Nhưng sau khi tung ra chiêu thức này, không những khiến người ta không lường đến mà còn giành được lợi thế áp đảo lấy ba địch một, trong nháy mắt đã chiếm được thế thượng phong.
Tính toán thiệt hơn, thì cũng đạt hiệu quả không ngờ đấy chứ!
Thực lực của Yên Cuồng Lôi và Lý Thành Long có thể nói là ngang ngửa nhau, nhưng vừa lên lại bị phủ đầu như thế, càng làm cho hẳn rơi vào thế bị động hoàn toàn!
Lý Thành Long không hề có ý định dừng tay, tấn công càng lúc càng đồn dập, lực công kích vũ bão lướt qua.
Nhân lúc hẳn bị nội thương liền giết hắn đi là vừa!
"Yên Cuồng Lôi buộc phải rút lui hết lần này đến lăn khác, rồi đột nhiên găm lên một tiếng dữ dội, như thế đánh cược tính mạng của mình với thanh kiếm trên tay, bất chấp tất cả lao ra, vọt mạnh về phía trước, liều mạng chịu đựng những cú quyền cước của Lý Thành Long để lấy lại thế thượng phong.
Ngược lại, nếu cứ bị đồn ép, buộc phải đánh trả lại như thế, chắc chắn chỉ có kết cục là bại trận, không thể nào lội ngược dòng được nữa.
Thấy vậy, Lý Thành Long cũng rống to lên một tiếng, rồi dùng hết sức bình sinh, thanh kiếm trong tay hắn thật sự như trở thành đại đao, có thể chẻ núi thành đôi, điên cuồng đốc sức hướng lên!
Hắn vẫn luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Tả Tiểu Đa: “Đấu kiếm với đối thủ, đã xuất thủ thì không được thu về; phải thủ trọng khí lực. Các ngươi không có nhiều thủ đoạn như ta. Vì vậy vạn nhất phải làm cho đối thủ thi triển hết các chiêu thức kiếm pháp, làm cho hắn tiêu hao hết khí lực, khi đó cuộc chiến cũng thành loạn chiến rối ren mất tiêu rồi, nhưng vẫn như cũ bại nhiều hơn thắng”
“Nói đến việc đối phó với loại đấu pháp khí lực này, ngoài việc áp chế lực công kích từ đổi phương lúc ban đầu, còn phải biết xuất chiêu để ổn định trước, nếu muốn trệt để áp đảo khí lực của đối phương, dậy cũng không nổi, và có thể lúc đó đối phương sẽ thi triển chiêu thức đến mức lưỡng bại câu thương, bức ngươi từ chỗ tấn công sang thế phòng thủ, thì ngươi càng phải mạnh mẽ hơn, dù có đồng quy vu tận, cũng phải cưỡng chế đối phương, phá nát khí lực của đổi phương hoàn toàn!"
“Mấu chốt của trận chiến nằm ở chỗ, dù lúc nào cũng phải chiếm thế thượng phong, không để đối phương lật lại thế cân bằng. Một khi thế thượng phong đó bị kéo lại, chắc chắn ngươi sẽ thua!
Trong khi ngươi liều mạng xông lên nhưng lại muốn ta lùi một bước? Cho rằng ta chiếm thế thượng phong nên không dám làm gì ngươi?
Đúng là nực cười mà!
Ngươi dám liều mạng, chẳng lẽ lão tử đây không dám liều mạng chắc!
Tiếng va chạm kim loại vang lên, hai thanh kiếm lao vào nhau trong trạng thái gần như điên cuồng, đùng một tiếng, tất cả dường như vỡ vụn ra, hóa thành cát bụi. Những gì cốt lõi mà Yên Cuồng Lôi đã tu luyện được triệt để dung nhập hòa làm một với thanh kiếm này, can đảm mà xông lên.
Một bụng pháp lực tu luyện của Lý Thành Long cũng ngưng đọng trong chiêu kiếm này, lại thấy Yên Cuồng Lôi không có ý định thu tay lại, càng làm cho hắn điên cưỡng lao tới, không né không tránh gì cả.
Rầm rầm rầm.
Nhưng trong phút chốc, hai người đều đánh đối phương đến mười bảy, mười tám quyền, rồi theo quán tính hai cái đầu liền lao xuống, ai cũng quyết tâm, cúi đầu xuống...
Có thể tưởng tượng tư thế của hai cái đầu bây giờ tựa như trận đấu đối sừng của trâu rừng, chạy thục mạng húc vào nhau!
Ầm!
Đụng vào nhau một cái rõ mạnh, nặng trịch.
Cú va chạm này khiến trái tim của tất cả mọi người đều đập liên hồi như trống gõ.
Quá vang dội!
Sau đó, trên sân đấu xuất hiện một màn quỷ dị...
Cả hai đều chịu khí lực tác động khủng khiếp của nhau, mọi thứ dường như đảo lộn hết lên và rõi Yên Cuồng Lôi đứng lên như thể say rượu, cứ đung đưa lắc lư một cách chăm chậm trong mơ hồ....
Tình trạng của Lý Thành Long cũng chẳng kém hơn là bao, hẳn đứng dậy một cách khập khiễng, hai mắt thì đỏ như mắt gà chọi, cứ uốn qua uốn lại như thể đang múa Túy Quyền, chậm rãi...
“Phụt..”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ngồi dưới đây cũng khiến Đinh Tú Lan phun ra hết cả ngụm trà.
Hai tên khờ này, vậy mà nhất quyết đâm đầu vào nhau mới chịu..
Tả Tiểu Đa và Chu Vân Thanh cùng thành viên đội mình, chỉ biết úp hai tay lên che mặt thôi: Thật sự không dám nhìn mà...
Còn trên sân đấu lúc này, bốn đôi mắt gà chọi kia cứ có cảm tưởng như thể mấy ngôi sao cứ xoay đều xoay đều trong đầu, thật giống các vị hán tử say rượu ngồi câu cá, lắc lư hai vòng rồi tế ngã xuống, ngồi trên mặt đất mà thở hổn hển, nhưng vẫn không quên dùng cái ánh mặt đỏ ngầu này quét hết khắp nơi để tìm đối thủ...
Vậy mà đến lúc này, trên đỉnh đầu của bọn họ bỗng nghe tiếng “phụt”, lập tức xuất hiện một đóa hoa huyết dụ.
Trong khi đó ở trên mạng thì sao, ôi vạn vạn tuế, thần thật kiên cường lầm mới dạy đệ tử kiểu đó, toàn là ngu xuẩn cả.
“Giáo chủ! Giáo chủ ngài phải cố gắng lên!”
“Con mắt gà chọi của giáo chủ thật đáng yêu quá, giống như Husky vậy."
“Giáo chủ! Ngài thật uy vũ, chỉ dùng một cái đầu có thể lật ngược đối thủ!”
"....."
Tả Tiểu Đa đứng dậy trước tiên rồi bảo rằng: “ Trận này cứ tính là hòa đi, đội trưởng Chu có ý kiến gì không?”
Chu Vân Thanh do dự một chút, rồi đáp lại: “Trận này, bên phe ta phần thẳng chỉ có 4, nếu như bên đội trưởng Tả muốn hòa, bên ta đương nhiên sẽ không dị nghị gì cả, chỉ sợ mang danh lợi dụng các ngươi thôi”
Tả Tiểu Đa cười nói: “Như thế cũng không sao, ngươi nhìn hai tên ngốc này xem... muốn hồi phục lại tối thiểu cũng cần một canh giờ, sao chúng ta có thể chờ được chứ?”
Vừa nghe câu đó, Chu Vân Thanh đã cười một. cách sảng khoái, đắc ý nói lại: “Vậy bên phía ta sẽ chiếm phần lời này vậy, lấy hòa làm đại cục cũng được”
Lập tức mỗi bên cử một người đi lên, lôi hai cái đầu gà chọi còn đang mò cá khắp nơi kéo về.
Lúc bị kéo đi, cả hai người này còn trợn mắt nhe: răng múa vuốt hù dọa nhau, nói năng thì không rõ ràng: “Đánh... đánh đánh.... bịch bịch bịch....."
Dù là trên khán đài hay trên mạng đều tràn ngập tiếng cười!
“Giáo chủ đáng yêu quá đi!"
“Hóa ra giáo chủ không chỉ tàn nhẫn với phụ nữ, với đàn ông, mà cũng tàn nhẫn với chính mình nữa!”
“Hahahaha, cười chết ta rồi, mẹ nó ta vừa mới ăn cơm, kết quả phun cơm từ lỗ mũi ra luôn..”
“Cơm tính là gì, lão tử đây vừa mới ăn mỹ sợi giờ vẫn còn vương lại trên lỗ mũi đây này...”
“Quá.... ngu ngốc luôn rồi! Đúng là hai tên đại ngốc..."
“Ngốc nghếch +1.”
“Giáo chủ ngốc nghếch vạn tuế!"
"...."