Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 561

Phượng Hoàng giương cánh bay lên, thẳng vào chỗ sâu cửu thiên...

Hỏa Long vẫn quanh quẩn bay lượn, tản mát những điểm sáng màu đỏ đầy trời, là lòng biết ơn của Hỏa Long, theo những điểm sáng của Phượng Hoàng rơi xuống, cùng nhau vung về hướng sắc tía tràn ngập.

Chẳng qua là, so sánh với ánh sáng trắng tràn ngập đất trời như biển khơi nước lớn của Phượng Hoàng hồi đáp, ánh sáng đỏ của Hỏa Long hồi đáp ít hơn rất nhiều, tính tới tính lui, cũng chỉ bằng một phần mười Phượng Hoàng mà thôi.

“Phượng mạch xung hồn chỉ cục, thành công!”

"Tả Tiểu Đa vui sướng kêu lên: "Hình ảnh rồng phượng bày tỏ lòng biết ơn báo đáp... Chẳng qua là, Hỏa Long này quả thực quá keo kiệt, một con quỷ hẹp hồi, báo đáp ít như vậy, kém xa Phượng Hoàng hào phóng... Thật là làm cho người ta muốn đánh hắn một trận"

Hà Viên Nguyệt lúc này đã hấp hối, nhưng vừa nghe được những lời này, vẫn không kìm được khóe miệng cong cong.

Rồng phượng cùng nhau trở vẽ, sắc tía đầy trời, hóa thành vô số tia sáng màu tím, giống như từng dải cầu vồng, trong đó hai dải lớn hai lớn nhất gần như chiếm hết tám phần sắc tía, cùng theo rồng phượng một đường bay thẳng vào chín tầng trời cao, cùng nhau tiến vào nơi trong xanh cao sâu thấm!

Khác với sắc tía, hai lưỡng khí vận rực rỡ hợp lại với nhau, ầm ầm rơi xuống.

Một luồng đầu tiên, tiến thẳng đến phòng Tinh Võ Hồn Tỉnh, rơi vào đỉnh đầu Tả Tiểu Niệm, hai lưỡng còn lại, bay đến Phượng Hồi Đầu, một luồng rơi xuống đỉnh đầu Tả Tiểu Đa, một lưỡng khác hơi yếu một chút, rơi vào đỉnh đầu Hà Viên Nguyệt, thoáng cái rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Ngay sau đó, những sắc tía khác, từng tia từng tia tương ứng biến mất trên từng người.

Bao gồm Lý Trường Giang, Hồ Nhược Vân, Tưởng Trường Bân, Tôn Phong Hầu...


Còn có trên người đám người Mục Yên Yên, Tân Phương Dương, Lam Thư, Hàn Tùng, Vu Thế Long, Khâu Vân Thượng... bên kia.

Ngoài ra, còn có những người tham gia chiến đấu, tất cả những người bị thương hôn mê, thậm chí còn cả những người đã hy sinh...

Nhất là trong những người hy sinh, đều có một lưỡng khí vận màu tím, chuẩn xác tìm được gia đình của mỗi người, phản hồi trên người con cái họ...

Cuối cùng, có hai lưỡng khí vận rơi vào hai nơi, một lưỡng rơi vào Nhị Trung, một luồng xáp nhập vào Tinh Võ viện!

Phượng Hoàng báo đáp, mỗi một người đã từng góp sức trong trận Phượng mạch xung hồn chỉ cục, đều không bị bỏ sót!

Lòng biết ơn, vĩnh viễn ghi nhớ, những người đã từng vì Phượng mạch xung hồn mà bỏ mạng!

Ngay cả Cô Lạc Nhạn và Vạn Bình Nguyên ở phủ Tổng đốc, cũng đều được chia chút lợi ích.

Như vậy sau khi hồi đáp lợi ích, sắc tía còn thừa lại, toàn bộ lặng lẽ chìm vào trong đất thành Phượng Hoàng, phụng dưỡng đất đai, cảm kích ơn trời!

Về phần... Phương Nhất Nặc đã chạy trốn, khụ, hắn là người duy nhất không có một chút lợi ích nào.

Gió nam nổi lên...

Giữa không trung, mây đen đang chậm rãi phiêu tán, một ảo ảnh phượng hoàng, trên bầu trời thành Phượng Hoàng lặng lẽ hiện lên, lắng lặng nhìn xuống thành Phượng Hoàng hồi lâu, rồi biến mất không một tiếng động.

"Phượng mạch xung hồn! Thành công viên mãn!”

Đến lúc này, tảng đá lớn trong lòng Tả Tiểu Đa mới rơi xuống, vui sướng kêu lên.

Ánh mắt Hà Viên Nguyệt vốn đã mê man đột nhiên lóe ra ánh sáng rạng ngời, luôn miệng nói: “Tốt lảm! tốt lảm! Tốt lầm! Ha ha ha ha..."

Cười dài một tiếng, không thể nói hết sự vui mừng thanh thản, thỏa mãn vô cùng.

Tiếng cười, vẫn rất có sức lực!

Hồi quang phản chiếu!

Tưởng Trường Bân bên cạnh rùng mình một cái, điện thoại di động đang giữ khư khư trong tay, ấn xuống dãy số đã tìm kiếm từ trước, thấp giọng dồn dập, mang theo tiếng nức nớ: “Cô Lam, nhanh mang... Tới Phượng Hồi Đầu!”

Mặc dù Hà Viên Nguyệt nhất quyết không chịu thừa nhận mình chính là Lữ Thiên Thiên, nhưng Tưởng Trường Bân đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, bất luận như thế nào, hẳn cũng không muốn để cô giáo của mình, lưu lại tiếc nuối cá đời, oán hận đi xuống cứu tuyền!


Hà Viên Nguyệt bây giờ đã không nghe được gì nữa, nàng vui mừng cười, chỉ cảm thấy ngực thông suốt, cuộc đời này không có tiếc nuối!

“Tám mươi năm khổ cực, rốt cuộc cây xanh bóng mát, hiền tài khắp nơi! Bốn mươi năm trù tính, cuối cùng Phượng mạch xung hồn, Tinh Hồn đại hưng!”

Hà Viên Nguyệt mặt mũi hồng hào, cười nói: "Hà Viên Nguyệt ta, cả đời này, đáng giát”

Ở trên Phượng Hồi Đầu gió tuyết trắng xóa, Hà Viên Nguyệt vui mừng mỉm cười, nhìn núi sông vô tận trước mặt, được bao phủ trong tấm áo màu bạc, trong mắt tình cảm nồng nàn vô hạn, quyến luyến vô hạn.

“Thật không muốn rời đi..."

Sinh mệnh lực, trong cơ thể nàng nhanh chóng tan biến.

Giọng nói của nàng, vô cùng trầm thấp, tuy dần dần yếu ớt, nhưng rõ ràng.

“Ta Hà Viên Nguyệt, cả đời này, không thẹn với đất trời, không thẹn với Tính Hồn, không thẹn với nhân loại, không thẹn với học trò, không thẹn với đất nước...”

Giọng nói đã vô cùng yếu ớt

Nàng trợn tròn mất, trong mắt thoáng hiện lên ánh lệ trong suốt.

“Nhưng là ta Lã Thiên Thiên... Cả đời này, duy chỉ có có lỗi với ngươi... Duy chỉ có thiếu nợ với ngươi...”

Ánh mắt nàng vô hồn nhìn hư không, lầm bẩm. nói: "Phương Dương...”

....


Bên kia, Lam Thư lập tức cụp điện thoại, quát chói tai một tiếng: "Tân Phương Dương!"

Tân Phương Dương nơi này tự bạo phân thân để chiến đấu, ngũ tạng đều bị thương, thương thế vô cùng nghiêm trọng, lúc này mặt như giấy vàng, không ngừng hộc máu, thần trí mơ hồ không rõ, gần như phải cố găng chống đỡ, đợi xác nhận Phượng mạch chỉ cục hoàn thành, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu, mệt mỏi mở mắt ra:... Chuyện.. gì?”

“Nhanh đi cùng ta!

Lam Thư như gió lốc nhanh chóng vút qua, bắt lấy Tân Phương Dương, đồn hết sức lao về phía Phượng Hồi Đầu!

Tốc độ nhanh đến kinh người, vừa mới cất bước, không trung phía sau đã xuất hiện một luồng khói xanh.

“Cô hiệu trưởng không ổn rồi..."

Những lời này, tựa như một quả lựu đạn, khiến tâm hồn tất cả mọi người như muốn nứt ra, tất cả đều chạy về phía bên này.

Mục Yên Yên người bị thương nặng, giọng nói yếu ớt: "Mang theo Tiểu Niệm... Tiểu Niệm, là đưa trẻ nàng quan tâm nhất...”

Hai vị Thần Ảnh cũng không do dự, đồng loạt xoay tròn, một người mang theo Tả Tiểu Niệm đã đột phá thành công, sắp hành công viên mãn tỉnh lại, một người khác nâng Mục Yên Yên lên, lúc này mới phóng lên cao, nhanh chóng bay đi.

Gió tuyết mặc dù đã yếu bớt, nhưng vẫn ùn ùn kéo đến.

Lúc này Lam Thư lòng nóng như lửa đốt, không tiếc thiêu đốt sinh mệnh, tiềm lực, thần hồn, mang theo Tần Phương Dương điên cuồng lao vẽ phía trước, không gian mấy trăm dặm chợt lóe lên!

Bình Luận (0)
Comment