“Đợi Vũ nhi hết bệnh, chúng ta đi đâu đó chơi đi ha”
Nói thì dễ lắm…
Vũ nhi vừa hết bệnh thì lại lao đầu vào công việc, bản thân mình cũng bận tối mắt tối mũi, thời gian đâu mà đi chơi chứ. Đúng là… ông trời thực sự định trêu đùa với mình sao?!?
Nửa tháng rồi… suốt nửa tháng trời, mỗi ngày chỉ được nhìn mặt Vũ nhi vài phút trước khi ngủ, đừng nói là hôn, đến việc ôm ấp cũng hiếm hoi lắm mới có được một lần khi Vũ nhi còn thức. [tức là khi ngủ thì ôm cứng ngắc]
Đủ lắm rồi!!! Thế này là đến cực hạn rồi!!!!!!
“Ngày mai tôi nghỉ”
“Gì cơ? Sao bỗng dưng lại…”
“Không cần lý do, ngày mai tôi nghỉ”
………
“A lô”
“Ngày mai Vũ nhi nghỉ”
“Hả? Sao lại thế? Tiểu Vũ đâu có nói gì với tôi”
“Thì bây giờ tôi nói, ngày mai Vũ nhi nghỉ”
………
“Vũ nhi”
“Có chuyện gì?”
“Thay đồ đi, chúng ta đi chơi”
“Không phải hôm nay có việc làm sao?”
“Tôi đã xin nghỉ rồi, cho cả hai chúng ta”
“…..”
“Chẳng phải lần trước đã nói khi nào Vũ nhi hết bệnh thì chúng ta đi chơi sao?”
“…..”
“Nhưng buổi sáng nắng nóng lắm, để chiều mát rồi đi”
“Ừm, quyết định vậy đi!”
………
Nghiêm Khoan a Nghiêm Khoan~ Chỗ nào không đi… Ngày nào không chọn… lại chọn ngay chủ nhật mà vào công viên giải trí, dù là buổi chiều thì người vẫn đông như kiến, cả hai người đã ngụy trang rồi mà vẫn phải lén lén lút lút như kẻ trộm, đi chơi mà cứ nơm nớp lo sợ bị người khác nhận ra.
“Cậu thật là biết chọn nơi để đi đó”
Chấn Vũ ngồi trên băng ghế đá, mệt mỏi nhìn Nghiêm Khoan
Nghiêm Khoan cũng không biết nói gì, đưa lon nước ngọt mát lạnh cho Chấn Vũ rồi ngồi xuống bên cạnh.
Nghĩ rằng chỗ này vắng người hơn nơi khác, mọi người chắc cũng lo chơi nên sẽ chẳng để ý xung quanh, hai người gỡ nón xuống, thực sự là nãy giờ chen chúc, mồ hôi đổ ra đầy đầu.
“A~ Nghiêm Khoan”
“Hầu gia, hầu gia bên đó kìa, còn có công tử nữa”
“Chấn Vũ, ngồi bên đó hình như là Kiều Chấn Vũ đó”
Cái quái gì vậy?!?
Nghiêm Khoan thầm kêu khổ. Không ngờ vừa sơ ý gỡ nón xuống thì đã có người nhận ra ngay, đúng là sai lầm mà. Nhưng bây giờ có muốn sửa sai cũng không được, những người xung quanh người truyền tai người kia, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Nghiêm Kiều, xì xào bàn tán, ánh mắt như hổ đói sắp vồ mồi
“Không ổn rồi! Tính sao đây?”
“Chạy chứ sao?”
Nghiêm Khoan đứng dậy, kéo Chấn Vũ chạy đi, nhưng cả một tập đoàn fan girl liền đuổi theo phía sau. Cái cách Nghiêm Khoan nắm lấy tay Chấn Vũ chạy đi càng khiến cho đoàn người phía sau háo hức hơn, đuổi theo rầm rộ hơn
“Trời đất! Sao họ nhanh vậy?”
Nghiêm Khoan giật mình nhìn lại phía sau, mấy cô gái đó coi vậy mà cũng chạy nhanh quá, chỉ còn cách hai người họ chừng vài mét. Cuối cùng hai người không còn cách nào khác là chia ra hai hướng, tự lo lấy thân.
“Gặp nhau chỗ đu quay”
________________
“Làm người nổi tiếng vất vả thật”
“Hẹn hò cũng khó khăn”
“Như chúng ta thế này có phải sung sướng hơn không?”
“Cậu nói đúng đó”
Lao thúc và Vô Ưu ngồi trong quán kem nhìn ra cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, cả đoàn fan girl đuổi theo Nghiêm Khoan và Chấn Vũ. Hai người chẳng những không lo lắng mà còn kẻ tung người hứng [phu xướng phụ tùy =))] cười nhạo hai kẻ đang hối hả tìm đường chạy trốn ngoài kia, rồi bình tĩnh mà nhâm nhi ly kem của mình.
________________
Một lúc sau, chạy hết mấy vòng công viên, Nghiêm Khoan mệt bở hơi tai, cuối cùng cũng thoát được, chạy đến chỗ đu quay nhưng không thấy Chấn Vũ đâu cả.
“Không lẽ chạy không thoát sao?”
“Tiểu Khoan”
Vừa lúc Nghiêm Khoan đang lo lắng thì Chấn Vũ đã từ xa chạy đến, có vẻ là đã chạy rất mệt rồi nên khi đứng lại, anh không ngừng thở dốc
“Không sao chứ?”
“Không sao, cũng may có Hán Lương, anh ta giúp tôi chạy thoát”
“Hán Lương?”
“Ừm, lúc này nhờ anh ta kéo tôi đi nên mới thoát được”
“Nhưng… không hiểu anh ta ở đây làm gì nhỉ?”
Chấn Vũ thắc mắc, Nghiêm Khoan cũng đành lắc đầu chịu thua, mấy ngày nay Nghiêm Khoan đâu có liên lạc với Hán Lương, không biết anh ta đang làm gì
“Chấn Vũ? Sao trùng hợp vậy?”
Huỳnh Hiểu Minh đứng ở chỗ máy bán nước tự động, thấy Chấn Vũ và Nghiêm Khoan đứng gần đó thì đến chào hỏi.
“Hiểu Minh?”
“Hai người đi chung hả?”
“Ừm”
Chấn Vũ đang không biết trả lời thế nào thì Nghiêm Khoan đã bình thản gật đầu, không chút e ngại nắm lấy tay Chấn Vũ. Huỳnh Hiểu Minh thấy thế cũng chỉ mỉm cười, không nói gì nhiều.
“À, anh đến đây làm gì vậy?”
“Đến công viên giải trí, đương nhiên là để chơi rồi”
“Anh đi một mình sao?”
“Không, thực ra thì tôi đi với….”
BỐP
Một chiếc giày không biết từ đâu bay đến, trúng ngay đầu Huỳnh Hiểu Minh. Nghiêm Kiều đều giật mình, nhưng Huỳnh Hiểu Minh thì vẫn bình tĩnh, nhặt chiếc giày lên
“Ai~ xem ra có người nổi giận rồi. Xin lỗi, tôi đi trước”
“À… Ừ…”
Nghiêm Kiều ngơ ngác nhìn Huỳnh Hiểu Minh tay cầm hai lon nước, tay cầm chiếc giày vừa rồi, chạy đến một góc vắng phía sau cửa hàng quà lưu niệm.
________________
Chạy vòng vòng hết cả buổi chiều, Chấn Vũ cũng đã thấm mệt, không có hứng thú đi chơi nữa mà Nghiêm Khoan thì vẫn còn hơi luyến tiếc, vẫn chưa muốn về.
“Lên đu quay đi”
“Hả?”
“Ờ thì… để… ngắm cảnh cũng được. Chẳng phải người ta nói cảnh từ trên đu quay nhìn xuống rất đẹp sao?”
“Nhưng mà…” – bây giờ tôi rất mệt
“Vũ nhi~”
Nghiêm Khoan giương đôi mắt chó con, khẩn khoản năn nỉ. Chấn Vũ cuối cùng cũng không chịu được, đành phải chiều theo Nghiêm Khoan.
“Đó không phải là tiểu Vũ và tiểu Khoan sao?”
“Phải ha, họ cũng mua vé lên đu quay nữa à?”
“Vậy chúng ta có đi không?”
“Sao lại không? Họ đi hay không là chuyện của họ, đâu liên quan chúng ta”
“Nếu họ phát hiện chúng ta ở đây, không khéo sẽ nghĩ chúng ta theo dõi họ đấy”
“Họ không phát hiện ra đâu mà”
Vô Ưu nắm tay Lao thúc kéo đi, chen vào mua vé ngay sau Nghiêm Khoan và Chấn Vũ, nhưng hai người kia thì hoàn toàn không hay biết sự hiện diện của hai vị quản lý đáng kính.
Ngồi trong khoang chỉ có hai người, hai người ngồi đối diện nhau, mặt đối mặt, mắt chạm mắt, đối với những cặp tình nhân thì đúng là không gian tốt và… Nghiêm Kiều quả thực hiện tại là một cặp tình nhân, thế nhưng không gian này đối với họ lại có chút không ổn. Bên ngoài đang là hoàng hôn, Chấn Vũ mấy ngày nay bận túi bụi, hôm nay lại bị đám fan girl rượt đuổi, bây giờ đã thực sự rất mệt mỏi, ngồi ở chỗ yên tĩnh thế này lại thấy buồn ngủ. Người muốn lên đu quay là Nghiêm Khoan, bây giờ người khổ sở cũng chính là Nghiêm Khoan. Chấn Vũ ngồi chống cằm, gác tay lên cửa sổ, hai mắt hơi khép lại, hình như là sắp ngủ gục. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu vào bên trong khoang, hình ảnh Chấn Vũ trong mắt Nghiêm Khoan càng thêm đáng yêu, khiến Nghiêm Khoan khó khăn lắm mới kiềm chế được, không nhào đến phía trước, ôm chầm lấy Chấn Vũ.
Đột nhiên Chấn Vũ mở mắt, ngáp dài một cái rồi qua băng ghế của Nghiêm Khoan ngồi, làm tên ngốc kia giật thót tim
“Vũ nhi?”
“Cho tôi mượn vai cậu một lát”
Chấn Vũ ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Khoan, ngả đầu lên vai Nghiêm Khoan rồi chớp mắt một cái đã thiếp đi mất.
Nghiêm Khoan nhìn gương mặt ngủ say của Chấn Vũ mới nhớ ra tối qua Chấn Vũ thức rất khuya, hình như là lo đọc kịch bản mới đến quên cả ngủ, hèn gì bây giờ vừa ngả đầu xuống liền ngủ ngay. Nghiêm Khoan ngồi yên không dám động đậy, càng không dám nhìn sang nữa, chỉ sợ bản thân kiềm chế không nổi. Không biết qua bao lâu, Nghiêm Khoan ngồi yên đến tê người, Chấn Vũ vẫn không có biểu hiện tỉnh dậy, thời gian ngồi trên đu quay cũng sắp hết. Nghiêm Khoan tự hiểu để người khác nhìn thấy cảnh sẽ không hay mới khẽ lay Chấn Vũ dậy.
“Vũ nhi, mau dậy đi”
“Huh?”
Chấn Vũ vừa ngước lên thì cũng vừa lúc Nghiêm Khoan cúi xuống nhìn, môi hai người chạm nhẹ vào nhau. Có cái gì đó văng ra khỏi đầu Nghiêm Khoan, hình như là hai chữ “kiềm chế”
Suy đi tính lại, Nghiêm Khoan cũng không hiểu tại sao phải kiềm chế. Dù sao thì ở đây cũng chỉ có hai người, mà hai người thì chuyện nên hay không nên thì đều đã làm rồi, còn gì phải e ngại?
Nghiêm Khoan đưa tay ôm ghì lấy hai vai Chấn Vũ, định tranh thủ hôn người ta một cái thì đu quay ngừng lại.
“Quý khách, mời…”
Chấn Vũ phóng ra khỏi khoang ngồi, người nhân viên chẳng hiểu chuyện gì, nhìn lại bên trong chỉ thấy Nghiêm Khoan ngồi một góc trong khoang, xoa cái trán sưng đỏ. Người nhân viên ngây thơ kia cứ nghĩ là tên hậu đậu này chắc do đu quay ngừng lại nên bị mất đà, ngã nhào về phía trước, đầu đập vào băng ghế đối diện nên bây giờ mới như vậy.
Nghiêm Khoan vẻ mặt vừa tiếc vừa giận, liếc nhìn người nhân viên vô tội
Sao lại dừng nhanh vậy chứ?!?
Dù Nghiêm Khoan đang đeo kính đen nhưng người kia vẫn cảm nhận được sát khí bắn ra từ mắt anh, không khỏi rùng mình sợ hãi.
________________
Về đến nhà…
Nghiêm Khoan yên lặng đi nấu cơm…
Chấn Vũ yên lặng trở về phòng…
Trong lúc ăn cơm cũng không nói năng gì, không khí yên lặng đến đáng sợ bao trùm căn nhà
Sau bữa cơm…
Chấn Vũ yên lặng đi rửa chén…
Nghiêm Khoan yên lặng đi ra phòng khách ngồi xem TV…
“Haizzz~”
Nghiêm Khoan bất giác thở dài
“Có chuyện gì sao?”
Chấn Vũ vừa ra khỏi nhà bếp thì đã nghe tên ngốc kia ngồi trên sô pha, thở dài nặng nề, cũng có hơi lo lắng bèn lên tiếng hỏi thăm.
“Không… không có gì”
“Hôm nay… cậu không vui phải không?”
“Đâu có, đi chơi với Vũ nhi sao lại không vui chứ?”
“Xin lỗi” – Chấn Vũ ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Khoan – “Tại hôm qua tôi thức khuya quá nên hôm nay có hơi mệt, lúc chiều đi chơi đã làm cậu mất hứng phải không?”
“Không! Hoàn toàn không có mà!”
“Đi chơi với Vũ nhi sao mà mất hứng được”
“Vậy sao?”
“Thật mà” – Nghiêm Khoan gật đầu một cách quả quyết
“Tưởng hôm nay tôi làm cậu không vui, định tối nay sẽ đền bù cho cậu, nhưng… nếu không phải thì thôi vậy”
“Tôi đi ngủ”
Chấn Vũ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, đi về phòng.
“Đợi đã”
Nghiêm Khoan liền lao tới, níu tay Chấn Vũ lại
“Đền bù? Chẳng lẽ ý của Vũ nhi là…”
“Chẳng phải cậu nói là cậu đã rất vui rồi sao? Vậy thì đâu cần tôi đền bù”
“Không”
“Coi như không phải “đền bù” mà là “thưởng” đi!”
“Thưởng? Cậu đã làm gì mà được thưởng?”
“Vì tôi đã giữ đúng lời hứa, đưa Vũ nhi đi chơi mà”
“Đúng là mặt dày, nói vậy cũng nói được”
Chấn Vũ thấy biểu hiện đòi “đền bù” của Nghiêm Khoan, chẳng khác nào con nít đòi kẹo quả thực rất buồn cười. Nghiêm Khoan biết vậy nhưng vẫn không chút xấu hổ, ôm lấy eo Chấn Vũ
“Vũ nhi nói sao cũng được nhưng quả thực hôm nay tôi chơi vẫn chưa đủ, nhất định phải đòi đền bù”
“Đồ mặt dày”
Chấn Vũ tuy mắng nhưng lại không có ý giận dỗi gì cả, ngược lại còn mỉm cười, hôn lên môi Nghiêm Khoan
Nghiêm Khoan lập tức ôm chặt lấy Chấn Vũ, không bỏ qua cơ hội chiếm trọn lấy môi người ta rồi nhanh chóng đẩy cửa vào phòng ngủ