Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

Chương 57

Gần đây Nghiêm Khoan cảm thấy nhức đầu, đặc biệt nhức đầu, cực kỳ nhức đầu. Lý do? Vô cùng đơn giản! Một người dù công việc bận rộn đến tối tăm mặt mũi mà vẫn không hề hấn gì, bây giờ rảnh rỗi lại nhức đầu, khó chịu cả ngày, đối với Nghiêm Khoan mà nói chỉ có một lý do duy nhất. Đương nhiên là vì Chấn Vũ

Nửa tháng trước bị bệnh, quả thực tâm nguyện đã được đáp ứng, sau đó lại có thể hẹn hò đi chơi, rồi sau khi Hán Lương chuyển ra khách sạn, Chấn Vũ cũng không tỏ ý muốn Nghiêm Khoan rời khỏi nhà, cuộc sống của hai người có thể nói là không có gì để NghiêmKhoan phàn nàn, ngoại trừ một việc làm Nghiêm Khoan cứ thấy bứt rứt, khó chịu trong người. Ngoài lần xảy ra vào nửa tháng trước và cái hôm đi chơi ấy ra, Chấn Vũ hoàn toàn không để Nghiêm Khoan có thêm một cơ hội nào nữa. Dù Nghiêm Khoan có dùng đủ mọi cách, từ giở trò dụ dỗ đến năn nỉ ỉ ôi, Chấn Vũ vẫn giữ vững lập trường “ngó lơ là thượng sách”, hoàn toàn không có chút động lòng trước vẻ mặt sầu thảm của Nghiêm Khoan

“Dù không có “chuyện đó” cậu cũng không chết được đâu”

“Sẽ chết thật đó”

“Từ trước tới giờ cậu vẫn sống tốt đấy thôi”

“….”

Quả thật là từ trước đến giờ vẫn sống tốt, nhưng mà…. Bây giờ mọi chuyện đã khác xưa rồi. Lúc trước Nghiêm Khoan sống một mình, cũng chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện yêu đương, suốt ngày vùi đầu vào công việc. Bây giờ thì hay rồi, biết yêu là gì rồi, đã thế còn sống chung với người yêu, hơn nữa… việc gì phải xảy ra thì cũng đều xảy ra rồi… đương nhiên hiện tại không giống như trước kia. Gần đây công việc của cả hai giảm bớt một chút, thời gian rảnh rỗi lại nhiều hơn một chút, ở nhà, nhìn mặt nhau nhiều hơn một chút. Mỗi lần về nhà lại thấy người mình yêu đi qua đi lại, tối đến lại ngủ chung một giường, nhưng lại không được làm gì, bảo Nghiêm Khoan làm sao chịu đựng nổi

“A~” – Nghiêm Khoan nằm lăn ra trên ghế, không ngừng thở dài

“Có chuyện gì sao?”

“Không~ có~ gì~”

“Cậu nói như thế tức là có chuyện gì rồi”

“Sao hả? Cãi nhau với tiểu Vũ à?”

“Không phải”

“Chỉ là….”

“Chỉ là cái gì? Nói ra thử xem, biết đâu tôi có thể giúp cậu giải quyết”

“Chuyện này anh không giúp được đâu”

Nghiêm Khoan chán nản quay mặt sang nơi khác. Anh làm vậy càng khiến Vô Ưu tò mò hơn. Vô Ưu biết mấy ngày nay Nghiêm Khoan có điểm không ổn, nhưng anh cũng không hỏi gì, cứ nghĩ qua vài ngày là sẽ không sao, ai ngờ đến hôm nay vẫn không thấy khá hơn, ngược lại, tinh thần Nghiêm Khoan hình như càng lúc càng bất ổn

“Tiểu Vũ không cho cậu…. phải không?” – Vô Ưu ngập ngừng ở một đoạn nhỏ nhưng Nghiêm Khoan đại khái vẫn hiểu ý nghĩ của đoạn khó nói đó nến anh chỉ ngoan ngoãn gật đầu

“Cậu đúng là…”

“Gần đây tiểu Vũ bận lắm, đừng làm phiền cậu ấy, cậu mà làm tiểu Vũ đổ bệnh như lần trước nữa thì rắc rối lắm”

Nếu không phải vì mỗi lần Chấn Vũ nghỉ phép, Lao thúc phải sắp xếp lại lịch làm việc, chiếm hết thời gian của hai người họ thì Vô Ưu cũng không thèm can thiệp làm gì. Nghiêm Khoan không hay biết về sự thật đó, cứ tưởng Vô Ưu bỗng dưng lại lo cho Chấn Vũ, liền ngước nhìn anh bằng một ánh mắt nghi kỵ

“Từ lúc nào anh bắt đầu lo cho Vũ nhi vậy? Chẳng lẽ anh…”

“Cậu đừng có điên”

“Tôi nói vậy không phải vì lo cho tiểu Vũ, mà vì…” – ầy, không được, mình nói ra thì cậu ta sẽ nghĩ mình mượn việc công lo việc tư mất

“Nói tóm lại là cậu cứ để yên cho tiểu Vũ làm việc, khi nào cậu ta rảnh thì sẽ chơi với cậu”

“Nè, hay là anh nói Lao thúc sửa lịch làm việc của Vũ nhi, để Vũ nhi rảnh rỗi vài ngày được không?”

“Cậu điên hả? Cậu nghĩ cậu là ai vậy? Cậu muốn gì cũng được sao?”

“Cậu đâu phải bố mẹ tiểu Vũ, đâu có lý do gì để sửa lịch làm việc của cậu ta vì cậu chứ” – muốn sửa lịch làm việc thì mất rất nhiều thời gian. Cậu điên sao?!? Bây giờ thời gian của chúng tôi đều bị hai người ăn tươi nuốt sống hết rồi, còn muốn gì nữa

“Dù sao thì tôi là chồng, à không, là… là…”

“Là cái gì?”

“Là người đàn ông đầu tiên và duy nhất hôn Vũ nhi”

Nghiêm Khoan mặt dày, nhưng cũng chưa dày đến mức đem “chuyện kia” ra làm lý do, càng không có đủ can đảm tự nhận là chồng Chấn Vũ, để Chấn Vũ biết được thì e Nghiêm Khoan khó toàn mạng, cách tốt nhất vẫn là lý do này thôi

“Cậu đâu phải người duy nhất” – Vô Ưu nhất thời lỡ miệng, sau đó hối hận cũng đã muộn, câu nói đó đã kịp thời lọt vào tai Nghiêm Khoan và khuấy động trong não Nghiêm Khoan một trận um sùm

“ANH NÓI CÁI GÌ?????”

Vô Ưu lúc này nhận thức được rằng mình đã lỡ lời nhưng cũng không thể ngờ, câu nói trong lúc nhất thời lỡ miệng của mình lại gây ra đủ thứ rắc rối.

________________

8h tối…

Lâu lắm rồi mới có một ngày được về sớm thế này, Chấn Vũ ghé qua siêu thị mua ít đồ linh tinh rồi trở về nhà, định hôm nay sẽ nghỉ ngơi sớm, nhưng vừa bước vào nhà thì Chấn Vũ đã ngửi thấy trong không khí có mùi gì đó là lạ, nhìn vào phòng khách thì thấy Nghiêm Khoan đang ngồi bó gối trên sô pha, quay lưng ra phía cửa.

“Sao hôm này về sớm vậy?” – Chấn Vũ hỏi, Nghiêm Khoan không đáp, đây có thể nói là lần đầu tiên

Chấn Vũ lo lắng tiến đến gần mới phát hiện ra vẻ mặt Nghiêm Khoan đúng là rất trầm trọng, có vẻ là đang vô cùng giận dữ.

“Có chuyện gì sao?”

“Có, chuyện rất rất rất rất rất hệ trọng”

Nghiêm Khoan nói nhiều chữ “rất” như vậy, cũng chỉ để nhấn mạnh chuyện nào đó thôi, Chấn Vũ vừa lo lắng vừa tò mò, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Khoan

“Là chuyện gì? Khiến cậu bực tức như thế, chắc là không phải chuyện tầm thường”

“Vũ nhi”

Nghiêm Khoan bất ngờ quay qua, hai tay ghì chặt lấy hai vai Chấn Vũ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc

“Nói thật cho tôi biết”

“Huh?”

“Trước đây… ngoài tôi ra… có từng hôn người đàn ông nào khác chưa?”

CÁI… GÌ… ?!?

Chấn Vũ trợn trừng hai mắt

Vẻ mặt cau có của cậu ta cũng chỉ vì…. CHUYỆN NÀY?!?

“Cậu lôi đâu ra cái suy nghĩ kiểu đó?”

Chấn Vũ cố gắng gạt tay Nghiêm Khoan ra nhưng không thành công, ngược lại càng làm Nghiêm Khoan thêm nôn nóng, siết chặt tay hơn làm vai Chấn Vũ đau nhói một trận

“Vũ nhi, trả lời thành thật đi”

“….”

“….”

“Ừm… cũng… cũng có…”

“Là ai?”

“Cậu hỏi chuyện này làm gì chứ? Dù sao cũng chuyện cũng đã qua rồi?”

“Là ai?”

“….”

“Là ai hả?”

“Là… là… Duy Đức”

A lô”

“Ừm… ngày mai… à không… tôi muốn nghỉ mấy ngày sắp tới”

“Hả? Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì quan trọng, nhưng mà… hiện tại tôi không đi làm được đâu, nên…”

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Giọng của cậu nghe có vẻ không ổn”

“Cãi nhau với tiểu Khoan sao?”

“Tôi cúp máy đây, anh sắp lại lịch làm việc cho tôi nhé”

Chấn Vũ thả cái điện thoại xuống giường, khẽ thở dài. Vết xước trên mặt tuy không nặng lắm, sẽ không để lại sẹo nhưng mà hiện tại nó rát đến mức không thể make-up được, chỉ cần chạm nhẹ là lại đau nhói.

________________

“Mấy ngày tới tôi không đi làm được, anh sắp lại lịch làm việc cho tôi đi”

“Cũng không có lý do gì đặc biệt đâu, chỉ là hiện tại tôi không đi ra ngoài được”

“Anh cũng đừng hỏi nhiều, không có gì nghiêm trọng đâu”

Vô Ưu chưa kịp nói “A lô” thì Nghiêm Khoan đã nói luôn một tràng rồi cúp máy

Nghiêm Khoan nhăn nhó mặt mày, bên má bầm tím trông càng khó coi hơn. Anh đã định gọi điện hỏi tội Hán Lương nhưng bên kia lại khóa máy, Nghiêm Khoan muốn gọi cũng gọi không được.

Nghiêm Khoan tháo cái nhẫn đáng nguyền rủa, ném qua một bên rồi ngồi lặng người trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa phòng ngủ, có lúc định đứng lên, vào phòng, ôm chầm lấy người ta mà xin lỗi nhưng sau một lúc suy nghĩ thì lại thôi.

________________

Quay về khoảng 30 phút trước…

Nghiêm Khoan cứ gặng hỏi mãi, Chấn Vũ cuối cùng cũng nói ra tên Duy Đức, nhưng khi Nghiêm Khoan hỏi kỹ hơn thì Chấn Vũ lại tìm đường lui, không muốn nói nhiều về chuyện đó, cũng không chịu kể đầu đuôi ngọn nguồn.

“Cậu làm gì mà nổi cơn bất chợt vậy hả? Tự dưng lại đi hỏi mấy chuyện này”

“Tôi chỉ quan tâm Vũ nhi thôi, tôi muốn biết tên Duy Đức đó đã làm gì!?!”

“Chuyện qua lâu rồi, hơn nữa tôi đâu phải tiểu thư nhà lành, đâu cần quan trọng hóa mấy vấn đề đó”

“Sao lại không? Dù Vũ nhi không phải tiểu thư nhà lành nhưng Vũ nhi là… là… là…”

“Là cái gì thì chuyện đó đã qua lâu rồi, cũng không còn quan trọng nữa”

“Vũ nhi thấy nó không quan trọng nhưng với tôi thì rất quan trọng”

“Tại sao chứ?”

“Vì Vũ nhi là… là…”

“Huh?”

“Vũ nhi là… chẳng phải… Vũ nhi cũng là của tôi sao? Những chuyện xảy ra với người khác, hơn nữa còn là chuyện hệ trọng như vậy, đáng lẽ phải nói cho tôi biết chứ”

“Cậu-nói-cái-gì?”

“Cậu nói ai là của cậu hả?”

“Còn không phải? Rõ ràng là chúng ta đã…”

“Chuyện giữa tôi và Victor là xảy ra trước đó, không tính”

“Sao lại không tính?”

“Vậy còn cậu với Vương Lệ Khôn thì sao?”

Con giun xéo lắm cũng quằn a~

Cái nụ hôn mà Chấn Vũ đã muốn quên phứt đi bây giờ lại bị Nghiêm Khoan lôi ra gặng hỏi, dù Chấn Vũ tỏ rõ ý không muốn nói nhưng Nghiêm Khoan cứ hỏi tới hỏi lui không tránh khỏi khiến Chấn Vũ bực mình.

Bây giờ mình là tiểu thư khuê các, còn cậu ta là cha mình sao?!? Có mỗi một nụ hôn mà cũng hỏi nhiều như vậy???

“Sao lại nhắc đến Vương Lệ Khôn ở đây?”

“Chẳng phải trước đây cậu cũng chở cô ta về sao? Cô ấy hình như cũng rất có cảm tình với cậu, cậu nói sao về chuyện đó đây???”

“Nói gì chứ? Giữa tôi và cô ấy chẳng có gì cả”

“Tôi và Victor cũng không có gì hết”

“Nhưng Vũ nhi và anh ta đã hôn nhau”

“Cậu cũng chở Vương Lệ Khôn về mà, ai biết được giữa hai người có xảy ra chuyện gì không”

“Thực sự là không có gì hết”

“Nhưng… giữa Vũ nhi và tên Duy Đức đó mới là…”

“Nghiêm-Khoan”

“Tôi nhìn lầm cậu rồi”

Chấn Vũ giận quá, đấm cho Nghiêm Khoan một cú vào mặt. Nghiêm Khoan lúc này cũng đang giận, không kịp suy nghĩ, cứ theo phản xạ “bị đánh thì đánh lại”. Chưa đầy 1 giây, Nghiêm Khoan nhận ra là mình sai, định rút tay lại mà không kịp. Cũng may là Nghiêm Khoan tỉnh ngộ kịp lúc, chưa đánh vào mặt Chấn Vũ, nhưng mà… sự việc càng trở nên tồi tệ

Nhìn một bên má Chấn Vũ tự dưng xuất hiện một vết xước đang chảy máu, Nghiêm Khoan nhìn lại trên tay mình.

Trời ơi là trời! Lần này chết thật rồi!!!

Hồi chiều chụp hình ở studio, Nghiêm Khoan cứ vội vội vàng vàng, thay quần áo xong thì chạy về luôn, không để ý cái nhẫn đá trên tay vẫn còn nguyên. Mặt nhẫn được chạm khắc, có nhiều góc nhọn, Nghiêm Khoan lại đeo ngay ngón giữa. Lúc nãy dù không đánh vào mặt Chấn Vũ, nhưng mặt nhẫn sượt qua, để lại một vết xước.

“Nghiêm-Khoan, cậu dám….” – Chấn Vũ trừng mắt giận dữ nhìn kẻ vừa hủy hoại công cụ làm ra tiền của mình.

“Xin… xin lỗi… tôi… tôi không cố ý…”

Nghiêm Khoan bỗng nhiên trở thành kẻ có tội, quả thực nhìn kỹ thì vết bầm trên mặt Nghiêm Khoan cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả, đảm bảo đến sáng hôm sau là tan hết, còn vết xước trên mặt Chấn Vũ…

“Được lắm Nghiêm Khoan, chuyện này… tôi không bỏ qua dễ dàng vậy đâu”

Chấn Vũ nộ khí xung thiên, quay lưng bỏ vào phòng, Nghiêm Khoan không biết làm gì ngoài việc đứng trơ ra đó nhìn người ta đóng cửa cái rầm.

________________

Sáng hôm sau, Nghiêm Khoan dậy từ sớm, chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn, định hôm nay sẽ đàng hoàng xin lỗi người ta.

Chấn Vũ hôm nay cũng dậy sớm hơn bình thường, vừa ra khỏi phòng đã bắt gặp vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Nghiêm Khoan

“Vũ nhi, dậy sớm vậy, ăn s….”

RẦM

Chấn Vũ coi như Nghiêm Khoan không hề tồn tại, điềm nhiên đi vào nhà tắm. Tiếng nước xả vang lên một lúc rồi im bặt. Chấn Vũ bước ra, Nghiêm Khoan vẫn tươi cười

“Vũ nhi”

RẦM

Chấn Vũ vào phòng, thay một bộ đồ gọn gàng, rồi đi ra

“Vũ nhi, mới sáng sớm đã đi đâu vậy? Hay là ăn sáng đã rồi hãy…”

RẦM

Xem ra nỗ lực của Nghiêm Khoan đã hoàn toàn thất bại, Chấn Vũ vờ như không nghe, không thấy, trước khi rời khỏi nhà cũng không thèm liếc nhìn Nghiêm Khoan lấy một cái, càng không màng tới bàn thức ăn thịnh soạn đã dọn sẵn

________________

“Huh?”

Chấn Vũ đang lúc bực bội, lái xe ra ngoài, định chạy tới nhà hàng gần đó để ăn sáng thì thấy Hán Lương đang đi bộ ngang qua, dáng vẻ xem ra còn tức giận hơn cả anh

“Hán Lương”

Nghe Chấn Vũ gọi, Hán Lương đứng lại, từ từ quay lại phía sau như là đang thăm dò, khi xác nhận người vừa gọi là Chấn Vũ, Hán Lương mới thở phào nhẹ nhõm

“Cậu làm tôi giật mình”

“Có chuyện gì sao? Trông anh có vẻ không ổn lắm”

“Không… không có gì”

“Mặt cậu bị gì vậy?”

Hán Lương nhìn chằm chằm vào vết xước trên mặt Chấn Vũ

“Cũng không đến nỗi nặng lắm, không để lại sẹo, nhưng cũng phải mất mấy ngày mới lành hẳn ha”

“Là ai dám làm cậu bị thương vậy?”

“Không… không có… là… là tôi sơ ý tự làm thôi”

“Tự làm? Cậu đâu có ngốc đến nỗi tự cào xước mặt mình chứ”

“Tôi đã nói là sơ ý mà”

Chấn Vũ lộ rõ vẻ khó xử nhưng vẫn cố né tránh Hán Lương

“Mở cửa xe ra đi”

“Hả?”

“Tôi cũng đang định ăn sáng, chúng ta đi chung đi”

“À… Ừ… cũng được”

“Cái gì? Là do tiểu Khoan làm hả?”

Hán Lương suýt nữa là bị dọa đến đứng tim. Anh vuốt cằm nhìn vết xước trên mặt Chấn Vũ, quả thực là không phải nhẹ

“Rồi sao? Cậu đang chiến tranh lạnh với cậu ta à?”

Chấn Vũ gật đầu

“Cũng phải thôi, cậu ta dám làm xước mặt cậu mà, nếu là tôi chắc đã đánh chết cậu ta rồi”

“Không phải vì chuyện này”

“Hả?”

“Thực ra… cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Nghiêm Khoan”

“Là tôi ra tay trước, hơn nữa… cậu ấy đã rút tay lại, còn vết xước này do cậu ấy vô ý, do cái nhẫn của cậu ấy thôi”

“Vậy sao cậu lại giận?”

Hán Lương chỉ tò mò mà hỏi, nhưng Chấn Vũ chợt trở nên im lặng, hai tay nắm chặt lấy nhau

“Sao vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa sao?”

“Không có gì đâu, anh đừng quan tâm”

“Cậu nói không có gì với vẻ mặt như thế thì ai mà tin được hả? Nhất định có chuyện rồi”

“Không có”

“Nhất định có”

“…..”

“Vậy… vậy còn anh thì sao chứ? Ra đường với vẻ mặt như vừa rồi, định đi giết người sao? Người đi đường thấy anh, ai cũng sợ hãi tránh qua một bên”

“Cậu nhóc này… dám nói ngược lại tôi hả?”

Hán Lương nghiến răng giận dữ, mặc kệ là đang trong nhà hàng đông người, anh cũng vươn tay tới, nhắm ngay vết xước của Chấn Vũ mà nhéo

“Đau”

“Phải cho cậu nếm mùi, để coi lần sau còn dám trả treo với nữa không?”

“Anh….”

“Tối qua tôi đã nghe Vô Ưu nhận tội rồi, là anh ta nói ra chuyện cậu từng hôn Duy Đức” – Hán Lương đột nhiên nói thẳng vào vấn đề, không còn hỏi vòng vo nữa

“Hả?”

“Cậu với Nghiêm Khoan cãi nhau vì chuyện đó phải không?”

“…..”

“Quả nhiên là vậy”

Hán Lương khoanh tay ngồi tại chỗ, nhìn vẻ mặt không biết là nhăn nhó vì giận dữ hay khó xử của Chấn Vũ. Không cần ai nói Hán Lương cũng biết chuyện lần này quả thực không dễ xử lý, anh chỉ còn biết thầm mắng sự sơ ý của Vô Ưu, sao tự dưng lại buột miệng nói ra chuyện đó với Nghiêm Khoan…

“Hay là… cậu đến khách sạn với tôi đi”

“Hả?”

“Cậu nghĩ bậy bạ gì vậy hả?” – Hán Lương nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Chấn Vũ mà phì cười – “Tôi nói cậu đến khách sạn với tôi để thuê tạm một phòng ở đó đi, đến khi nào tôi giải quyết chuyện này cho cậu xong thì về”

“Dù sao… bây giờ hai người gặp nhau cũng chỉ có cãi thêm thôi”

“Anh nói cũng phải”

Sau bữa sáng, Chấn Vũ về nhà lấy ít đồ đạc, may mà Nghiêm Khoan không biết đã đi từ lúc nào, nếu không Chấn Vũ cũng không biết làm cách nào đối mặt với tên ngốc đó.

________________

Lại nói về Nghiêm Khoan…

Sau khi Chấn Vũ rời khỏi nhà, Nghiêm Khoan một mình ngồi ăn cái đống đồ ăn ê hề mình đã nấu ra, nhưng không hiểu sao một chút mùi vị cũng không thấy

“A~ thế này không ổn rồi”

Nghiêm Khoan dọn dẹp chén đĩa, cất đồ ăn dư vào tủ lạnh, sau đó thì thay một bộ đồ khác rồi ra ngoài.

Nghiêm Khoan gần như phóng xe với tốc độ ánh sáng, may mà không gây tai nạn hay gặp phải cảnh sát giao thông nếu không thì báo chí ngày mai sẽ có tin giật gân. Nghiêm Khoan phóng xe đến trước cửa công ty Chấn Vũ, gửi xe, rồi chạy vào trong. Đúng lúc đó thì Lao thúc từ trong công ty chạy ra, đụng trúng Nghiêm Khoan

“Có Huỳnh Duy Đức ở đây không?” – Nghiêm Khoan hỏi nhưng cái anh nhận lại không phải là câu trả lời, mà là một cái liếc mắt tóe lửa của Lao thúc kèm theo một câu đầy ý cảnh cáo

“Cậu bớt gây chuyện đi”

“Nè, đợi đã” – Vô Ưu từ trong công ty chạy ra, suýt đứng tim khi thấy Nghiêm Khoan đang đứng ngay cửa

Lao thúc “hừ” lạnh một tiếng rồi bỏ đi, Vô Ưu chỉ nói với Nghiêm Khoan một câu với vẻ nài nỉ rồi vội đuổi theo

“Cậu làm ơn về giùm đi, nếu không cả hai chúng ta đều khó sống đó”

“Hả?”

Nghiêm Khoan còn chưa kịp thắc mắc thì hai người kia đã mất dạng ở phía bãi giữ xe

“Rốt cuộc là sao đây?”

“Nghiêm Khoan” – lần này là Huỳnh Hiểu Minh, hùng hổ tiến thẳng về phía Nghiêm Khoan

“Chấn Vũ đâu?”

“Hả? Ờ… Vũ nhi… lúc nãy vừa ra ngoài, tôi không biết là đi đâu cả”

“Cậu có gặp tiểu Lương không?”

“Ý anh là… Hán Lương? Tôi không có gặp”

“Chết tiệt! Vậy cậu ta đi đâu rồi?!?”

“Chẳng lẽ…” – Huỳnh Hiểu Minh suy nghĩ một lúc rồi cũng chạy biến đi, không chú ý đến Nghiêm Khoan đang ngơ ngác còn chưa kịp hiểu chuyện gì

“Quên mất! Mình đến tìm tên Duy Đức kia mà”

Nghiêm Khoan nhớ lại mục đích chính liền tiến về phía bàn lễ tân, cô nhân viên cũng tử tế trả lời với Nghiêm Khoan là Huỳnh Duy Đức vẫn còn trong công ty và còn tận tình chỉ đường cho Nghiêm Khoan lên phòng nghỉ của anh ta

________________

“Có chuyện gì sao?” – Huỳnh Hiểu Minh lên tiếng hỏi khi thấy Vô Ưu đứng trước bãi giữ xe, vẻ mặt thất thần

“Không… không có gì”

“Ngươi vừa lái xe chạy đi hình như là quản lý của Chấn Vũ phải không?”

“À… Ừm…”

“Hai người quan hệ tốt nhỉ?!?”

“Hôm nay cậu không có việc gì làm sao?” – Vô Ưu cố tình lảng tránh câu hỏi của Huỳnh Hiểu Minh, nhưng kẻ đã từng khiến Hán Lương phải bỏ chạy đương nhiên là không dễ dàng bị đánh lạc hướng đến thế

“Cố tình lảng tránh tức là thực sự không phải chỉ đơn giản là “quan hệ tốt”, phải không?”

“Hán Lương thế nào rồi?”

“H… Hả… Hả?” – lần này thì Vô Ưu đã nắm được nhược điểm và bắt đầu trả đòn

“Hôm nay cậu không bám theo đuôi cậu ta nữa à? Chẳng lẽ mặt trời mọc hướng Tây sao? Hay là…”

“…..”

“Hay là cậu lại làm gì chọc Hán Lương nổi điên rồi??”

“…..”

“Mà cậu thì lúc nào chẳng vậy, lúc nào cũng làm cậu ta điên tiết, cứ như thế thì… cơ hội “cưa” đổ được cậu ấy càng-ngày-càng-thấp”

Lời nói của Vô Ưu bất giác làm Huỳnh Hiểu Minh toát mồ hôi lạnh

“Nè, hôm nay anh có chuyện không vui à?”

“ĐƯƠNG NHIÊN!!! NHÌN MẶT TÔI MÀ KHÔNG BIẾT HẢ???”

Vô Ưu đột nhiên lớn tiếng quát thẳng vào mặt Huỳnh Hiểu Minh, làm cho kẻ mặt dày hơn cả Nghiêm Khoan này cũng phải giật mình, suýt té ngửa. Sau khi liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Huỳnh Hiểu Minh, Vô Ưu chợt thở dài một tiếng, rồi quay lưng đi vào bãi giữ xe.

“Nè, khoan đã, tôi chưa nói xong”

“Lại-gì-nữa?”

“À… Anh… anh.. anh chắc anh biết nhà của Chấn Vũ phải không?”

“Biết, thì sao?”

“Anh có… có… có thể cho tôi biết địa chỉ được không?” – đây là người thứ hai làm cho Huỳnh Hiểu Minh cảm thấy bị uy hiếp, trước đây là quản lý của Hán Lương, bây giờ là quản lý của Nghiêm Khoan, hai người này làm Huỳnh Hiểu Minh phải thắc mắc: Chẳng lẽ quản lý bây giờ thật sự lợi hại vậy sao?!?

“Làm gì? Tiểu Vũ đâu có ở nhà”

“Sao anh biết?”

“Tiểu Vũ vừa gọi cho Lao thúc, nói là sẽ ở khách sạn với Hán Lương vài ngày, tạm thời không có ở nhà, cũng không đi làm được”

“Nhờ vậy mà Lao thúc cứ ngồi oán tôi đã cho Nghiêm Khoan biết cái chuyện kia”

“CÁI GÌ? HAI NGƯỜI HỌ Ở KHÁCH SẠN?? CÒN ĐẾN MẤY NGÀY???”

Huỳnh Hiểu Minh không quan tâm đến câu thở dài của Vô Ưu mà chỉ chú ý đến chuyện của Hán Lương và Chấn Vũ, anh chỉ vội vã chạy vào bãi giữ xe

“Ê, tên háo sắc” – Vô Ưu cất tiếng gọi Huỳnh Hiểu Minh

“Anh gọi tôi?”

“Ở đây chỉ có hai chúng ta, không phải cậu, chẳng lẽ là tôi?”

“Anh lại có chuyện gì nữa?”

“Lao thúc đang đến chỗ tiểu Vũ, cậu muốn đi không?”

“Huh?”

“Hán Lương cũng ở đó”

“Lên xe đi”

Nè, không phải anh vừa cãi nhau với quản lý của Chấn Vũ đấy chứ?”

“Ừm” – Vô Ưu thở dài, có chút hối hận về chuyện mình đã làm, tự trách bản thân quá sơ ý, lại làm lộ bí mật động trời đó với Nghiêm Khoan

“Đều tại tôi nói chuyện không nên nói của tiểu Vũ cho tiểu Khoan nghe”

“Vậy là lúc nãy Nghiêm Khoan đến tìm Chấn Vũ nói chuyện đấy à?”

“Chắc vậy… hả? Hôm nay tiểu Vũ đâu có đến công ty, tiểu Khoan cũng biết mà, không lẽ… CHẾT! Quay lại”

“Cái gì? Đừng có điên! Tôi còn phải đi…”

“Quay lại công ty của cậu ngay, sắp có án mạng rồi!”

Vô Ưu và Huỳnh Hiểu Minh giằng co tay lái làm cái xe quẹo lung tung trên đường, mấy lần suýt gây tai nạn.

“Quay lại đi, tôi biết cách đưa cậu đến chỗ Hán Lương mà, đưa tôi về công ty của cậu rồi tôi chỉ cách cho”

“Anh nói thật không đó?!?”

“Thật”

“Vậy…”

“Quay lại ngay!”

________________

“Bất ngờ nha, cậu tự đến tìm tôi à?”

Nhìn cái mặt tỉnh bơ của Huỳnh Duy Đức, không hiểu sao Nghiêm Khoan thấy như máu nóng bốc lên đầu

“Anh… anh còn dám ung dung như vậy?”

“Sao vậy? Chẳng lẽ tôi không thể sao?”

“Anh…” – Nghiêm Khoan giận đến tím mặt nhưng vẫn cố gắng kiềm chế

“Được rồi, được rồi, không cần phải giận, tôi biết cậu đến vì chuyện gì mà”

“Hả?”

“Lúc nãy quản lý của tiểu Kiều suýt nữa là xé xác tôi và quản lý của cậu rồi đấy!”

“Tôi có gặp họ ở dưới lầu nhưng mà… họ đến gặp anh sao?”

“Cậu không biết?”

“….”

“Hay là cậu chỉ quan tâm đến chuyện tôi từng cưỡng hôn tiểu Kiều nên không quan tâm đến chuyện gì khác nữa?”

“Anh…”

Cái này có thể coi là vừa ăn cướp vừa la làng không?!?

Nghiêm Khoan nghĩ thầm, trong bụng không ngừng rủa xả kẻ đang ung dung ngồi trên ghế, không ngó ngàng đến người đang giận dữ đứng bên cạnh.

Dám hôn Vũ nhi của mình, bây giờ còn dám lên mặt, ngạo nghễ như vậy, mình có thể đánh hắn được không???

Suy nghĩ vừa vụt lên, không cần đến giây thứ 3, Duy Đức đã bị Nghiêm Khoan đánh cho ngã lăn xuống đất, nhưng lại thản nhiên đứng dậy, phủi đi vài hạt bụi dính trên áo

“Đánh như vậy, cậu so với Hán Lương quả thật là rất yếu đó”

“Cái gì?”

“Hán Lương không nói cho cậu biết? Vì một nụ hôn với tiểu Kiều, tôi bị cậu ta đấm cho hai phát, đạp cho một trận, còn bị đấm thêm một cú nữa vì làm cậu ta đau tay, so với cậu ta thì cú đấm vừa rồi của cậu giống như gãi ngứa vậy”

“Tôi… tôi là vì nghĩ anh dù sao cũng là diễn viên, gương mặt rất quan trọng nên mới nương tay”

“Nghiêm Khoan”

Duy Đức đột nhiên trở nên nghiêm túc, khác hẳn thái độ đùa cợt lúc nãy của anh ta, khiến Nghiêm Khoan không hiểu sao lại giật mình

“Cậu và tiểu Kiều rốt cuộc là quan hệ thế nào?”

“Cái… cái gì?!? Quan… quan… quan hệ giữa tôi và… Vũ nhi…. anh… anh đâu cần biết”

“Tôi cần biết, để chắc rằng đã không bỏ cuộc một cách uổng phí”

“Hả?”

“Cậu nghe không rõ sao? Tôi bỏ cuộc, tôi từ bỏ tiểu Kiều, mà… tôi có quyết định này cũng lâu rồi”

“…..”

“Không phải cậu và tiểu Kiều… không phải quan hệ của hai người đã đến mức “đó” rồi sao? Sao lại nghệch mặt ra vậy?”

“….”

“Cậu đã đến đây thì tôi cũng nói cho cậu an tâm, tôi đã để ý đến người khác rồi, cậu không cần phải lo, còn chuyện trước đây với tiểu Kiều… coi như là tôi xin lỗi cậu, cũng là xin lỗi tiểu Kiều”

“….”

“Những chuyện trước đây… có thể coi như chưa từng xảy ra, được không?”

“Sao có thể đơn giản như thế được?”

“TIỂU KHOAN! ĐỪNG LÀM BỪA ĐÓ!”

Vô Ưu bất ngờ xông vào nhưng ngược với lo sợ của anh, trong phòng dường như yên bình hơn anh nghĩ.

“Vô Ưu?”

“Eh? Tôi còn tưởng cậu đang làm ầm lên ở đây chứ!!!”

“Có đấy! Tôi vừa bị cậu ta đấm cho một phát”

“Chẳng phải anh nói là so với Hán Lương thì quá yếu sao?” – Nghiêm Khoan vẻ mặt cay cú liếc nhìn Duy Đức

“Nghiêm Khoan! Cậu liệu mà đối xử với tiểu Kiều cho tốt đi!”

“Nếu không thì anh sẽ hối hận vì đã từ bỏ sao?”

“Không phải tôi, người hối hận là cậu mới đúng”

“Huh?”

“Theo tôi thấy hình như tiểu Kiều có chuyện gì Hán Lương đều biết, chuyện lần trước cậu không hề hay biết nhưng Hán Lương lại đến đây thay tiểu Kiều đòi lại công bằng, cậu coi chừng…” – coi chừng Hán Lương sẽ đến “xử” cậu đó

“CÁI GÌ??????????”

Duy Đức còn chưa kịp nói ra hết câu thì đã bị một tiếng la thất thanh chặn lại

Người vừa thét lên không phải Nghiêm Khoan mà là Huỳnh Hiểu Minh, anh ta đang đứng bên ngoài đợi Vô Ưu, vừa nghe thấy câu đó thì không giữ được bình tĩnh, liền xông vào, túm cổ áo Duy Đức

“Anh nói cái gì? Anh nói tiểu Lương của tôi và Chấn Vũ thế nào?? Hai người họ thế nào hả?”

“Tiểu Lương… của… cậu…???”

“Huỳnh Hiểu Minh, cậu đừng có gây thêm rắc rối nữa”

“Anh” – Huỳnh Hiểu Minh bất ngờ quay qua, chỉ thẳng mặt Vô Ưu – “Mau đưa tôi đến chỗ tiểu Lương và Chấn Vũ! Nhanh lên!”

Huỳnh Hiểu Minh nắm áo Vô Ưu mà lôi ra ngoài, Vô Ưu lại nắm tay áo Nghiêm Khoan kéo theo. Cả ba người ngươi lôi ta kéo ra khỏi công ty, để Duy Đức ngơ ngẩn đứng trong phòng, một lúc lâu sau bừng tỉnh mới ôm đầu cười mỉa mai

“Tiểu Lương của cậu à? Đây là ông trời đang trêu chọc tôi sao?”

________________

“Nè, anh làm gì vậy? Tôi còn chưa kịp hỏi tội anh ta mà”

“Tiểu Khoan à~ coi như tôi xin cậu đó, cậu đừng gây chuyện với Duy Đức nữa, thật sự là giữa hai người họ không có gì đâu. Nếu cậu mà còn gây chuyện nữa thì không biết Lao thúc còn giận tôi đến bao giờ đấy”

“Nhưng mà… đợi chút! Sao anh lại lo chuyện Lao thúc giận anh quá vậy? Không lẽ hai người…”

“Hai tên phiền phức kia! Lên xe!”

Huỳnh Hiểu Minh làm ngắt quãng câu nói của Nghiêm Khoan, kéo cả hai người về hiện thực là cả hai, à không, cả ba người hiện tại đều đang gặp rắc rối với người yêu.

“Lúc nãy anh nói anh biết cách đưa tôi đến chỗ tiểu Lương, rốt cuộc là cách gì?”

“Là cách này” – Vô Ưu lấy từ trong túi ra một cái điện thoại di động màu đen

“Đây không phải điện thoại của anh sao?”

“Không, đây là điện thoại của Lao thúc, chúng tôi dùng điện thoại giống nhau nên rất dễ tráo đổi”

Nghiêm Khoan và Huỳnh Hiểu Minh chỉ còn biết ngơ ngác nhìn nhau

“Trong đây còn tin nhắn của Chấn Vũ có nói khách sạn mà cậu ta ở, chúng ta đến đó tìm”

“Ok, lên xe đi!”

________________

“Chỗ này…”

Huỳnh Hiểu Minh biết cái khách sạn này, cách đây không lâu anh còn ngày nào cũng đến đây tìm Hán Lương, dĩ nhiên chỉ cần nhìn sơ qua là đã nhận ra rồi. Trong tin nhắn, Chấn Vũ còn nói luôn cả số phòng, a người Huỳnh Hiểu Minh, Nghiêm Khoan và Vô Ưu thế là cứ như mấy tên trộm, lén la lén lút đứng rình mò trước cửa phòng, cũng may mà hành lang vắng người, nếu không nhất định sẽ có người gọi bảo vệ hoặc báo cảnh sát.

Cả ba yên lặng, đứng bên ngoài lắng nghe mọi động tĩnh bên trong phòng

“Tay của anh cũng điêu luyện lắm, lột nhanh như vậy”

“Tôi đương nhiên lợi hại, nhưng cậu lột cũng rất nhanh”

“Tôi nhất định không chịu lép vế đâu”

“Cứ thử xem”

“Nè, đừng có nhanh như vậy, tôi… ưm…” [bị nghẹn, là bị nghẹn a~]

“Có cần tôi chậm lại cho cậu thoải mái một chút không?”

“Không cần, anh muốn nhanh thế nào cũng được, tôi không chịu thua đâu”

“Là cậu nói đó”

“A”

“Sao vậy?”

“Ưm…”

“Ai da~ hình như chảy máu rồi”

“VŨ NHI”

“TIỂU LƯƠNG”

Hai tên Huỳnh Hiểu Minh và Nghiêm Khoan đứng bên ngoài nãy giờ, cuối cùng chịu không nổi, tông cửa chạy thẳng vào phòng.

Trong phòng bày biện đẹp mắt, trên bàn còn có một cái đĩa lớn, toàn là quýt, có mấy trái đã bị ăn hết, chỉ còn vỏ và hạt. Chấn Vũ ngồi trên ghế bên cạnh bàn, Hán Lương đứng bên cạnh, hai tay ôm mặt của Chấn Vũ

“Hán Lương, bỏ tay anh ra” – Nghiêm Khoan lao đến, kéo Chấn Vũ qua một bên

“Tiểu Lương, qua đây” – Huỳnh Hiểu Minh kéo Hán Lương qua một bên

“Bỏ ra” – Hán Lương và Chấn Vũ đồng thanh, gạt tay hai tên kia ra

“Hai người lại nghĩ bậy bạ gì nữa đó?”

Lao thúc từ đầu đã nghe thấy tiếng lục đục ngoài cửa, đang định ra ngoài xem thử thì hai người kia đã xông vào, hại anh nếu không kịp tránh thì đã bị cánh cửa đập thẳng vào mặt

“Tiểu Vũ và Hán Lương là đang thi coi ai ăn quýt nhanh hơn đó, hai tên ngốc thích suy diễn ạ”

“Nhưng… lúc nãy… rõ ràng nghe Vũ nhi bị… chảy máu”

“Là cậu ấy ăn nhanh quá nên cắn trúng lưỡi thôi mà”

“Đủ rồi! Không cần nói nhiều với cái tên ngốc nghếch, đần độn, rảnh rỗi cả ngày chỉ biết nghĩ lung tung, suy diễn bậy bạ, nói điều xằng bậy, làm chuyện ngu si này nữa. Cậu ta muốn nghĩ gì thì mặc kệ cậu ta”

“Vũ nhi, chuyện hôm qua là tôi có lỗi, tôi không nên nổi giận như vậy, cũng không nên sơ ý làm Vũ nhi bị thương, tôi xin lỗi, đừng giận nữa có được không?”

“Giận? Tôi đâu dám chứ!”

“Vũ nhi”

Trong lúc Nghiêm Khoan đang xuống nước năn nỉ Chấn Vũ thì Vô Ưu bên này cũng thiếu chút nữa là quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với Lao thúc

“Lần này là tôi lỡ lời thôi mà, cũng chưa có chuyện gì ghê gớm xảy ra mà”

“Không có chuyện gì? Tiểu Vũ của tôi bị tên tiểu Khoan ngốc của cậu làm cho bị thương ở mặt, vậy mà còn coi là không có gì sao?”

“Cái đó… cái đó là do vô ý”

“Cậu là quản lý của tên ngốc đó, đương nhiên là bênh vực cậu ta rồi”

Một bên là Nghiêm Khoan không ngừng cúi đầu nhận lỗi, một bên là Vô Ưu năn nỉ ỉ ôi, căn phòng trở ồn ào hết sức, chỉ có Huỳnh Hiểu Minh đột nhiên cảm thấy lúc này không nên đụng vào Hán Lương.

“MẤY NGƯỜI ỒN ĐỦ CHƯA????”

Chỉ một câu nói của Hán Lương, cả căn phòng đột nhiên im bặt, thậm chí còn nghe được tiếng tim đồng hồ tích tắc tích tắc từ cái đồng hồ treo trên tường.

“VÔ ƯU”

Vô Ưu đang đứng trong góc phòng với Lao thúc bỗng giật thót khi bị Hán Lương kêu tên

“Anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Một chút thận trọng cũng không có! Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói thì phải biết chứ. Trước khi nói phải suy nghĩ cẩn thận, cứ hở ra là chuyện gì cũng nói, anh bị Lao thúc mắng hay đánh cũng đáng, không oan uổng chút nào hết”

“…..”

“NGHIÊM KHOAN”

“Dạ” – Nghiêm Khoan tự dưng trở nên ngoan ngoãn khi bị Hán Lương gọi đích danh

“Tên ngốc như cậu được tiểu Vũ quan tâm là phước đức ba đời nhà cậu rồi, suốt ngày chỉ biết nghi ngờ, ghen tuông bậy bạ, cậu không thể tin tưởng người yêu của mình thêm một chút hả? Tiểu Vũ không giận cậu vì cậu làm xước mặt cậu ấy, tiểu Vũ giận vì cậu không tin tưởng cậu ấy. Có hiểu không, tên ngốc tử?”

“Nãy giờ tôi nói đúng không?” – Hán Lương hết nhìn Chấn Vũ lại liếc sang Lao thúc, hai người chỉ có thể gật đầu

“Mọi chuyện vậy là xong rồi chứ?”

Gật đầu… Cả bốn người chỉ biết gật đầu…

“ĐI VỀ!”

Là mình lầm tưởng hay là hôm nay tâm tình của Chung Hán Lương thực sự không tốt? Lúc nãy rõ ràng còn cười nói rất vui vẻ với Vũ nhi sao bây giờ… không, là từ lúc nhìn thấy Huỳnh Hiểu Minh thì đã như vậy. Rõ ràng là vô cùng bực bội, vô cùng khó chịu

“Còn đứng đó? Về hết đi!”

“Được, được, về ngay, chúng ta sẽ lập tức về ngay mà!”

Nghiêm Khoan theo bản năng tự biết còn ở lại sẽ rất nguy hiểm, liền kéo Chấn Vũ ra ngoài mặc cho người ta có giãy dụa cỡ nào đi chăng nữa.

“Ai da~ Hán Lương, cậu cứ ở lại từ từ mà giải quyết tên điên của cậu đi, bọn này về trước nhá!?!”

Vô Ưu chỉ biết cười trừ, cúi đầu chào vài cái rồi kéo tay Lao thúc biến nhanh ra khỏi phòng trước khi chiến tranh trong phòng bùng nổ thì khó lòng toàn thây trở ra

________________

“Bỏ tay ra”

“….”

“BỎ TAY RA”

“….”

Chấn Vũ càng nói Nghiêm Khoan càng nắm chặt hơn. Hai người đứng trong thang máy cứ giằng co qua lại, Vô Ưu với Lao thúc nãy giờ lặng thin cũng phải lên tiếng

“Bảo tên ngốc của cậu bỏ tay ra đi, nắm chặt như thế tay của tiểu Vũ sẽ bầm tím lên đó” – Lao thúc liếc nhìn Vô Ưu

“Tiểu Khoan” – Vô Ưu khẽ kéo áo Nghiêm Khoan, liên tục nháy mắt ra hiệu

“Anh lo chuyện-gia-đình của anh đi, mặc kệ tôi” – Nghiêm Khoan lỳ lợm đáp trả

“Cậu không nhìn lại mình đi, có tư cách nói người khác sao? Mau bỏ tay ra” – Chấn Vũ vẫn kiên quyết giằng tay ra

Cửa thang máy mở, Chấn Vũ vừa định nhờ Lao thúc giải vây thì phát hiện ra quản lý của anh đã bị Vô Ưu lôi đi từ lúc nào, anh chỉ còn cách cắn răng để mặc tên ngốc lỳ lợm kia lôi lôi kéo kéo ra taxi.

________________

Lao thúc vừa mở cửa xe, Vô Ưu đã vội vội vàng vàng đẩy người ta qua ghế bên cạnh, còn mình thì ngồi giữ tay lái

“Cậu…”

“Chìa khóa”

“Không đưa”

“Vậy thì cứ ở đây đến tối”

“….”

“Chìa khóa” – Vô Ưu mặt dày chìa tay ra đòi, Lao thúc không còn cách nào khác là miễn cưỡng giao chìa khóa ra

“Cậu đúng là quản lý của tiểu Khoan”

“Phải, phải, còn cậu là quản lý của tiểu Vũ, vậy nên đừng chống đối nữa”

BỤP

“Đau! Đau! Tôi đang lái xe đó, bỏ chân ra đi!”

Lao thúc không thèm để ý, cứ mặc nhiên đạp chân của Vô Ưu, vừa đạp vừa nghiến thiếu chút nữa là dẹp lép. Vô Ưu đang lái xe, không thể phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đau.

“Thôi mà! Coi như lần này cho tiểu Khoan một bài học để cậu ta biết rút kinh nghiệm đi”

“Gì?”

“Với lại… phản ứng của cậu ta như vậy là vì cậu ấy yêu tiểu Vũ thôi… Sau lần này cậu ta sẽ biết rút kinh nghiệm, giữ tiểu Vũ kỹ hơn… Mau.. mau bỏ chân ra đi!”

Lao thúc liếc nhìn vẻ mặt khổ sở của Vô Ưu rồi cũng quyết định nhấc chân ra

“Chỉ giỏi nói, coi như lần này tôi tha cho cậu! Nếu còn có lần sau tôi không bỏ qua dễ vậy đâu”

“Biết rồi mà!”

________________

Nghiêm Khoan và Chấn Vũ ngồi trong taxi, im lặng không nói gì cho tới khi về đến nhà. Xe vừa dừng lại, Chấn Vũ đã mở cửa xe, bực bội đi vào nhà. Nghiêm Khoan vội vội vàng vàng trả tiền taxi rồi chạy theo vào nhà.

“Vũ nhi”

RẦM

Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm ngay trước mặt Nghiêm Khoan.

“Vũ nhi, đừng giận nữa mà!”

Trong phòng không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh thứ gì đó bị ném vào cửa.

“Vũ nhi, đừng có trút giận lên mấy cái ly nữa, trong nhà không còn bao nhiêu cái đâu”

“CẬU NGHĨ LÀ TẠI AI HẢ?!?”

Tiếng thét giận dữ của Chấn Vũ vọng ra, kèm theo tiếng một cái ly tội nghiệp bị ném vào tường.

“Vũ nhi ra ngoài đi”

“Im miệng”

“Vũ nhi ra ngoài đi mà”

“Tôi bảo cậu im miệng”

“Tôi nói Vũ nhi ra ngoài đi”

“Cậu muốn gì nữa?”

Chấn Vũ tức giận mở cửa, chưa kịp bước ra thì Nghiêm Khoan đã lao tới ôm chầm lấy

“Buông ra mau”

“Không!”

“Buông ra! Không cho cậu ôm!”

“Không buông! Tôi có quyền ôm”

“Ai cho cậu quyền đó hả?”

“Tôi yêu Vũ nhi, tôi có quyền”

“Cái con khỉ á! Buông ra!”

“Không!”

Nghiêm Khoan cứ càng lúc càng siết chặt, quyết không để Chấn Vũ giằng ra. Chấn Vũ cố gắng đẩy Nghiêm Khoan ra mãi nhưng không thành, một lúc sau cũng thấy mệt, đứng yên cho Nghiêm Khoan ôm

“Cậu muốn gì nữa đây?”

“Đừng giận tôi nữa”

“Hôm qua cậu hung hăng lắm mà, sao bây giờ lại xuống nước năn nỉ tôi?”

“Là lỗi của tôi, là tôi hiểu lầm Vũ nhi”

“….”

“Đừng giận nữa, nha?”

“….”

“Vũ nhi muốn gì cũng được, chỉ cần đừng giận nữa!”

“Hứa với tôi…”

“Huh?”

“Hứa là sau này không được ghen bừa như thế nữa, có chuyện gì cũng phải nghe tôi nói”

“Ừm, không cần hứa, sau này tôi sẽ không nông nổi như thế nữa đâu”

“Hứa đi!”

Nghiêm Khoan nắm chặt lấy hai vai Chấn Vũ, nhìn thẳng vào gương mặt cương quyết của người ta vẫn còn có thể mỉm cười trả lời

“Được rồi, tôi hứa! Sau này chuyện gì cũng sẽ nghe Vũ nhi nói, không tùy tiện suy đoán bừa bãi nữa”

Chấn Vũ không nói gì nhưng vẻ mặt đã giãn ra đôi chút, không còn cái vẻ cau có như lúc nãy. Nghiêm Khoan thấy tình hình có vẻ đã chuyển biến tốt đẹp, định tận dụng thời cơ chiếm chút tiện nghi, nhưng môi chưa kịp chạm môi người ta thì đã bị tay của người ta chặn lại.

“Ai nói là tôi bỏ qua cho cậu?”

“Hả?”

“Tôi đâu có dễ dãi vậy! Cậu làm xước mặt tôi, tưởng nói mấy câu như thế là xong sao?”

“Vậy… vậy phải làm sao?” – Nghiêm Khoan tự dưng lại linh cảm có điềm chẳng lành

“Mau đi dọn dẹp nhà bếp, à không, dọn dẹp tất cả các phòng trong nhà luôn nha. Phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, nhà tắm, phòng quần áo, tất cả đều lau dọn sạch sẽ đi. Đừng để còn một-hột-bụi nào sót lại đó!”

Chấn Vũ đẩy Nghiêm Khoan ra rồi trở về phòng, trước khi đóng cửa còn quay lại nói một câu trí mạng

“À, trong vòng hai tuần, cấm cậu không được bước vào phòng ngủ của tôi”

“Eh????????? Sao… sao lại thế? Vũ nhi, có thể giảm xuống được không? Ba ngày, à không, một tuần, một tuần thôi cũng được, Vũ nhi à!”

Mặc cho Nghiêm Khoan kêu gào nài nỉ ở ngoài cửa, Chấn Vũ cứ thế vào trong, khóa cửa phòng lại, không thèm quan tâm nữa. Nghe tiếng thở dài ai oán của Nghiêm Khoan ở ngoài, Chấn Vũ đột nhiên phì cười, tự nói thầm

“Để xem sau này cậu còn dám ghen tuông bừa bãi nữa không?”

Trong khi Chấn Vũ vui vẻ thay quần áo rồi leo lên giường ngủ thì Nghiêm Khoan lại đang chán nản ngồi ngoài phòng khách, than ngắn thở dài, tự nhủ bản thân nhất định phải khiến Chấn Vũ nguôi giận, chứ hai tuần mà không được vào phòng ngủ, không được nằm cạnh người ta, không được ôm người ta khi ngủ…

THÀ GIẾT TÔI ĐI HƠN~~~

Bình Luận (0)
Comment