Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

Chương 4

Vừa về tới công ty, Nghiêm Khoan chạy thẳng về phòng nghỉ của mình, lao ngay tới tay quản lý đang ung dung ngồi uống cà phê. Mà Vô Ưu vừa thấy anh thì lập tức đứng bật dậy, vỗ vỗ vai anh, giả vờ cao giọng thăm hỏi như thể quan tâm lắm

“Tiểu Càn, mọi chuyện sao rồi?”

“Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó” – Nghiêm Khoan gằn giọng, nghiến răng phun ra từng chữ.

“Được rồi, không gọi thì không gọi. Vậy cậu đã đưa đồ cho người ta chưa?”

“Đưa rồi, còn bị người ta làm cho cứng họng”

“Ai da, đúng là Vô Song công tử nha! Có thể làm cho hầu gia cứng họng” – nghe được tiếng cười đắc ý cộng thêm bộ mặt khoái chí của hắn, Nghiêm Khoan giận đến nỗi không kiềm chế được mà rít lên

“Rốt cuộc là anh muốn cái quái gì hả? Sắp đặt mấy chuyện này làm gì?”

“Ấy, không phải tôi nha, là do phía công ty muốn vậy”

“Cái gì?”

“Là do công ty của chúng ta và công ty của Kiều Chấn Vũ muốn hai người thân thiết một chút. Vì hiện giờ hai cậu là một cặp đôi khá nổi tiếng, hai phía muốn dùng hình ảnh của hai cậu để tăng lợi nhuận và cũng để triển khai một số dự án mới”

“…..”

“Mà tôi cũng thấy hứng thứ với việc này, nên cũng không phản đối gì. Nói cho cậu biết luôn, đồng bọn thân thiết nhất của tôi là quản lý của Kiều Chấn Vũ, nên cậu cứ an tâm là cậu chạy đằng trời cũng không thoát”

“Anh… anh… anh ăn nhầm cái gì hả? Tự dưng lại bày ra mấy trò này”

“Vì nó vui mà”

“Anh… không nói với anh nữa”

“Ừ, cậu cũng nên đi chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta có lịch quay phim đấy”

________________

“Kính mới hả?”

“Ừ”

“Của… tiểu Càn tặng à?”

“Ừ, hả, không phải, là của Nghiêm Khoan, cậu ta nghĩ cậu ta là nguyên nhân làm tôi mất cặp kính hôm qua nên mua nó bồi thường”

“Bồi thường á? Tôi thấy là viện cớ đi gặp cậu thì đúng hơn”

“Anh lấy đâu ra cái ý tưởng điên rồ đó vậy?” – Kiều Chấn Vũ bước ra khỏi xe, không thèm quan tâm đến mấy lời xằng bậy của anh quản lý nữa.

Cái đám fan không biết đã đứng đợi từ lúc nào, anh vừa bước xuống là lại bắt đầu màn réo tên gọi họ rầm rộ. Kiều Chấn Vũ vẫn giống như lúc nãy, giả vờ không nghe, vì biết cái tên họ gọi là ám chỉ người nào. Nghĩ tới đó anh càng bước nhanh hơn.

“Vô Song công tử, anh đến rồi”

Kiều Chấn Vũ đột nhiên đứng hình. Câu nói vừa nãy không phải của một fan girl mà lại là phát ra từ miệng của nữ diễn viên sẽ quay quảng cáo cùng anh, thực khiến anh khóc không thành tiếng. Một trận đau đầu lại nổi lên.

Dù khó chịu nhưng anh vẫn là theo thói quen, nở một nụ cười tươi, niềm nở bắt tay chào hỏi nữ diễn viên kia và không quên kèm theo một câu.

“Tên tôi là Kiều Chấn Vũ, không phải Vô Song công tử”

________________

Trời nóng như thiêu đốt mà còn đóng phim cổ trang. Muốn giết người sao chứ?

Nghiêm Khoan thấy mình cũng còn may mắn là được đóng chung với một mỹ nhân như Lâm Tâm Như. Trong phim mặc dù Nghiêm Khoan chỉ xuất hiện có 6 cảnh nhưng có hết 4 cảnh là diễn cùng cô ấy. Hai người phối hợp cũng khá ăn ý, mọi việc đều tiến hành thuận lợi, đạo diễn cũng rất hài lòng, ngoại trừ một việc.

“Nghiêm Khoan, fan của anh lại gửi thư vào cho anh này” – một nhân viên trong đoàn đưa ra một bức thư. Phải gọi là một tờ giấy thì đúng hơn, ngay cả bao thư cũng không có, giống như là vừa viết vội rồi đưa vào đây vậy.

Tiểu Càn, đừng có thấy mỹ nhân là tít mắt. Dám phản bội tiểu Vũ thì chúng tôi không để yên đâu

“Cái gì vậy?” – Lâm Tâm Như bất ngờ đứng bên cạnh, dùng ánh mắt tò mò mà nhìn vào thứ trên tay anh. Có điên mới để cho cô ấy nhìn thấy cái gì viết bên trong.

“Không có gì, chỉ là một lá thư của fan gửi thôi” – phải, một trong vô số.

Lại nữa. Cứ hễ vừa đến gần Lâm Tâm Như trong phạm vi ba bước chân, anh lại lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau truyền tới, quay lại chỉ thấy có mỗi tay quản lý kia, mà lần nào phát hiện ra mình đang nhìn, anh ta cũng đều vừa cười vừa gọi “Tiểu Càn”. Tuy không phát ra tiếng nhưng nhìn khẩu hình của anh ta đủ làm Nghiêm Khoan tức điên rồi.

________________

Lúc quay quảng cáo xong thì trời cũng đã tối. Kiều Chấn Vũ mệt mỏi leo lên xe.

“Đói chưa? Tôi chở cậu đi ăn”

“Sao hôm nay anh tốt đột xuất vậy?”

“Tôi lúc nào chẳng tốt”

Cái lòng tốt của anh thật đáng nghi. – Kiều Chấn Vũ nghĩ, nhưng vẫn cố gắng cười trừ một cái.

Xe của hai người dừng lại trước một nhà hàng Pháp sang trọng

“Anh nói thật đi, hôm nay có chuyện gì hả?”

“Vào đó rồi biết” – Lao thúc cười một cách hết sức gian manh, rồi không biết lấy ở đâu ra một cái áo vest màu trắng “Mặc cái này vào”

“Để làm gì?”

“Cứ mặc vào đi”

“Được thôi, nhưng sao tôi lại có linh cảm chẳng lành thế này?”

Đáp lại vẻ mặt hơi lo lắng của Kiều Chấn Vũ chỉ là cái nụ cười gian trá đến khó ưa và một cái đẩy mạnh anh vào trong nhà hàng.

“Quý khách đi mấy người ạ”

“Hồi trưa tôi có gọi điện đặt chỗ, lấy tên là…” – tự dưng Lao thúc lại nhỏ giọng, ra vẻ bí hiểm càng làm Kiều Chấn Vũ thêm tò mò.

Lao thúc nói với cô phục vụ cái gì đó rồi hai người lại cùng liếc nhìn sang Chấn Vũ, cười khúc khích. Sau đó, cô gái dẫn hai người đến một cái bàn ở gần cửa sổ.

Kiều Chấn Vũ vừa ngồi xuống thì có một chiếc xe khác dừng trước cửa nhà hàng. Mà trong xe cũng có một kẻ vừa từ phim trường về.
Bình Luận (0)
Comment