Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1253

 Thật ra không phải Hạng Xung tới muộn, phải nói là vừa vặn. 

 Vì nếu hắn tới sớm một chút, vừa đúng lúc Sở Hưu định giết Lý Thu Dịch, không khéo ngay cả hắn cũng bị cuốn vào trận chiến. 

 Nhưng nhìn thi thể Lâm Phong Ngọc trên mặt đất, ngoài ra không thấy bóng dáng Lý Thu Dịch đâu, chỉ biết là không còn cả xương cốt, Hạng Xung ngây ra tại chỗ. 

 Sau khi phản ứng lại, hắn mới giận dữ hét lên với Sở Hưu: “Sở Hưu! Ngươi to gan lắm!” 

 Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Gan ta lúc nào chẳng to, chẳng hay điện hạ nói ta to gan ở điểm nào?” 

 Hạng Xung chỉ Sở Hưu, giận tới mức run lên lẩy bẩy: “Ngươi dám giết Lý Thu Dịch!” 

 Sở Hưu đứng chắp tay, hết sức tự nhiên hỏi ngược lại: “Sao ta lại không dám?” 

 Sở Hưu thẳng thắn hỏi vặn lại khiến Hạng Xung càng ngây dại. 

 Vì sao y lại không dám? Chẳng lẽ những chuyện to gan mà Sở Hưu từng làm còn ít hay sao? 

 Nhưng vấn đề là Lý Thu Dịch là thuộc hạ của hắn, Lâm Phong Ngọc cũng là thuộc hạ của hắn. 

 Cho dù Hạng Xung có ngu ngốc hơn, hắn cũng biết thuộc hạ của mình bị xử lý, nếu mình bỏ mặc thì uy tín vứt đi đâu? 

 Đang lúc hắn định nói gì đó, Ngũ Ương đạo nhân lại kéo Hạng Xung, hạ giọng nói: “Điện hạ, tạm thời đừng xung đột với Sở Hưu.” 

 Hạng Xung nghi hoặc nhìn Ngũ Ương đạo nhân, thuộc hạ của mình bị Sở Hưu giết chết, mặt bị tát sắp sưng rồi, sao ngươi lại bảo ta đừng xung đột với Sở Hưu? 

 Ngũ Ương đạo nhân cười khổ truyền âm: “Điện hạ, đợi sau khi ngài lên ngôi, ngài muốn nhắm vào Sở Hưu thế nào cũng được. Nhưng bây giờ thế cục đang mẫn cảm, ngài nổi giận cũng có ích gì? Chẳng lẽ có thể giải tán Trấn Võ Đường hay giết Sở Hưu hay sao? 

 Chuyện này thì cả bệ hạ cũng không làm được, ngài mà làm vậy chỉ khiến Bắc Yên loạn hơn. 

 Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, điện hạ là người làm đại sự, chẳng lẽ không nhẫn nại một chút được à?” 

 Bây giờ Hạng Xung đang rất ỷ lại vào Ngũ Ương đạo nhân, theo hắn thấy Ngũ Ương đạo nhân làm việc trầm ổn, lão luyện thành thục, những lời hắn vừa nói cũng rất có lý. 

 Cho nên Hạng Xung đành lạnh lùng nói với Sở Hưu: “Sở đại nhân, đừng quên 

 nơi này là Bắc Yên! Tuy ngươi là người giang hồ nhưng cũng là đại đô đốc Trấn Võ Đường của Bắc Yên, là thần tử Bắc Yên! 

 Có một số quy củ ngay cả ngươi cũng phải tuân thủ!” 

 Sau khi nói xong, Hạng Xung oán hận dẫn người bỏ đi, chỉ có Ngũ Ương đạo nhân lúc gần đi nhìn sang phía Sở Hưu một cái, ánh mắt mang theo ý khác. 

 Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Xem ra lão già Ngũ Ương đạo nhân vẫn được Hạng Xung trọng dụng.” 

 Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Dù sao Ngũ Ương đạo nhân cũng là người lão luyện trên giang hồ, nếu không giải quyết được một tên ngu xuẩn, vậy thì kém cỏi quá. 

 Đi, về thôi, báo cho người bên dưới co hết lực lượng lại, trở về trong Trấn Võ Đường. Với mấy lời khiêu khích không quan trọng thì không cần liều mạng, đợi sau này tính nợ cũng không muộn.” 

 Lần này là một bất ngờ, Sở Hưu cũng không nghĩ tới. Tên ngu ngốc Lâm Phong Ngọc có làm ra chuyện ngu xuẩn gì thì Sở Hưu cũng không lấy làm lạ, nhưng điểm kỳ quái là, một kẻ đầu óc tỉnh táo như Hỏa Nô lần này lại cứng đầu tới mức tử chiến với bọn họ ở đây. 

 Đương nhiên đối với Sở Hưu đây cũng là chuyện tốt, tuy rước lấy một chút phiền toái nhưng có thể khiến các đệ tử khác trong Trấn Võ Đường cảm nhận được sự đoàn kết của Trấn Võ Đường. 

 Bên phía Trấn Võ Đường của Sở Hưu đang chuẩn bị nghịch chuyển càn khôn trong đại lễ đăng cơ, cho nên thời gian tiếp đó y rất khiêm nhường. Nhưng toàn bộ nhánh Ẩn Ma lại như nổ tung trước việc vừa xảy ra. 

 Không ngờ Sở Hưu lại giết Lý Thu Dịch, chuyện này là xung kích rất lớn đối với các đại lão trong nhánh Ẩn Ma. Thậm chí Nhậm Thiên Lý đứng về phe Sở Hưu nghe tin này cũng líu cả lưỡi, thầm nói gần đây Sở Hưu thật quá to gan. 


 Bao năm qua, bất luận Chính đạo hay Ma đạo, chuyện đồng môn tương tàn là tối kỵ. 

 Tuy nhiều năm qua vẫn chưa thể cấm triệt để chuyện đồng môn tương tàn, nhưng cho dù có cũng chỉ diễn ra trong bóng tối. 

 Nhưng bây giờ Sở Hưu quang minh chính đại giết Lý Thu Dịch, hỏi những người khác trong nhánh Ẩn Ma nghĩ sao? 

 Không riêng gì những đại lão trong nhánh Ẩn Ma, thậm chí những đệ tử khác trong nhánh Ẩn Ma cũng bị ảnh hưởng. 

 Theo bọn họ thấy, các đại nhân vật có thể không hề e ngại giết chóc lẫn nhau, vậy mình có phải ngại hay không? 

 Cho nên việc này vừa diễn ra, có người lập tức triệu tập toàn bộ nhánh Ẩn Ma bắt đầu bàn bạc. Hơn nữa lần nghị sự này bọn họ chọn những địa điểm khác, không gọi Ngụy Thư Nhai đến. 

 Theo bọn họ thấy Ngụy lão vốn công bằng đã thay đổi, càng lúc càng thiên vị Sở Hưu mà không để ý tới lợi ích của nhánh Ẩn Ma, đã không phải là ‘người mình’. 

 Trong cứ điểm đen kịt dưới mặt đất, vị tông chủ Quỷ Minh Tông từng có mâu thuẫn tới Sở Hưu, Tư Đồ Khí tức giận nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi! Đúng là không thể tưởng tượng nổi! 

 Giết người phe mình ngay trước mặt mọi người, rốt cuộc trong mắt tên Sở Hưu có còn nhánh Ẩn Ma hay không, có còn quy củ hay không? 

 Nhất định phải bắt hắn đưa ra một câu trả lời, nếu không nhánh Ẩn Ma sẽ ra sao? Trực tiếp giải tán đi thì hơn!” 

 Trước đó Tư Đồ Khí đã đắc tội với Sở Hưu, bây giờ người cũng đắc tội với Sở Hưu là Lý Thu Dịch đã chết. Chuyện này khiến trong lòng Tư Đồ Khí lạnh buốt. 

 Tên Sở Hưu to gan tới mức bất chấp tất cả giết người! 

 Những người khác ở đây lao nhao phụ họa, cho dù là đám người từng đứng trung lập như Địa Ma Tán Nhân - Du Ma Nhai, và Quỷ Long Động Chủ - Vu Mã Giao, bọn họ cũng cảm thấy đúng là lần này Sở Hưu đã quá đáng. 

 Xích Luyện Ma Tông dưới tay Tần Triều Tiên đã tự thành một nhánh riêng, đối với hắn mà nói, có nhánh Ẩn Ma hay không có nhánh Ẩn Ma cũng không thay đổi gì nhiều. 

 Cho nên trước mắt duy trì nhánh Ẩn Ma ổn định mới là quan trọng nhất, Sở Hưu giết ai cũng không liên quan tới hắn, chỉ cần đừng giết hắn là được. 

 Hơn nữa Tần Triều Tiên cũng không ưa nữ nhân Lý Thu Dịch, trước đó bọn họ từng có xung đột. 

 Tư Đồ Khí vung tay nói: “Ẩn tình? Ẩn tình nào có thể để Sở Hưu ngang nhiên giết người phe mình? Chuyện này nhất định phải có một câu trả lời. Chư vị, tới Bắc Yên một chuyến thôi. E là thời điểm này chúng ta có bảo Sở Hưu tới Đông Tề, hắn cũng không chịu tới.”

Bình Luận (0)
Comment