Trong trạng thái đỉnh phong của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có thể nói không chi tiết nào có thể che giấu Sở Hưu.
Không biết từ lúc nào trong tâm mạch của y ẩn giấu một luồng ma khí, ma khí đó rất mờ nhạt, mờ nhạt tới mức nếu không phải Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật trong trạng thái đỉnh phong quan sát, thậm chí không thể phát hiện ra nó.
Y vẫn còn nhớ, hình như ma khí này xuất hiện khi y luyện hóa Phá Trận Tử, nó nằm trong Vô Căn Thánh Hỏa.
Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc ma khí này có tác dụng gì.
Nhưng lúc này y cũng chẳng có cách nào khác, đành phải dùng chút lực lượng cuối cùng của bản thân dẫn dắt luồng ma khí này.
Chỉ trong chớp mắt, quanh người Sở Hưu đã bị một luồng ma khí âm trầm tới cực hạn bao phủ.
Trong hộp báu trữ vật của y, một pho tượng như phật mà không phải phật hiện lên trước mặt Sở Hưu.
Trong ma khí sâu thẳm tới cực điểm, pho tượng bắt đầu hòa tan.
Pho tượng này là Sở Hưu tìm được trong truyền thừa của Vô Tâm Ma Tôn, Lục Giang Hà từng nói có lẽ trên đó ghi lại thần thông, nhưng lại là loại không cách nào học được.
Sau đó Sở Hưu cũng đã nghiên cứu, thậm chí còn gọi Thương Thiên Lương đến cùng nghiên cứu nhưng vẫn không có thành quả gì, cũng không thể hiểu được.
Nhưng khi ma khí hòa tan lớp vỏ ngoài của pho tượng, ma văn trên đó lại vặn vẹo như vật sống. Tuy Sở Hưu vẫn không hiểu rốt cuộc nó có ý gì, nhưng không biết vì sao những ma văn kia lại khắc sâu vào trong đầu y.
Lúc này bốn mũi tên đỏ máu đã bay tới trước mặt y. Cùng lúc, thân hình Sở Hưu bắt đầu phình to.
Không phải pháp tướng mà là bản thân y. Trong làn ma khí vô biên thân hình y phình lên, chỉ trong chớp mắt đã cao tới trăm trượng ngàn trượng, như thượng cổ ma thần đỉnh thiên lập địa.
Một quyền đánh xuống, thế quyền như phá tan trời đất đánh vỡ một mũi tên đỏ máu, hai luồng lực lượng lập tức bộc phát khiến toàn bộ không gian như đang chấn động.
Nhưng sau đó mọi người đều thấy được, không phải như đang, không gian này thật sự chấn động, chẳng khác nào một khắc sau nó sẽ sụp đổ.
Mọi người ở đây lập tức biến sắc, đành phải rút lui.
Mai Khinh Liên còn muốn ở lại nhưng bị Lục Giang Hà kéo đi.
“Con bé của Âm Ma Tông kia, ngươi bình tĩnh một chút! Chiến đấu cỡ này thì
ngươi còn không có tư cách đứng quan sát!
Ngươi yên tâm, người tốt sống không thọ, tai họa lưu ngàn năm.
Tiểu tử Sở Hưu kia âm hiểm đến cùng cực, không dễ chết như vậy đâu!”
Mai Khinh Liên lo lắng nhìn chấn động lực lượng khủng khiếp trong không gian, luồng lực lượng đó cường đại tới mức khiến cô nàng cảm giác mình như con kiến bé nhỏ.
Cô rất không thích cảm giác bất lực này, hệt như lúc Âm Ma Tông bị hủy diệt, cô cũng bất lực như vậy.
Lúc này Quách Tiếu Phong lại ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt ai oán.
Hỏng, hỏng hẳn rồi.
Trước đó tuy đám người Sở Hưu giao thủ cũng tạo ra thanh thế khổng lồ, nhưng không cách nào ảnh hưởng tới không gian này.
Còn bây giờ luồng lực lượng này đã khiến không gian chấn động, không khéo lát nữa thôi là hai thế giới sẽ bị nối liền.
Hắn trấn thủ ở đây mấy chục năm, không ngờ lại thất bại trong gang tấc.
Tính cách Quách Tiếu Phong vốn là như vậy, hắn sẽ không trách người khác, chỉ trách mình gây ra sai sót, dẫn tới mọi chuyện như bây giờ.
Đám người Hư Từ Rama liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm nghị.
Mũi tên đỏ máu quỷ dị và lực lượng mà Sở Hưu bộc phát ra lúc cuối đều vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Trước đó bọn họ cho rằng bản thân đã là đỉnh phong trên giang hồ, với tay lên là chạm tới giờ. Nhưng giờ xem ra, bầu trời còn cách bọn họ rất xa.
Sự cường đại của thần thông và võ kỹ vồn là hai chuyện khác nhau, thứ có thể ngăn cản thần thông cũng chỉ có thần thông.
Đương nhiên, tuy lực lượng của Độc Cô Duy Ngã không phải thần thông nhưng hiển nhiên nó còn đáng sợ hơn cả thần thông, cho nên lực lượng của Độc Cô Duy Ngã có thể tịch diệt thần thông.
Ma văn trong pho tượng đó chính là thần thông, một thức thần thông ẩn giấu được ma cường đại quanh người Sở Hưu tẩy rửa hoàn toàn, khắc sâu vào trong đầu y.
Thức thần thông này tên là Pháp Thiên Tượng Địa!
Dùng thân thể con người mà thể hiện lực lượng của thiên địa, dưới Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình của Sở Hưu đã diễn hóa thành những ma thần cường đại trời sinh trong truyền thuyết thái cổ.
Mũi tên đỏ máu nhắm thẳng vào tam hồn thất phách của Sở Hưu. Loại thần thông này có thể nói là cực kỳ âm tà quỷ dị, có thể nói, hầu như không cách nào ngăn cản.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại dùng thần thông đấu với thần thông, tuy khó khăn nhưng vẫn có sức giao chiến.
Ba mũi tên đỏ máu cuối cùng bị ba quyền liên tiếp của Sở Hưu đánh nát.
Nhưng cứ đấm ra một quyền là thân hình Sở Hưu nhỏ đi một chút, lực lượng bản thân y cũng liên tục tản mác ra.
Sau khi đấm ra quyền cuối cùng, Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu đã không cách nào duy trì, hoàn toàn vỡ nát.
Sở Hưu đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, có thể nói là không còn chút sắc máu, không khác gì người chết.
Có thể nói đây là lúc Sở Hưu bị thương nặng nhất từ trước tới nay, thiêu đốt tinh huyết, thiêu đốt nguyên thần, thận chí tổn thương tới căn cơ của y, không phải nhất thời nửa khắc là khôi phục được.
Ngay lúc Sở Hưu giãy dụa định đi khỏi, sắc mặt y đột nhiên thay đổi.
Trước đó hư ảnh Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ ngưng đọng trong hư không, nhưng giờ nó đã thay đổi, hoạt động, như tái diễn lại tình cảnh trận chiến cuối cùng của bọn họ.
Nhưng không gian xung quanh lại càng ngày càng không ổn định, chấn động càng ngày càng nhiều, không gian ở nơi này đã hoàn toàn tan vỡ!
Không gian tan vỡ, dưới sự tàn phá của quy tắc thiên địa, lực lượng tạo thành sẽ cường đại tới mức nào, Sở Hưu thậm chí không dám tưởng tượng.
Y muốn bộc phát lực lượng cuối cùng để rút lui khỏi không gian này, nhưng bây giờ thân thể y đã bị vét sạch, thậm chí không thể dùng chân khí ngự không.
Khi ở Huyễn Hư Lục Cảnh, khi cơ thể của Sở Hưu bị phá hủy, nó vẫn luôn lưu lại trong nguyên thần của Sở Hưu, thậm chí còn giúp y vượt qua ngăn cách không gian ở Lục Đô.
Không ngờ lúc này chìa khóa Thông Thiên lại phát huy tác dụng.
Tầng kim quang kia bao phủ quanh người Sở Hưu, cho dù không gian xung quanh có vặn vẹo ra sao cũng không thể ảnh hưởng tới y.
Nhưng cùng lúc, y cũng không thể hoạt động tự do, đành để mặc không gian vặn vẹo đây y tới nơi nào không biết.