Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

Chương 5

“Hôm nay anh ăn nhầm thứ gì hay sao mà tốt quá vậy?”

“Đừng có nói bậy, tôi lúc nào chẳng tốt”

Cái kẻ thường xuyên quên mua cơm cho mình, hại mình bụng đói quay phim, bây giờ lại không dưng mời mình đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, nhất định là có âm mưu.

“Này, mặc vào đi”

“Làm gì?”

“Thì cứ mặc vào đi”

Càng ngày càng đáng nghi, cái áo vest đỏ chói này là sao chứ?

“Kính chào quý kh…” – cô phục vụ vừa nhìn thấy mình thì lại lộ rõ vẻ ngạc nhiên, mà chưa đầy 3 giây sau lại chuyển sang thích thú.

Còn cái tên “tốt bụng” kia thì thừa lúc mình còn đang liếc qua trang trí trong nhà hàng đã kéo cô phục vụ vào một góc, thì thầm cái gì đó, rồi lại tươi cười bước về phía mình.

“Nghiêm Khoan, cậu giữ chìa khóa xe đi, tôi đi ra ngoài một lát”

“Hả? Anh đi đâu?”

Cái tên này, còn chưa nói rõ ràng thì đã đi mất rồi. Cô phục vụ cũng không còn vẻ kì lạ như lúc nãy nữa, mà bây giờ trông còn kì lạ hơn.

“Mời anh theo lối này, Càn, à không, anh Nghiêm Khoan”

Thế là rõ! Cô gái này nhất định là đã đọc Khuynh tẫn thiên hạ, không những thế cô ta còn có thể là một trong những fan girl hay đặt câu hỏi cho mình trên website.

Cô phục vụ này cũng khá nhanh nhẹn. Cô ấy nhanh chóng đi qua mấy dãy bàn, dẫn mình đến một cái bàn sát bên cửa sổ rồi nhanh chóng đi mất, ở đó đã có người ngồi từ bao giờ, mà người đó còn là…

“Nghiêm Khoan?”

“Kiều Chấn Vũ, sao anh ở đây?”

“Hầu gia, cuối cùng ngài cũng tới rồi, hại công tử nhà ta chờ mãi”

“Anh nói bậy bạ gì đó?”

“Chuyện này là sao?”

Có vẻ như Kiều Chấn Vũ cũng chẳng hiểu gì cả, nhìn bản mặt ngơ ngác của anh ta là biết ngay. Mà cái tay bên cạnh hình như là quản lý của anh ta, giọng điệu này thực sự làm mình nhớ đến “kẻ nào đó”

“Công tử” – tay quản lý vỗ vai Chấn Vũ làm anh ta giật mình – “Tôi đi vệ sinh một lát, hai người… từ từ nói chuyện”

“Nè, anh…”

________________

Cô phục vụ đã rút lui từ trước. Vô Ưu chẳng biết làm gì mà cũng mất dạng, Lao thúc nói là đi vệ sinh mà không biết bốc hơi đến nơi nào rồi. Chỉ có hai kẻ cùng mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, giày đen, với hai cái áo vest một trắng một đỏ (đồ đôi a =))))) ngồi đó chẳng biết làm gì, ngay cả nhìn nhau cũng không dám.

Không khí bắt đầu trở nên khó xử thì điện thoại của Kiều Chấn Vũ reo vang. Người gọi chính là Lao thúc.

“A lô” – cái giọng hả hê như trêu người.

“Anh đi đâu vậy? Chuyện này là sao hả?”

“Vô Song công tử a, đừng nóng, cậu chỉ cần ngồi đó ăn một bữa thôi mà, đâu có hại gì”

“Ăn uống cái gì? Tôi đi về”

“Về? Cậu nghĩ cậu về bằng cách nào? Tôi lấy xe đi rồi”

“Tôi đi taxi, không được sao?”

“Tôi đang giữ ví tiền của cậu, hình như trong đó có cả chìa khóa nhà thì phải, tôi mà thấy cậu đi taxi về thì cậu đừng mơ vào được nhà mà cũng đừng hòng có tiền trả taxi”

“Tôi gọi điện cho bạn, họ có thể…”

“Số tiền còn lại trong tài khoản điện thoại của cậu tôi đã chuyển qua điện thoại của tôi hết rồi, nếu tôi vui thì sẽ chuyển lại cho cậu sau” – nếu hỏi Kiều Chấn Vũ ghét nhất cái gì, lúc này đây anh sẽ không do dự mà trả lời ngay đó chính là giọng cười của kẻ đang nói chuyện điện thoại với anh – “Tôi nghĩ là cậu cũng không có tiền gọi điện thoại công cộng đâu nhỉ? Hahahaaa…”

“Anh… alô, alô” – cất điện thoại vào túi với bản mặt khó coi chưa từng thấy. Kiều Chấn Vũ ái ngại liếc nhìn sang Nghiêm Khoan lúc này cũng đang đọc tin nhắn trên điện thoại với cái bản mặt khó coi không kém.

Tiểu Càn a, người ta bây giờ trong túi không còn xu nào đâu, đãi người ta ăn một bữa đi, rồi nhớ chở người ta về tận nhà nhé, tôi đang giữ cái chìa khóa nhà của cậu đây này. Cũng đừng gọi taxi cho người ta đấy, tôi mà biết thì cậu đừng hòng lấy lại chìa khóa nhà, mà điện thoại cậu cũng không còn tiền để gọi đâu.

Những lời lẽ “đầy yêu thương” này Nghiêm Khoan còn lạ gì. Anh nhìn cái người ngồi trước mặt anh, vẻ mặt chật vật hết chỗ nói, hình như người ta cũng muốn nói gì đó với anh nhưng lại thôi, không nói.

“À, cái này…” – Nghiêm Khoan cuối cùng cũng mở miệng, anh đưa điện thoại cho Kiều Chấn Vũ đọc cái tin nhắn kia.

“…..” – Kiều Chấn Vũ thoáng chút kinh ngạc, rồi lại tựa vào lưng ghế, thở dài.

“Giờ… tính sao?”

“Nhà hàng cũng có điện thoại, để tôi gọi cho mấy người bạn. Qua ngày mai là xong chuyện, hai tên kia cũng không có ý kiến gì được nữa.”

“Ừ, cũng được…”

Ọọọoccc…

Hai cái bụng bị bỏ đói từ chiều đồng loạt kêu lên khiến hai khổ chủ cùng ôm bụng, đỏ mặt.

“Cũng đã tới đây rồi, hay là anh cũng ăn chút gì đi rồi gọi điện sau”

“Ý đồ của hai tên kia là vậy đấy” – Kiều Chấn Vũ nói, ôm bụng nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng rủa thầm tên quản lý gian manh.

“Vậy… bây giờ anh cũng nên đi gọi điện thoại đi”

Kiều Chấn Vũ “ừ” nhẹ một tiếng rồi đứng dậy, đi với cái tốc độ giống như đang muốn trốn thoát khỏi thứ gì cực kỳ nguy hiểm hay sao đó, nhanh chóng tới chỗ quầy tiếp tân hỏi mượn điện thoại. Anh gọi tới từng số trong cái danh sách bạn thân của mình trong điện thoại, nhưng chẳng có ai trả lời, có người còn khóa máy. Gọi hết một lượt, Kiều Chấn Vũ quyết định gọi lại một lần nữa, lần này chỉ có một người bắt máy nhưng không kịp để cho anh nói một tiếng “alô” thì đã vội ném cho anh một câu.

“Xin lỗi cậu, tôi bị mua chuộc rồi” – chỉ một câu, duy nhất một câu rồi cúp máy cái rụp.

Không cần nói nhiều, Chấn Vũ hiểu rõ ai đã mua chuộc người bạn của anh và đồng thời cũng hiểu lý do tại sao tất cả những người anh gọi đều không trả lời điện thoại, cái này đúng là âm mưu đã sắp đặt trước một cách hết sức công phu, đúng là cố tình chặn mọi đường lui của anh.

“Sao rồi?” – Nghiêm Khoan hỏi khi thấy Kiều Chấn Vũ thất thần đi về phía bàn.

“Hình như hai tên đó là hồ ly đầu thai?”* – Chấn Vũ nói bằng giọng hết sức cay cú, ngồi phịch xuống ghế.

Giờ thì sao? Hai tên con trai cùng ngồi tại một cái nhà hàng, cùng ngồi chung một cái bàn mà chỉ có một cái xe, điện thoại cả hai đều cạn tiền, không được gọi taxi, không thể gọi “cứu viện”, mà một trong hai người lại không còn xu dính túi, quan trọng là cả hai đều sắp thành ma đói. Tình hình này chỉ còn một cách duy nhất…

“Cho tôi xin 2 cái menu” – Nghiêm Khoan hướng về phía cô phục vụ đang đứng gần đó mà gọi.

“Cậu còn đủ bình tĩnh mà ăn hả?”

“Không ăn cũng đâu làm gì được” – Nghiêm Khoan nở nụ cười tươi nhưng hết bảy phần là gượng ép – “Coi như lần này là tôi đãi, lần sau… mà thôi chắc không có lần sau đâu”

“….” – Chấn Vũ không nói gì, nhận cái menu từ tay cô phục vụ.

Đúng là không còn cách nào khác – anh nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment