Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 661

“Trận tỉ thí này, ta nhất định phải lưu video lại mới được, lúc nào thấy không vui sẽ mang ra xem lại... hài hước lắm luôn... chắc đủ cho ta dùng một đời đấy.”

Trận tỷ thí thứ nhất, tỉ số hòa!

Kết quả này, ít nhiều cũng gây bất ngờ, vượt khỏi dự tính của mọi người.

Nói một cách chính xác, trong cuộc tỷ thí này, Lý Thành Long đã có lợi thế ngay từ đầu, vững vàng chiếm thế thượng phong, lại có chiến thuật vô cùng tuyệt vời, từ đầu đến cuối không có đối phương có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Chỉ tiếc bên kia cũng là kẻ tàn nhẫn, điểm mấu chốt là lúc va chạm vào đầu, ngay lúc đó, đòn tấn công bằng thủ cước của Lý Thành Long đã cạn kiệt sức lực, nếu né thì có thể tránh được, nhưng sẽ mất thế thượng phong, khiến cho tình thế xoay chuyển, vì vậy hắn mới dứt khoát lấy đầu đụng đầu, một phen sống mái với nhau đến chết, cũng lẽ đó khiến cả hai rơi vào tình trạng tréo ngoe như hai con gà chọi.

"Vi vậy, trận hòa này, ở một khía cạnh lớn nào đó là do Yến Cưồng Lôi cố gắng tranh thủ được, với người có ý chí kiên cường thế này, Tả Tiểu Đa cảm thấy rất mến phục, do đó không để ý chút chênh lệch kia mà chủ động đề nghị hòa nhau.

Ấy vậy mà sau khi bị kéo vẽ, Lý Thành Long và Yến Cuồng Lôi vẫn cứ đảo mắt như con gà chọi, gật gù đắc ý, cứ muốn bò qua bò lại trên mặt đất...

Đan dược cũng đứt vào miệng rồi, nước lạnh cũng dội lên đầu rồi, thậm chí cũng tưới nước thuốc xuống luôn, vậy mà vẫn hỗn loạn không thể tả.

Thấy thế, Dư Mạc Ngôn dứt khoát thả Lý Thành Long ngã xuống đất, đặt mông mình lên trên mông của Lý Thành Long.

Trấn áp một cách mạnh mẽ.

Ở bên kia, nhìn thấy biện pháp này cũng tốt nên làm theo, đội phó Yên Cuồng Lôi cũng bị hẳn ta đặt dưới mông.

Khi Đỉnh Tú Lan bước ra để thông báo về trận tỷ thí thứ hai, trên mặt vẫn phẳng phất nụ cười muốn cười nhưng phải nhịn xuống.

Cái này không phải là xem một trận tỷ thí mà là một buổi biểu diễn tiếu lâm thông thường thì hơn.

"Người tham gia trận tỷ thí thứ hai là, Nhị Trung Thành Phượng Hoàng, Long Vũ Sinh, Nhất trung Thủy thành, Lăng Phi Tuyết.”

Dứt tiếng, Long Vũ Sinh cầm kiếm bước ra, phía đối diện là Lãng Phi Tuyết trang phục trắng tựa như tuyết, trường kiếm sắc bén lạnh lẽo cứ vậy mà ra trận, nhanh chóng thi triển chiêu thức hợp nhất chỉ kiếm, vút thẳng lên trời cao, một đi không trở lại!

Vô Hồi kiếm!

Chưa xuất trận, nhưng kiếm thuật đã thành!

Tránh, cản, lui, đều chỉ khiến bản thân lâm vào thế. hạ phong mà thôi!

Trong mắt Long Vũ Sinh hắt lên một tia ngoan lệ né người sang một bên, biến trường kiếm hóa thành một đạo bạch quang, lập tức xuất ra chiêu thức Trường Hồng Quán Nhật, ánh sáng đó trực tiếp biến hóa cực nhanh đâm thắng vào trái tim của Lăng Phi Tuyết!

Lấy kiếm đọ kiếm, lấy công đối công!

Chu Vân Thanh và cả những võ sư trên đài đều nhìn chăm chẵm, mang vẻ khiếp sợ.

Chiêu thức kiếm thuật của Lăng Phi Tuyết có thể nói là chiêu bài cũ, như chiêu Vô Hồi kiếm trước đó, nhưng một chiêu này của Long Vũ Sinh không dừng lại ở mức thường lệ nữa rồi, mà là thuật giết người thường sử dụng trên chiến trường!

Việc chém giết trên chiến trường, không bàn thắng bại, chỉ có sống hoặc chết.

Hóa ra chiêu thức này cũng từ kiếm tâm lạnh muốn thấu xương của Tần Phương Dương mà ra, sinh tử đoạt kiếm, kiếm chặt đường tử sinh!

Ngươi có thu kiếm về không?

Ta và kiếm nhất quyết không hối!

Cả ngươi và kiếm đều không muốn quay đầu, vậy dù sống hay chết ta cũng chẳng hối hận làm gì! Hai bên đều thi triển chiêu thức hợp thân chỉ kiếm, tốc độ tấn công gần như cực hạn.

Có câu nói rất hay, cao thủ thì so chiêu, thắng hay bại cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Vào thời điểm này, câu nói đó cuối cùng cũng được nghiệm chứng.

Từ lúc Đinh Tú Lan tuyên bố trận tỷ thí thứ hai đến giờ này còn chưa vượt quá ba giây, vậy mà cục diện lúc này đã phân thẳng bại rồi.

Phù phù!

Lăng Phi Tuyết dùng kiếm của mình đâm xuyên qua bụng dưới Long Vũ Sinh, sâu đến nổi chẳng thấy chuôi đâu nữa, và rồi sau lưng hắn ta đăn lộ ra thanh kiếm dài hơn hai xích thấm đẫm cả máu.

Chính kiếm của Long Vũ Sinh đã đâm xuyên qua ngực hắn ta, đến mức chẳng thấy chuôi kiếm, ở phía sau lộ ra thân kiếm dài hơn hai xích.

Vào thời khắc quan trọng nhất, vậy mà thanh kiếm của Long Vũ Sinh lại đâm chệch hướng, nhưng cũng đủ để làm tim của Lăng Phi Tuyết đần yếu đi.

Phải nói rằng đây chính là trận chiến sinh tử thật sự!

Trên sân dưới sân trên khán đài, đều vì một kiếm sấm rền chớp giật này mà trở nên hoảng sợ, tất cả mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực đập ầm ầm, nghe rõ tiếng tìm đập từng hồi.

Nhất thời, ai cũng im lặng hoàn toàn, chỉ có mö hôi lạnh nhỏ xuống từng giọt từ trên trán.

Bên kia.

Chu Vân Thanh bật dậy từ trên ghế, lạnh lùng quát to: “Tất cả không được cử động! Chúng ta nhận thua!"

Tả Tiểu Đa nhảy dựng lên giống như lửa đã thiêu đến mông: "Không được cử động!”

"Thi đấu hòa gì chứ, lần này Tả Tiểu Đa chắc chắn sẽ không nói, lần này bởi vì Long Vũ Sinh hạ thủ lưu tình trong thời khắc quan trọng nhất, nếu không phải là như vậy, bây giờ Lăng Phi Tuyết chỉ còn một cái xác!

Mà Long Vũ Sinh vẫn còn sống.

Trận đấu này đã phân thẳng thua rồi, không có bất cứ sự giả dối nào!

Mà sở dĩ Chu Vân Thanh nhận thua cũng bởi vì như vậy.

Bây giờ, hai người vẫn đang dính chặt vào nhau, trường kiếm của mỗi người còn đang cảm vào trong cơ thể của đối phương.

Nhưng lúc này, tỉnh lực còn sót lại của hai bên vẫn ở mức độ tương đương nhau, chỉ căn cổ tay hơi động đậy một chút, sức mạnh chân nguyên hơi nhả ra thì sẽ có thương tổn mà cả đời này khó có thể bù đắp!

Bốn mắt nhìn nhau.

Long Vũ Sinh cười nhạt, tay phải buông cán kiếm ra.

Vẻ mặt Lăng Phi Tuyết lạnh lẽo, tay phải cũng buông cán kiếm của mình ra.

“Khâm phục.”

Hai người gần như là mở miệng cùng một lúc.
Bình Luận (0)
Comment