Lúc này Sở Hưu lại không chú ý, trong số những ấn ký bị bóp méo, có một ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại đưa mắt nhìn một cái, tuy gương mặt mơ hồ nhưng lại như có linh trí.
Một khắc sau, không ngờ một ấn ký lại chủ động rời khỏi không gian vặn vẹo, men theo sợi chỉ đen nối liền Sở Hưu với người rơm Đinh Đầu Thất Tiễn, tiến thẳng tới phương tây.
Trong Thiên Môn, Quân Vô Thần nhíu chặt lông mày.
Phía trước hắn, bảy mũi tên đỏ máu còn chưa tới gần người rơm đã nổ tung thành một làn sương máu. Đinh Đầu Thất Tiễn bị chặn!
Không ai có thể chống lại uy lực của thần thông, nhất là thần thông do Quân Vô Thần tự tay thi triển.
Kết quả hiện tại Đinh Đầu Thất Tiễn đã thất bại, rốt cuộc ai đã xuất thủ? Lại là Chung Thần Tú? Rốt cuộc trên người tên Sở Hưu kia này có nhân quả gì mà khiến Chung Thần Tú năm lần bảy lượt bảo vệ hắn?
Đúng lúc này trong con người rơm kia lại có một luồng ma khí rỉ ra.
Luồng ma khí kia ngưng tụ thành một hư ảnh người mặc áo đen mông lung, tuy chỉ là một hư ảnh nhưng lực lượng cường đại tới mức khiến người ta run rẩy, thậm chí ngay cả Quách Tiếu Phong cũng bị ép cho không ngẩng đầu lên được!
Lục Đạo Luân Hồi hiển hiện sau lưng Quân Vô Thần, điều động thiên địa quanh người, vòng luân hồi nhanh chóng xoay chuyển, mái tóc đỏ rực lay động theo làn gió, khí thế tăng lên tới cực hạn.
Hắn là Quân Vô Thần, môn chủ Thiên Môn, thiên hạ này, giang hồ này, ngay cả Chung Thần Tú mạnh hơn hắn cũng không thể khiến hắn cúi đầu!
Nhưng ngay lúc này hư ảnh kia lại giơ tay tát thẳng tới, xuyên qua thời gian và không gian, không thể cản nổi, cũng không thể né tránh. Lục Đạo Luân Hồi sau lưng Quân Vô Thần vỡ vụn, thân thể hắn cũng bị tát tới mức hộc máu, va nát cột đá sau lưng.
Sau khi tát một cái, hư ảnh kia hóa thành ma khí mỏng manh, trực tiếp biến mất.
Chư Thiên Hiểu cũng ở trong đại điện, trợn tròn hai mắt chứng kiến mọi chuyện.
Trong Thiên Môn, vị môn chủ Quân Vô Thần chẳng khác nào thần linh.
Kết quả vị thần trong mắt hắn bị một cái bóng mờ tát cho hộc máu bay ngược lại, chuyện này thật sự phá hủy tư tưởng của hắn.
Hơn nữa, đúng lúc này người rơm đại biểu cho Sở Hưu cũng ầm ầm nổ tung, hóa thành một đống mảnh vụn, chuyện này làm cho Chư Thiên Hiểu ngây dại.
Hắn cũng biết môn thần thông Đinh Đầu Thất Tiễn, có thể nói là cực kỳ quỷ dị.
Nhưng bất kỳ võ kỹ thần thông nào cũng không hoàn hảo, Đinh Đầu Thất Tiễn cũng vậy.
Tuy người rơm của Đinh Đầu Thất Tiễn có thể kết nối với người bị thi pháp, nhưng muốn gây tổn thương tới người bị thi pháp thì chỉ có thể dùng bảy mũi tên máu kia.
Cho nên chỉ cần bảy mũi tên máu không giết chết đối phương, tức là môn Đinh Đầu Thất Tiễn đã mất hiệu lực.
Vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến bảy mũi tên máu liên tiếp nổ thành làn sương đỏ, làm sao bây giờ người rơm đại biểu cho Sở Hưu lại nổ tung?
Người rơm nổ tung tức là người bị thi pháp đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không nằm trong thế giới này nữa. Nhưng không có tên máu, làm sao đối phương lại chết?
Chư Thiên Hiểu đã không kịp suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, bên kia Quân Vô Thần hộc máu liên tục, có vẻ rất nghiêm trọng, hắn vội vàng lại gần nói: “Môn chủ...”
"Cút!"
Một tiếng gầm vang lên, thân thể béo mập của Chư Thiên Hiểu bay thẳng ra ngoài điện.
Quân Vô Thần gắng gượng bò dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Rốt cuộc thân hình kia là ai? Chỉ có một hư ảnh mông lung nên Quân Vô Thần không cách nào xác định được.
Nhưng khí tức của bóng người đó lại cực kỳ giống một người, một người hắn chưa từng gặp nhưng lại khiến tất cả võ giả Thiên Môn e ngại.
Quân Vô Thần không dám nghĩ tiếp, cũng không dám suy đoán. NẾu là thật thì đúng là mình không thể động tới Côn Luân Ma Giáo.
Còn lúc này bên ngoài Lê Thành, không gian vặn vẹo tạo thành chấn động cường đại, ai ai cũng thấy. Khi luồng lực lượng đó càng lúc càng lớn mạnh, thậm chí lớn với cực hạn, Quách Tiếu Phong cũng cho rằng đường hầm nối giữa hai thế giới sẽ hoàn toàn tương thông, kết quả ai ngờ khi lực lượng kia vặn vẹo tới cực hạn lại đồng thời sụp đổ, không gian bắt đầu khép kín, cuối cùng như chưa bao giờ xuất hiện.
Quách Tiếu Phong trợn mắt há hốc mồm, thế này là sao? Phá rồi lại lập?
Lực lượng cường đại không chỉ tịch diệt phái bên này của đường hầm, cũng tịch diệt cả đường hầm bên thế giới đối diện.
Một khoảng không gian hoàn toàn biến mất, kèm theo đó là đường nối giữa hai bên.
“Không thể nào, không thể nào!”
Mai Khinh Liên sắc mặt trắng bệch miệng lẩm bẩm, cô không tin Sở Hưu lại
chết ở đó!
Lục Giang Hà cũng không thể tin nổi: “Vô lý vô lý, tiểu tử Sở Hưu kia tuyệt đối không thể chết như vậy được!”
Thật ra so với người khác thì Lục Giang Hà hiểu về Sở Hưu nhiều hơn nhiều, hắn ở trong đầu Sở Hưu đã lâu, biết được không ít bí mật của y.
Chỉ riêng chuyện Sở Hưu và Độc Cô Duy Ngã có liên hệ gì đó, đã đủ khiến hắn không tin Sở Hưu sẽ chết dễ dàng như vậy.
Nhưng bây giờ toàn bộ không gian đã tịch diệt, luồng lực lượng đó khiến cả hắn cũng phải kinh hãi, đúng là sức người không thể chống cự được.
Ngay bản thân Lục Giang Hà cũng không thể thuyết phục mình tin rằng Sở Hưu vẫn còn sống trước loại sức mạnh này.
Thấy cảnh này, Hàn Cửu Tư của Chân Vũ Giáo cười lạnh nói: “tên Sở Hưu kia làm nhiều việc ác, giết người vô số, giờ không chết trong tay những võ giả khác mà chết dưới lực lượng của thiên địa, đúng là ác nhân tự có ông trời trị, có thể thấy ngay trời cao cũng không thể chứa chấp được hắn!”
Quanh người Lục Giang Hà lóe lên ánh sáng đỏ máu, khí thế dâng lên tới cực hạn, khí tức lẫm liệt đó khiến Hàn Cửu Tư giật nảy mình.
Đám người Rama thấy thế lập tức bước lên trước một bước.
Đừng nói hiện giờ Sở Hưu đã chết, cho dù y không chết thì nơi này cũng có nhiều cường giả Chính đạo như vậy, không tới phiên bọn họ hò hét.
Lục Giang Hà khẽ cắn môi, trực tiếp dẫn đám người Mai Khinh Liên rời khỏi.
Có tới vài chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đang ở đây, lúc này mà liều mạng với bọn họ, không đáng.
Hàn Cửu Tư hạ giọng nói: “Không giữ bọn chúng lại à?
Hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực của Chung Thần Tú, cho dù đặt ở tám trăm năm trước, trên giang hồ cũng không ai có thực lực khủng khiếp như vậy.
Không thể không nói, màn kịch mà Sở Hưu bố trí lần trước đã hù dọa không ít người, tấm da hổ Chung Thần Tú rất hữu dụng, hữu dụng tới mức lúc này những cường giả như Rama cũng không dám vọng động.
Nhưng đám người Hư Từ và Rama cũng thấy thổn thức, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không tin Sở Hưu lại chết đơn giản như vậy. Dù sao Sở Hưu có Bất Diệt Ma Đan trên người, y đã có ‘tiền lệ’ hồi sinh.
Nhưng Bất Diệt Ma Đan không phải bất diệt thật sự, tình huống lần này cũng hoàn toàn khác lúc trước, dưới lực lượng hùng vĩ khi đường hầm nối liền hai thế giới bị hủy diệt, e rằng chân linh lẫn cơ thể đều bị phá nát.