Mộc, Tiểu Mộc, lá gan đệ cũng nhỏ quá rồi đấy.” Tần Tiểu Trảo vỗ mặt Tiểu Mộc.

Trương Long, Triệu Hổ với đám nha dịch nghe thấy tiếng động cũng chạy qua, vừa khéo nghe được Tiểu Mộc nói có người bèn dẫn người đi lục soát quanh sân. Còn Vương Triều với Mã Hán dẫn theo người đứng vây quanh nơi ở của Bao Chửng cảnh giác cao độ, quan huyện địa phương và các tướng lĩnh tới chi viện cũng không dám lơ là.

Một tràng cười gằn vang lên, một giọng nói mơ hồ truyền tới. “Có hứng thú nghe kể chuyện không, Triển Chiêu.”

Người trong phòng sốt sắng, Tần Tiểu Trảo la “a” một tiếng rồi vội vàng khép cửa phòng lại, kéo Tiểu Mộc vào trong, Đinh Nguyệt Hoa rút trường kiếm ra hướng về phía cửa tập trung đề phòng.

“Có một cặp sư huynh đệ, vốn dĩ tình cảm vô cùng tốt.” Giọng nói mơ hồ ấy lại phát ra, nhưng có vẻ đã ở gần hơn so với ban đầu, câu mở đầu này khiến chân mày Triển Chiêu khẽ cử động.

“Hừ, có điều người sư đệ này rất tham vọng, việc tỏ ra lanh lợi thân thiết với sư huynh chẳng qua chỉ là một thủ đoạn. Hắn thành công lừa được sư phụ giao cho tâm pháp tối thượng của bản môn, loại tâm pháp mà chỉ chưởng môn mới có tư cách tu luyện.”

“Ta thấy người sư huynh nhỏ nhen thì đúng hơn, không chấp nhận được việc sư đệ mạnh hơn mình.” Đinh Nguyệt Hoa xen lời vào, nàng mơ hồ cảm thấy bất an, mục đích của đối phương là gì, chẳng lẽ phí bao công sức như vậy chỉ để kể chuyện? Nàng liếc sang Triển Chiêu với Tiêu Nhiên, lúc này tình trạng của Tiêu Nhiên đã khá lên nhiều, trái lại Triển Chiêu toát đầy mồ hôi lạnh, xét theo nét mặt của hắn thì xem chừng tâm trí đã bị nhiễu loạn, lẽ nào ý đồ của đối phương là… Đinh Nguyệt Hoa bỗng hiểu ra. Tiêu Nhiên ngàn cân treo sợi tóc, Triển Chiêu tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thừa lúc hắn đang giải độc cho Tiêu Nhiên quấy nhiễu tâm trí hắn, như vậy nặng thì mất mạng nhẹ thì tâm mạch tổn thương, đây mới là mục đích thực sự đối phương.

Bên ngoài ồn ào náo loạn, xem ra vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của đối phương. Đinh Nguyệt Hoa sốt ruột, chợt nàng nảy ra một ý, giọng nói này nghe rõ như vậy lẽ nào là đang ở trong phòng? Nàng lập tức tìm kiếm kỹ lưỡng, trên xà nhà, dưới gầm giường, trong ngăn tủ, bất cứ nơi nào có thể trốn được cũng tìm hết rồi vậy mà vẫn không phát hiện được gì. Căn phòng chỉ có nhiêu đây, mấy người như vậy, gặp ma thật à?

“Triển đại ca, ngươi phải bình tâm tĩnh trí đừng nghe mấy lời xằng bậy này.” Đinh Nguyệt Hoa chẳng biết làm gì hơn ngoài nói với Triển Chiêu.

“Hừ” Giọng nói kia lạnh lùng nói tiếp, “Sư huynh đệ từ trên xuống dưới có hơn mười người, dù xét thâm niên hay thứ bậc cũng nên là truyền cho Đại sư huynh, bao giờ mới tới lượt kẻ xếp cuối cùng? Bao lần tỷ võ với nhau, mồm luôn bảo xin chỉ điểm chút nhưng lại năm lần bảy lượt khiến Đại sư huynh bẽ mặt trước tất cả sư đệ.”

“Là bản thân tên Đại sư huynh đó không đủ thực lực thôi, võ thuật nào có dựa theo thâm niên thứ bậc.” Tần Tiểu Trảo ở một bên nói.

“Đáng hận là tên tiểu sư đệ kia lúc nào cũng giả vờ tỏ ra mình khiêm tốn.” Giọng nói kia lại tiếp tục, “Hắn có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người trong cuộc không?”

“Ta, không có như vậy.” Quả nhiên tâm tư của Triển Chiêu đã dậy sóng, sắc mặt hắn lại tái đi vài phần.

“Rõ ràng là Đại sư huynh kia sinh lòng đố kỵ, bụng dạ hẹp hòi.” Công Tôn Sách cũng đoán được đầu mối.

“Dần dà tên tiểu sư đệ này đã trở thành cái gai trong mắt Đại sư huynh, y vốn nghĩ mình là người được sư phụ tin tưởng nhất, vậy mà không ngờ sư phụ lại nói bí mật chỉ có chưởng môn mới biết cho tên tiểu sư đệ kia, trong khi vì bí mật này mà y đã khổ công chờ đợi ngần ấy năm, nhưng cuối cùng tất cả đã biến thành hư ảo.”

“Xì, rõ ràng là Đại sư huynh ngay từ đầu đã có động cơ bất lương.” Đinh Nguyệt Hoa nói, nhìn thấy tình trạng của Triển Chiêu ngày càng tệ nàng rất lo lắng.

“Các ngươi thì biết cái gì? Có được bí mật này, đừng nói là nổi bật hơn người, ngay cả thiên hạ vạn vật cũng có thể nằm hết trong tay. Phàm là người ai chẳng có điều muốn theo đuổi, nhưng nếu làm một kẻ phàm phu tục tử thì khác nào uổng phí một kiếp người. Là tên tiểu sư đệ này ngu xuẩn không biết tận dụng cơ hồi, chỉ có một chức hộ vệ tứ phẩm đã thấy hài lòng.”

Mí mắt Tiêu Nhiên khẽ giật, “Đại sư huynh mà ngươi nói tên Cừu Việt đúng không?”

Cơ thể Triển Chiêu đột ngột run lên.

“Còn có người nhớ tới cái tên này.” Giọng nói kia trầm xuống.

“Ta không muốn nghe nữa!” Tiêu Nhiên nói, y cảm thấy được chân khí của Triển Chiêu đang rối loạn, trong lòng đã hiểu ra đôi chút.

“Ngươi không muốn nghe tất nhiên vẫn còn người khác muốn nghe, phải không Triển Chiêu.” Giọng nói kia cười khành khạch, “Lần gặp mặt tỷ võ nọ, y đã động tay động chân lên thanh kiếm của tiểu sư đệ, tiếp đó đòi trao đổi vũ khí, độc của Thất Tinh Thảo quả nhiên lợi hại, có điều mạng của tiểu sư đệ kia cũng rất lớn, thế mà vẫn sống sót được.”

“Phụt” Tiêu Nhiên nôn ra một ngụm máu, Công Tôn Sách vội vàng bước tới kiểm tra, ông như trút được gánh nặng, nói: “Độc đã được tống ra ngoài rồi.”

Tiêu Nhiên hơi kích động, “Không đúng, ngươi nói sai rồi, người bị thương lúc đó là đại ca.”

Một loạt hình ảnh xẹt qua trong tâm trí của Triển Chiêu, máu nhỏ theo mũi kiếm Cự Khuyết, rơi xuống nền tuyết trắng tạo nên một vẻ đẹp kỳ quái, đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Cừu Việt.

“Sư huynh, huynh thắng.” Triển Chiêu bụm mu bàn tay.

Cừu Việt cười, ban đầu là cười khẽ, dần dần biến thành cười to, “Đúng, ta thắng, hơn nữa còn là vĩnh viễn.” Nói rồi cắm mạnh Cự Khuyết xuống nền tuyết, thất tha thất thiểu rời đi, cũng chẳng buồn quay đầu lại.

Vết thương trên mu bàn tay không sâu, Triển Chiêu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Cừu Việt, hắn không hiểu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ. Ban đầu chỉ ngủ một lát, nhưng sau đó cảm giác buồn ngủ mỗi lúc một trầm trọng, mấy lần đối mặt với cường địch suýt mất mạng, khi hắn đánh bại cường địch, lê cơ thể đầy máu me của mình về đến núi Kỳ Mậu thì ý thức đã mơ hồ, cơn mệt mỏi tột cùng ập đến. Trong mê man đã mấy lần hắn nhìn thấy gương mặt đầy nếp nhăn của sư phụ. Tại sao, tại sao ánh mắt sư phụ lại buồn bã như vậy? Sư phụ đang buồn sao? Sư phụ buồn vì ai? Có lúc hắn nghe được mấy câu tranh cãi, là giọng của Diêu Ly Ly, “Ta không có cách xóa sạch ký ức của một người.”

Cảm giác khí huyết cuộn trào dâng lên, khó lòng mà khống chế.

“Triển đại ca!”

“Sư phụ!”

“Triển hộ vệ!”

Người trong vòng vây quanh, khóe miệng Triển Chiêu ộc ra máu, “Đây chính là mục đích của ngươi.” Nói thì chậm nhưng khi ấy diễn ra rất nhanh, Triển Chiêu vớ lấy bảo kiếm của Đinh Nguyệt Hoa chĩa thẳng vào Tiểu Mộc đang hôn mê. Người trong phòng không khỏi sửng sốt, “Ngươi nói tiếng bụng không tệ.” Trạm Lư lạnh lẽo kề lên cổ Tiểu Mộc.

“Ta công nhận ngươi ẩn nấp rất khéo, đáng tiếc ngươi lại quá nóng vội.” Triển Chiêu nói.

“Ta sơ hở ở đâu?” Tiểu Mộc tỏ vẻ bình tĩnh.

“Ngươi tới đây quá nhanh.” Triển Chiêu nói, “Mặc dù Tiểu Trảo đang thăm người thân ở gần đây, nhưng nơi đại nhân bị tập kích là cổ đạo, đây không phải là con đường mà người bình thường hay đi, vậy mà ngươi vẫn nắm được tin tức nhanh như vậy khiến người khác phải nghi ngờ. Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, việc ngươi lợi dụng Tiểu Trảo để tìm hiểu mọi thứ về ta và Khai Phong phủ phải nói là một nước đi rất hay.”

“Tiểu Mộc, đệ…” Tần Tiểu Trảo hết sức kinh ngạc, sự thật xảy ra ở trước mắt khiến hắn khó mà tin được.

“Ngươi rất thông minh, dẫn sự chú ý của tất cả mọi người ra bên ngoài.” Triển Chiêu nói tiếp, “Giọng của ngươi rất mơ hồ, đây cũng là thủ đoạn che giấu của ngươi, có điều ngươi không có cách nào che giấu được cự ly của âm thanh, không gian trong phòng có bao nhiêu đây, kẻ tình nghi chỉ có ngươi với Tiểu Trảo.”

“Vậy tại sao không phải Tần Tiểu Trảo?” Tiểu Mộc nói.

“Bởi vì cậu ấy chưa bao giờ muốn che giấu điều gì. Một người đóng hai vai cùng lúc sẽ rất nhọc  và rất dễ lộ sơ hở, vậy nên ngươi chỉ có một cách là giấu đi một vai, giả vờ ngất đi để người ta bỏ qua ngươi, đồng thời thành công thu hút sự chú ý ra bên ngoài.” Triển Chiêu nói.

“Chẳng trách ngươi là cái gai trong lòng y.” Tiểu Mộc nói, “Ngươi cứ việc giết ta đi, y có ơn với ta, ta sẽ không bán đứng y.”

Triển Chiêu lắc đầu, “Gọi là nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng sao? Thế còn Tần Tiểu Trảo, Tiểu Trảo với ngươi chỉ có tình chủ tớ thôi sao? Cho dù chỉ có chủ tớ, ngươi lợi dụng cậu ấy, bán đứng cậu ấy như vậy thì gọi là gì hả?”

Hai mắt Tần Tiểu Trảo đỏ lên, “Tiểu Mộc, hóa ra đệ vẫn luôn lợi dụng ta.”

“Ta…” Tiểu Mộc bị Triển Chiêu làm cho nghẹn lời, cậu nhìn Tần Tiểu Trảo, thở dài: “Thiếu gia, đệ xin lỗi.”

Tiểu Mộc bị giải đi, trước khi đi cậu hơi do dự nói với Triển Chiêu một câu: “Triển đại nhân, kỳ thực y cũng là một kẻ đáng thương.”

Kẻ đáng thương, đúng vậy – Đinh Nguyệt Hoa thở dài – một kẻ đáng thương chưa bao giờ nhìn lại chính mình mà đổ hết lỗi cho người khác. Trong vạn vật thứ khó hiểu nhất là lòng người, một người có thể vì một lý do không tên hoặc bành trướng ở một phiên diện nào đó mà làm méo mó nhân cách chính mình, trở thành một con người khác. Đinh Nguyệt Hoa bùi ngùi nhìn Triển Chiêu đang ngủ mê man, trong bất giác nước mắt đã lăn dài. Lòng nàng bức bối, bỗng nàng nhớ lại câu Triển Chiêu nói với nàng trước đó, hắn dù sao cũng là người phàm, “Đúng thế, chung quy ngươi vẫn là người phàm.” Đinh Nguyệt Hoa lẩm bẩm.

“Đúng thế, cho nên ta cũng cần lấy vợ sinh con.” Triển Chiêu nói, cũng chẳng biết hắn đã tỉnh dậy từ lúc nào, Đinh Nguyệt Hoa vội vàng quay mặt đi lau nước mắt, “Ta nói rồi, ta không nỡ nhìn con gái khóc, nhất là người con gái ta thương.” Triển Chiêu nói.

“Toàn nói mấy lời vớ vẩn.” Đinh Nguyệt Hoa cười mắng, song trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.

“Nói chuyện với nương tử nhà mình thì sao lại vớ vẩn.” Triển Chiêu nói.

“Hừ, ta thành nương tử nhà ngươi từ khi nào.” Đinh Nguyệt Hoa quay ngoắt mặt đi, “Ngươi còn nói bậy nữa là ta sẽ tố cáo với Bao đại nhân.”

“Tố, có điều ta là nguyên cáo, nàng là bị cáo.” Triển Chiêu khẽ cười, “Tố nàng tội thoái hôn.”

“Chúng ta thành thân hồi nào? Người mai mối đâu? Sính lễ đâu?” Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt.

“Nàng với ta thành thân ở trại Vân Thủy. Trương Long Triệu Hổ bọn họ có thể làm chứng, cũng coi như là người mai mối, phải rồi còn con mèo Trắng kia, có thể tính thêm nó nữa. Sính lễ, ta nhớ ta có tặng nàng một cây trâm.” Triển Chiêu đếm đầu ngón tay, cố gắng nhớ lại.

“Ngươi, rõ ràng là ngươi cãi chày cãi cối.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Chỉ một cây trâm mà muốn xong sao.” Vừa dứt câu thì nàng nhận ra đã lỡ lời.

Quả nhiên Triển Chiêu hớn hở, “Được, ý nương tử ta hiểu rồi, tại hạ nhất định bù đắp sính lễ đầy đủ, chắc chắn sẽ không để nương tử mất thể diện.”

“Ngươi, ngươi toàn gài ta.” Đinh Nguyệt Hoa thở dài, “Chắc chắn trong lòng ngươi bây giờ rất khó chịu, thật ra ta đã biết được chân tướng từ Diêu tỷ tỷ rồi, ta vẫn luôn tìm một cơ hội nói với ngươi.”

“Ừ.” Triển Chiêu kéo tay Đinh Nguyệt Hoa qua, bất giác lại ngủ thiếp đi.

Kiếp này ta muốn nắm tay nàng cho đến già, ta rất tham lam, không chỉ riêng kiếp này, ta còn muốn nắm tay nàng đời đời kiếp kiếp.

“Két” Tiêu Nhiên mở cửa phòng ra, vết thương trên vai trái và lưng hãy còn đau, thế nhưng vẫn không sánh được vết thương trong lòng. Cừu Việt, người thân mình vẫn luôn tin cậy nhất, vẫn luôn là hình tượng mình theo đuổi, đã cứ vậy đổ sụp, buồn cười là mình còn luôn ôm thứ gọi là “hận”. Tiêu Nhiên không khỏi nghĩ tới Triển Chiêu, trong lòng dấy lên một cảm giác áy náy, ngẫm lại thì trong lòng Triển Chiêu cũng đau không kém gì mình. Tiêu Nhiên cứ đứng thừ ở cửa, ánh nắng bên ngoài chiếu vào người y, cảm giác có chút ấm áp, Tiêu Nhiên không khỏi bước ra khỏi cửa phòng, y ngoái đầu nhìn, “Chỉ bước có nhiêu đây mà mình tốn nhiều thời gian như vậy.” Y tự lẩm bẩm. Có những việc chỉ đơn giản như vậy, nhưng do rào cản trong lòng quá lớn nên khó mà vượt qua. Bước chậm trong sân, Tiêu Nhiên ngó nhìn xung quanh một chốc, bóng cây rung rinh, gió lướt qua mặt, bỗng nhiên y cảm thấy hình như mình đã bỏ qua rất nhiều thứ, mà những thứ ấy hoàn toàn nằm trong tầm tay.

Phía bên kia Tần Tiểu Trảo ủ rũ ngồi một chỗ, có vẻ chuyện của Tiểu Mộc là một đả kích không hề nhỏ đối với cậu, “Không gì vô dụng hơn một tên mọt sách, vậy mà ta còn tự cho mình thông minh.”

“Ngươi ngồi đây ăn năn hối hận cái gì.” Tiêu Nhiên đi tới.

“Tiêu đại ca, ta, có phải ta rất ngốc không? Chẳng trách sư phụ không chịu thu nhận ta làm đệ tử.” Tần Tiểu Trảo ủ rũ cúi đầu.

“Nói như thế thì hắn còn ngốc hơn ngươi, đi nhận ngươi vào để đập chiêu bài của mình.” Tiêu Nhiên vỗ vai Tần Tiểu Trảo, “Ngươi đọc biết bao nhiêu sách mà vẫn không nghĩ thông được à, mạnh mẽ lên, hai năm rồi vẫn chẳng tiến bộ gì.” Nói xong chậm rãi đi tiếp.

Mạnh mẽ lên, câu này, giọng điệu này… Tần Tiểu Trảo không khỏi ngây người nhìn Tiêu Nhiên, bóng lưng, cậu chưa từng để ý tới bóng lưng của Tiêu Nhiên. Hai năm rồi vẫn chẳng tiến bộ gì, hai năm? Đúng thế, chuyện đó xảy ra được hai năm rồi, nhưng sao Tiêu Nhiên lại biết, Tần Tiểu Trảo chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó ở trước mặt Tiêu Nhiên.

“Huynh… Huynh là ân công?” Tần Tiểu Trảo chợt phản ứng lại, bảo sao sư phụ luôn phủ nhận là ân nhân cứu mạng mình, mình cứ luôn cho rằng sư phụ cố ý.

Tiêu Nhiên dừng bước, “Phản ứng quá chậm.”

“Ta, ta, ân công, Tiêu đại ca.” Trong nhất thời Tần Tiểu Trảo cũng không biết nên nói gì cho phải, cậu vội vàng bước tới đỡ Tiêu Nhiên, nói, “Vết thương của huynh vẫn chưa lành, đừng ra gió lâu như vậy, ta đỡ huynh về phòng.”

Tiêu Nhiên tặc lưỡi: “Tương phản hơi lớn quá rồi đấy.”

“Ta đúng là ngốc, ngốc thật mà, ân công ở ngay trước mặt mà còn nhận nhầm, tính ra ân công cứu ta hai lần rồi ấy chứ.” Tần Tiểu Trảo thầm mắng chính mình.

“Ý ngươi năm đó ta đã cứu một tên ngốc sao? Vậy ta chẳng phải có mắt như mù à?” Tiêu Nhiên nói, “Tên đọc sách này miệng mồm lợi hại nhỉ, bây giờ còn mắng cả ta và Triển Chiêu.”

Tần Tiểu Trảo rụt cổ lè lưỡi nói: “Tiêu đại ca huynh đừng nói oan cho ta nữa.”

Trên đời có đủ chuyện trùng hợp, ngươi khổ cực tìm kiếm nhưng thực ra đã bỏ lỡ nhiều lần.

Cuối hành lang, Triển Chiêu vừa kéo tay áo xuống, chỉnh lại chiếc áo khoác bên ngoài vừa nói với Tiêu Nhiên bất động thanh sắc đã lâu: “Cảm giác hóng gió dĩ nhiên không tồi, có điều tình trạng cơ thể của hai chúng ta bây giờ không cho phép lắm, Tiêu Nhiên huynh đệ, Triển mỗ không biết thuật độc tâm đâu.”

“Bịch” Tiêu Nhiên đột ngột vén áo quỳ xuống, khuôn mặt vô cảm của y lúc này đầy chân thành, “Triển đại ca, ta xin lỗi.”

Triển Chiêu đỡ y dậy: “Ai cũng có những thứ không buông bỏ được, cứ giữ khư khư nút thắt trong lòng. Về điểm này ta cũng không ngoại lệ, âu là bản chất con người.”

“Nhưng vì sự hiểu lầm và cố chấp của ta…” Tiêu Nhiên lộ vẻ áy náy.

“Ta chỉ nhớ cậu đã giúp ta nhiều lần, dốc sức chiến đấu bảo vệ đại nhân ở cổ đạo.” Triển Chiêu nói.

“Tiêu Nhiên lấy làm hổ thẹn.” Tiêu Nhiên kính phục từ tận đáy lòng.

“Tiêu Nhiên, nếu hai ta còn tiếp tục so bì thế này, hay là để Triển mỗ vào ôm đệm ra trải dưới đất đã rồi tính với cậu tiếp, thế nào?” Triển Chiêu nghiêm túc nhìn Tiêu Nhiên rồi bỗng nhiên bật cười.

Tiêu Nhiên cũng cười, “Nhớ mang thêm bầu rượu trắng với đĩa thức nhắm nữa.”

“Có phải thuốc của Công Tôn tiên sinh khiến miệng cậu giờ mất hết vị giác rồi không?” Triển Chiêu vỗ vai Tiêu Nhiên, vẻ mặt hết sức đồng cảm, “Có những mong muốn vẫn nên giữ trong đầu thì tốt hơn, bằng không ta sợ mũi cậu từ nay chỉ ngửi thấy mùi thuốc đắng thôi đấy.”

Tiêu Nhiên tỏ vẻ không cam lòng.

“Vừa mở miệng ra, vị đắng đã tới, tám chữ này không lừa già dối trẻ đâu.” Triển Chiêu nói rồi chậm rãi bước về phòng.

Tiêu Nhiên chép miệng suy nghĩ một lúc rồi thở dài, tốt nhất vẫn không nên tự chuốc khổ vào người.

(Hết chương 15)
Bình Luận (0)
Comment