Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1252

 Dứt lời, Sở Hưu bước lên một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Thu Dịch, nội lực chân hỏa màu vàng bạc nở rộ quanh người, đồng thời còn đan xen ngọn lửa diệt thế màu đen nhánh. Hai ngọn lửa ngưng tụ làm một, đây là một lực lượng cực hạn hủy diệt tất cả, không thể cản, cũng không thể tránh! 

 Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Thu Dịch bị quyền này của Sở Hưu đánh bay, sương máu tan tác, máu tươi phun thẳng ra từ miệng Lý Thu Dịch. 

 Với cường độ cơ thể của Sở Hưu hiện giờ, trên giang hồ đã hiếm có người sánh ngang được với y. 

 Đường Nha đứng phía sau nhếch miệng nói: “Sở đại nhân đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, đánh nữ nhân cũng hung dữ như vậy.” 

 Mai Khinh Liên quay sang nhìn hắn một cái: “Thương hoa tiếc ngọc? Nếu ngươi đánh nhau với mụ, mụ có thể giết ngươi mười lần chỉ trong một khắc đồng hồ. 

 Huống chi một mụ già như vậy cũng xứng được thương tiếc?” 

 Đường Nha nhún vai, cùng dấu đẩy nhau, hắn rất sáng suốt không tiếp tục thảo luận vấn đề này với Mai Khinh Liên. 

 Thật ra có một điểm Đường Nha nói không sai, đúng là Sở Hưu không biết thương hoa tiếc ngọc. Nói chính xác hơn lúc bình thường trong mắt của y còn phân biệt nam nữ, nhưng một khi giao chiến, trong mắt y chỉ có người có thể giết và người không thể giết, làm gì còn nam hay nữ? 

 Nữ nhân Lý Thu Dịch này gây sự với y không phải chỉ một hai lần, cho dù mụ là người của nhánh Ẩn Ma nhưng chỉ là loại không có tác dụng, chỉ gây cản trở. 

 Cho nên bây giờ không giết mụ, chẳng lẽ còn giữ lại ăn Tết à? 

 Sau một quyền đánh Lý Thu Dịch hộc máu, Sở Hưu lại bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Thu Dịch. 

 Toàn thân Lý Thu Dịch đẫm máu tươi, nhưng lúc này mụ chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, đôi mắt đã không có hận thù, thậm chí biến thành màu đen kịt. 

 Nhưng trong tròng mắt đen kịt này lại tỏa ra một ngọn lửa màu đỏ thẫm. 

 Hồng Liên Nghiệp Hỏa, thiêu đốt tất cả tội nghiệt trên thế gian! 

 Hồng Liên Nghiệp Hỏa tỏa ra từ đôi mắt Lý Thu Dịch không có thực thể, nhưng chỉ chớp mắt nó đã lập tức bốc cháy trong đầu Sở Hưu, thiêu đốt nguyên thần của y. Tiếp đó vô số oan hồn lệ quỷ bị Sở Hưu giết chết hiện lên, cắn xé nguyên thần của y. 

 Nhưng lúc này Sở Hưu lại như không cảm giác được, y cười lạnh một tiếng: “Đoạn Tội Nghiệp Hỏa? Nực cười! Trong thiên hạ này ai có tư cách xét xử tội cuối cùng ta?” 

 Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt tội nghiệt trên thế gian, người bình thường bị ngọn lửa này thiêu đốt nguyên thần e là đã tẩu hỏa nhập ma. 

 Nhưng Sở Hưu là người quan niệm sống có vấn đề, thậm chí y chẳng hề cảm thấy những việc mình làm là có lỗi. 

 Có lẽ thế gian này có chính ma, nhưng trong lòng Sở Hưu lại không có thiện ác, Đoạn Tội Nghiệp Hỏa không thể xử tội y! 

 Một ngón tay điểm lên đỉnh đầu Lý Thu Dịch, chỉ trong chớp mắt quanh người Lý Thu Dịch rung động, Hồng Liên Nghiệp Hỏa vô tận bắt đầu cắn ngược lại, không bao lâu sau đã đốt mụ thành tro bụi. 

 Lực lượng Hồng Liên Nghiệp Hỏa vừa quỷ dị vừa bá đạo, chú trọng nhất là tu luyện tâm cảnh. 

 Lý Thu Dịch tính cách cố chấp, với tính cách của mụ mà dám xưng là truyền nhân của Hồng Liên Ma Tôn, đặt ở trăm năm trước thì Hồng Liên Ma Tôn còn chẳng buồn nhìn mụ tới một cái. 

 Thấy Lý Thu Dịch bị giết, Mai Khinh Liên đi tới, khẽ lắc đầu: “Lý Thu Dịch này cũng là người đáng thương. 

 Lúc còn trẻ mụ đã bị tình kiếp vây khốn, tạo thành tính cách cố chấp. Ai cũng nghĩ là tu vi của mụ tiến bộ rất nhanh, đã thoát khỏi tình kiếp, nhưng thực ra xưa nay mụ chưa bao giờ thoát được. 

 Cứ nhìn tính cách Lâm Phong Ngọc là biết, Lý Thu Dịch yêu hắn, chịu chết vì hắn, vốn là vì mụ coi hắn thành người khác, một người mà cả đời này mụ không có được. 

 Chữ tình vây khốn mụ cả đời, bây giờ tuy mụ chết trong tay ngươi nhưng thực ra coi như chết vì chữ tình.” 

 Đường Nha ở bên cạnh liếc Mai Khinh Liên một cái, không dám lên tiếng. 

 Vừa rồi ngươi còn khinh bỉ Lý Thu Dịch, bây giờ người cũng đã chết, ngươi lại quay sang đồng tình? 

 Chậc chậc, quả không hổ danh Thánh nữ Ma đạo, đúng là dối trá. 

 Sở Hưu vỗ tay một cái: “Cho nên mới nói, tình yêu trong thất tình lục dục là phiền toái nhất.” 

 Mai Khinh Liên nghiêng đầu nhìn Sở Hưu: “Ồ? Vậy là ngươi định tu luyện vô tình đạo?” 

 Sở Hưu lắc đầu nói: “Thái thượng vong tình, nói thì dễ lắm! Huống chi không có thất tình lục dục thì không phải người mà là thần. 

 Con người muốn luôn luôn lý trí, là chuyện rất khó khăn.” 

 Mai Khinh Liên đáp: “Nói cũng đúng, nhưng ngươi giết Lý Thu Dịch, phiền toái không nhỏ, không phải phiền toái bên phía Hạng Xung mà là phiền toái trong nhánh Ẩn Ma. 

 Tuy mọi người không ưa Lý Thu Dịch nhưng dù sao mụ cũng là đại lão của 

 nhánh Ẩn Ma. Bây giờ ngươi giết mụ là quá đáng, rất có thể sẽ có kẻ tới gây chuyện với ngươi.” 

 Trong nhánh Ẩn Ma cấm tàn sát lẫn nhau. Tuy đây chỉ là khẩu hiệu, vẫn có một số minh tranh ám đấu nhưng không ai dám đưa những tranh đấu này ra ngoài sáng. 

 Số võ giả nhánh Ẩn Ma chết trong tay Sở Hưu không phải là ít, nhưng đây là lần đầu tiên có đại lão như Lý Thu Dịch. 

 Thật ra nếu tính kỹ thì Viên Thiên Phóng bị Sở Hưu liên thủ với Hư Độ giết chết mới là kẻ đầu tiên, nhưng lần đó Sở Hưu đưa hết công lao giết Viên Thiên Phóng cho Hư Độ. 

 Còn lần này Sở Hưu giết người ngay trước mặt mọi người, thậm chí y không thể vu oan giáng họa. 

 Sở Hưu không quan tâm, vung tay lên nói: “Tới gây sự với ta ư? Ta cũng muốn xem xem, bây giờ ai có gan tới gây sự với ta!” 

 Sở Hưu nói vậy không phải vô tri cuồng vọng mà là có đủ tự tin. 

 Trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai và Vô Tướng Ma Tông là người đứng về phía y. 


 Những người chịu hợp tác với hắn, đồng ý giúp đỡ hắn, đó mới là tiền bối trưởng giả đáng được tôn kính, Sở Hưu cũng sẽ nể mặt bọn họ. 

 Nhưng những kẻ không thấy rõ tình thế, các ngươi là cái thá gì? 

 Ngay sau khi Sở Hưu giết người xong, định cho người dọn dẹp, Hạng Xung cũng nhận được tin, vội vội vàng vàng dẫn đám người Ngũ Ương đạo nhân chạy tới. 

 Tuy bây giờ dưới trướng hắn đã là cường giả như mây, nhưng dù sao Lâm Phong Ngọc cũng là tâm phúc của hắn, Lý Thu Dịch cũng là cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần hàng thật giá thật. Hắn không thể bỏ mặc.

Bình Luận (0)
Comment