Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 562

Khoảnh khắc vừa mới nhìn thấy Phượng Hồi Đầu, hai người đã như mũi tên nhọn lao xuống.

Tân Phương Dương vốn đã trọng thương không thể làm gì vừa nhìn thấy Phượng Hồi Đầu, ngay lập tức liền hiểu, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, hét lên một tiếng điên cuồng, tránh thoát khỏi Lam Thự, liều mạng xông tới, vọt tới trước xe lăn, nhìn người đã yên lặng bất động kia.

Cả người Tân Phương Dương run rẩy, há miệng, nhưng nói không ra lời, trong cổ họng phát ra mấy tiếng ô ô, giống như dã thú sắp chết rên rỉ hô hấp. Hắn đưa tay ra, giờ phút này, không còn bất cứ kiêng kỵ nào nữa, nhẹ nhàng ôm người trước mặt vào lòng.

Trong mắt hổ, nước mắt đổ ào ào tuôn rơi.

Hà Viên Nguyệt lúc này đã rơi vào trạng thái hấp hối, mắt không nhìn được nữa.

May mắn, thân thể nàng còn có thể cảm nhận được, nàng cảm giác người mình, dường như rơi vào trong một vòm ngực ấm áp, kiên cường, đáng tin.

Loại cảm giác này, dường như có chút quen thuộc, lại dường như rất xa lạ, lòng vốn đang phiêu bạt, bỗng nhiên lập tức an ổn lại, cảm giác sợ hãi đối với một thế giới khác, ngay lập tức liền biến mất..

Cả người đều an tính lại.

Nàng nhắm mắt lại, run rẩy hỏi: “ Là... Là ai?"

Tân Phương Dương nhắm mắt lại, gắng gượng. không nghẹn ngào, cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, chậm rãi nói: ”.. Là... Ta!"

“À..."

Hà Viên Nguyệt càng an tĩnh tựa vào trong ngực hắn, trong lòng chỉ còn dư lại ý niệm cuối cùng: Thật hạnh phức... Kiếp này có thể chết trong ngực của hắn, thật an tâm...


Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liêu mạng mở mắt ra nói: “Ta là Hà Viên...”

Tần Phương Dương dùng sức gật đầu: "Cô hiệu trưởng... Cô hiệu trưởng... Ta ở chỗ này..."

Trên không trung, vô số bóng người đang rơi xuống, từng giọng nói dường như đang gọi.

"Cô hiệu trưởng...”

“Cô hiệu trưởng..."

Giọng nói của Tả Tiểu Niệm bỗng nhiên vang lên, nghẹn ngào: “Bà Hà... Bà Hà, ta đột phá thành công rồi... Người mở mắt ra nhìn một chút đi..”

Hà Viên Nguyệt cố gắng muốn mở mắt, nhưng không mở ra được, chỉ cảm thấy bóng người trước mắt lay động, nàng lắng lặng tựa vào trong ngực Tân Phương Dương, dùng hết sức lực cuối cùng, lấm bẩm nói: “Thật là ấm áp... Thật hạnh phúc...”

Người khế động một chút, rồi vĩnh viễn ngừng thở.

Nhưng trên mặt tất cả đều là thỏa mãn, tất cả đều là hạnh phúc, khóe miệng cong cong, lộ ra ý cười

Tâm nguyện trọn đời, đã hoàn thành, Phượng mạch xung hồn, thành công viên mãn, lúc sắp chết, người yêu ở bên, ôm trong ngực ấm áp, linh hồn có chỗ dựa vào.

Tân Phương Dương không nhúc nhích, cứ ôm nàng như vậy, câm đặt ở đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, liều mạng ngậm miệng, hai hàng nước mắt yên lặng chảy ra, tí tách rơi xuống gương mặt mỉm cười thỏa mãn của Hà Viên Nguyệt, như một dòng sông nhỏ chảy xuống, nhưng Hà Viên Nguyệt, đã không còn chút cảm giác nào nữa rồi...

“Cô hiệu trưởng!"

Tưởng Trường Bân, Lý Trường Giang, Hồ Nhược Vân...

Tất cả mọi người đồng thời hô lên một tiếng bi thương, đồng loạt quỳ sụp xuống đất!

Hai người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm quỳ rạp xuống đầu tiên.

Trong phút chốc, khắp Phượng Hồi Đầu, đều là tiếng khóc tỉ tê bí thảm.

“Tất cả mọi người đều cảm thấy trong suy nghĩ của mình bất chợt xuất hiện một mảnh trống không...

"Tiếng gió gào thét, tuyết lớn bay tán loạn, khắp đất trời, một mảnh mờ mịt, được bao phủ trong tấm áo bạc trắng, một mảnh sạch sẽ.

Tựa như ánh trăng tròn thánh khiết, soi sáng một vùng đất đai mênh mông...


Một hồi lâu sau, giọng nói thê lương của Lam Thư vang lên: "Đừng khóc, cô hiệu trưởng cả đời vì dân vì nước, vì Nhị Trung, vì học sinh bỏ ra tất cả, hôm nay, tâm nguyện của nàng đã hoàn thành, nhầm mắt xui tay, thời khắc trước khi ra đi đã cười, đây là h tang, nàng... Rốt cuộc không còn mệt mỏi như vậy nữa...”

Vừa nói để cho mọi người đừng khóe, nhưng chính Lam Thư lại là người khóc sướt mướt.

Gả người Tưởng Trường Bân run tẩy, hẳn thực sự cảm giác được, như trời cũng sụp xuống vậy.

Đối với vị hiệu trưởng ơn trọng như núi, hiền lành như mẹ, từ đây... Đã không còn nữa.

“Ta không còn cô giáo nữa... Ta không còn cô giáo nữa... Ta không còn cô giáo nữa...”

Tưởng Trường Bân đang lớn tiếng khóc, bồng nhiên túm lấy Lý Trường Giang, nghiêm nghị gào lên: “Ngươi khóc cái gì? Ngươi khóc cái gì? Ngươi bây giờ như hiệu trưởng, khóc cái gì? Nhanh, nhanh chóng đem truyền cô hiệu trưởng đã đi cho học sinh Nhị Trung, để bọn chúng đến tiễn biệt cô giáo!

“Nói cho đám ranh con Nhị Trung đã tốt nghiệp! Tất cả đều trở lại! Tiễn biệt cô hiệu trưởng!"

“Mỗi một thứ đều là cô hiệu trưởng để lại trong lòng bọn trẻ, cô hiệu trưởng dùng cả đời tâm huyết, tạo ra cho chúng ta, lão tử hôm nay muốn xem thứ, ai dám không trở lại!"

“Chúng ta bất tài, bất tài!”

Tưởng Trường Bân ngẩng đầu lên trời bi phẫn rống to: “Nhiều năm như vậy, học sinh tốt nghiệp từ Nhị Trung, đâu chỉ mấy chục ngàn!! Lại không có lấy một người có thể lấy thuốc kéo dài tính mạng cho cô hiệu trưởng!"

"Chúng ta sống có ích lợi gì! Có ích lợi gì!"

“Chẳng qua là hút khô tâm huyết cô hiệu trưởng đế cho mình lớn lên, lại không hồi báo chút nào...”

Tưởng Trường Bân bi phẫn ngửa mặt lên trời rống to: "Chúng ta có ích lợi gì!"

Lý Trường Giang vừa khóc, vừa mở điện thoại di đông lên, vừa mở nhóm của đám cựu học sinh Nhị Trung rồi đăng một thông báo.


“Hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt, từ trần lúc 0 giờ ngày mười sáu tháng bảy. Nếu học sinh Nhị Trung nào thấy tin tức này, hãy thông báo cho những người khác, tất cả học sinh của hiệu trưởng, quay về tiễn biệt hiệu trưởng!"

Tin tức vừa mới phát ra, ngay lập tức chấn động bốn phương!

“Cô hiệu trưởng!"

Tất cả học sinh vẫn còn ở thành Phượng Hoàng, thấy tin tức này, mỗi một người đều giống như nhìn thấy sấm sét giữa trời quang, không quan tâm bất cứ thứ gì lập tức xuống giường mặc quần áo, vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà, lặn lội trong tuyết lớn, chạy về phía Nhị Trung.

Sóng người từ bốn phương tám hướng... Trong tuyết lớn ngang eo, tụ hội về Nhị Trung.

Những học sinh nhị trung đã đi đến nơi khác, sau khi nhìn thấy tin tức này, tất cả đều ngay lập tức buông xuống mọi chuyện, dùng mọi biện pháp, tìm phương tiên giao thông nhanh nhất, quay vẽ thành Phượng Hoàng ngay trong đêm.

Nhật Nguyệt quan.

Nơi nào đó trong quân doanh.

Mấy tiếng gào khóc như nổ tung bất chợt vang khắp trại lính: “Cô hiệu trưởng!”

Ngay sau đó mấy tên đàn ông to lớn lao như gió lốc vọt vào trong quân trướng của thượng quan, mắt đỏ ngầu, mặt đầy nước mắt, cả người bỉ thương: “Báo cáo, ta muốn xin nghí!

Khắp các thành phố, từng vệt sáng lấp lánh vụt bay lên trời cao, bay về phía thành Phượng Hoàng...

Bình Luận (0)
Comment