Khi tin tức Sở Hưu đã chết lan truyền khắp giang hồ, phản ứng của tất cả mọi người đều là không thể tin nổi.
Sở Hưu kia gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, tự xưng Ma Chủ, khiến cho toàn bộ giang hồ Chính đạo đều bất lực, lại chết đi như vậy à?
Hơn nữa Sở Hưu ‘chết’ còn có điểm không minh bạch.
Mọi người không nói rõ chi tiết trong không gian tại Lê Thành, vì sự tình khá phức tạp, dính tới quá nhiều bí mật thượng cổ.
Cường giả cỡ Rama và Hư Từ biết mấy chuyện này cũng không sao, nhưng những võ giả khác mà biết sẽ gây ra càng nhiều phiền phức.
Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, nguyên nhân sâu xa hơn là vì ngay cả bọn họ cũng không biết rốt cuộc Sở Hưu chết ra sao.
Tuy cuối cùng Sở Hưu bị nhấn chìm trong không gian sụp đổ, nhưng nếu trước đó không có bảy mũi tên máu quỷ dị kia, chắc chắn Sở Hưu sẽ không xảy ra chuyện, không khéo lúc này y còn mang đống đồ của Độc Cô Duy Ngã về Côn Luân Ma Giáo kiểm kê thành quả.
Cho nên vấn đề mấu chốt bây giờ là, rốt cuộc ai là người bắn ra bảy mũi tên máu kia?
Trên giang hồ, số người Sở Hưu kết thù kết oán quá nhiều, số người muốn đẩy y vào chỗ chết cũng nhiều tới mức không đếm xuể.
Nhưng lực lượng của bảy mũi tên máu kia quá cường đại, lại quá quỷ dị. Trên giang hồ người có lực lượng cường đại như vậy lại có thù oán với Sở Hưu, rất dễ tìm.
Môn chủ Thiên Môn Quân Vô Thần chính là người có hiềm nghi lớn nhất.
Đương nhiên điều này cũng chẳng quan trọng, không có ai tới kiểm chứng Quân Vô Thần.
Sở Hưu đã chết đương nhiên tốt hơn Sở Hưu còn sống.
Một đại ma đầu chết đi như vậy là chuyện tốt cho toàn bộ giang hồ.
Cho nên sau khi biết tin Sở Hưu đã chết, hầu như toàn bộ giang hồ đều hoan hô vang dội, trong đó cũng che giấu một số chuyện khác.
Ví dụ như Cái Bang cũng hoan hô, rốt cuộc vị bang chủ mất tích mấy chục năm của bọn họ đã trở về, bọn họ cũng không bị người ta coi là lũ ăn mày thối tha nữa.
Lúc này trên đỉnh Côn Luân Sơn, trong Côn Luân Ma Giáo vừa xây lại, hầu như tất cả giới cao tầng của Côn Luân Ma Giáo đều tập trung ở đây, thần sắc không thể tin nổi.
Côn Luân Ma Giáo vừa thành lập, vừa ép lui liên minh Chính đạo, lúc này đang trong thời đỉnh phong, không chừng tương lai còn tái hiện uy thế của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.
Kết quả bây giờ Sở Hưu đã chết, vị Ma Chủ của Côn Luân Ma Giáo đã không còn, nói đùa gì vậy?
Tin tức này vừa được đưa về, nội bộ của Côn Luân Ma Giáo đã có vẻ bất ổn.
Những đệ tử mới gia nhập còn dễ bàn, bọn họ không có thực lực. Côn Luân Ma Giáo không phải chỗ bọn họ thích đến thì đến, thích đi thì đi.
Khó giải quyết nhất vẫn là đám người từng trong nhánh Ẩn Ma như Tần Triều Tiên và Du Ma Nhai.
Bọn họ vốn là nửa bức ép mới ra nhập dưới trướng Sở Hưu. Giờ Sở Hưu đã chết, khó mà đảm bảo bọn họ có tâm tư khác hay không.
Tần Triều Tiên ho khan một tiếng nói: “Chư vị, trước mắt Sở đại nhân đã qua đời, liệu chúng ta có nên...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Lục Giang Hà ngắt lời.
“Ai nói Sở Hưu đã chết?”
Tần Triều Tiên sửng sốt: “Trên giang hồ đều nói vậy, hơn nữa chẳng phải lúc đó các ngươi cũng chứng kiến cảnh tượng đấy à?”
Lục Giang Hà hừ lạnh một tiếng nói: “Chúng ta không thấy Sở Hưu đã chết, chúng ta chỉ chưa thấy Sở Hưu đi ra khỏi không gian đó mà thôi.”
Tần Triều Tiên cười khổ nói: “Chuyện này chẳng giống nhau à?”
“Đương nhiên không giống rồi!”
Lục Giang Hà lạnh lùng nói: “Trong cơ thể Sở Hưu có Bất Diệt Ma Đan, ma đan bất diệt, chân linh bất tử, luôn giữ được một luồng sinh cơ.”
Du Ma Nhai ở bên cạnh nói: “Nhưng Bất Diệt Ma Đan không phải bất diệt thật sự. Đây là lực lượng của đường hầm nối liền hai thế giới sụp đổ, chân linh cũng khó mà chống nổi. Cho dù để Chung Thần Tú và Quân Vô Thần thế chỗ, không khéo họ cũng chẳng gánh được.”
“Bọn họ không gánh được không nghĩa là tên Sở Hưu kia không gánh được!”
Lục Giang Hà quét mắt qua đám người, từng luồng khí huyết sát lan tỏa quanh người, uy áp nặng nề tản ra, hắn lạnh lùng nói: “Có sóng to gió lớn cỡ nào mà Thánh giáo ta chưa từng trải qua? Tên Sở Hưu kia cũng chết đâu phải một hai lần, dù sao ta cũng không tin hắn đã chết.
Tất cả im lặng cho ta, lúc này ai dám phản bội, đừng trách bản tọa không nể tình!
Các ngươi biết năm xưa Thánh giáo ta xử lý phản đồ như thế nào không? Phế bỏ võ công kinh mạch, treo trên cột cờ trước Long Quan Môn phơi khô ba ngày rồi ném đi nuôi chó hoang!”
Lục Giang Hà không còn vẻ thiếu đứng đắn lúc thường, lời nói cũng tỏa ra mùi máu tươi, không ai dám nghĩ hắn nói dối.
Lúc này mọi người mới nhớ tuy lúc trước vị này không đáng tin cậy nhưng hắn vẫn là người mạnh nhất trong tất cả các đường chủ Côn Luân Ma Giáo
năm xưa. Trong các võ giả cùng cấp bậc trước mặt, người có thể sánh vai với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí hắn từng quen biết với cường giả trong truyền thuyết Ninh Huyền Cơ.
Năm xưa khi Huyết Ma Đường theo Côn Luân Ma Giáo chinh chiến thiên hạ, Huyết Thần Ma Công của hắn chính là dùng máu tươi của các cường giả năm trăm năm trước tế luyện thành!
Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ thấy Lục Giang Hà trấn áp đám người, không khỏi thở phào một tiếng.
Tuy trước đây bọn họ đều cảm thấy Lục Giang Hà không đáng tin cậy, nhưng bây giờ nhìn lại người duy nhất có thể trấn áp tình cảnh này chỉ có Lục Giang Hà.
Dù sao Mai Khinh Liên cũng là nữ nhân, trước kia khi Sở Hưu còn ở đây, mọi người biết cô là thân tín của Sở Hưu, cho nên rất nể mặt cô.
Còn Chử Vô Kỵ thì dù sao thực lực và kinh nghiệm còn kém, để Ngụy lão tới làm còn được, nhưng Chử Vô Kỵ hoàn toàn không có tư cách đứng lên trấn áp tình cảnh này.
Xét theo thực lực, không ai hơn được Thương Thiên Lương.
Sở Hưu đã chết, vốn mọi người còn tưởng Thương Thiên Lương sẽ tách ra tự lập, nhưng Thương Thiên Lương sẽ không làm việc thiển cận như vậy.
Người trong Thương Thành đều được đưa ra ngoài, đừng nói Sở Hưu không còn ở đây, cho dù Sở Hưu có còn cũng không thể uy hiếp được hắn.
Nhưng suốt thời gian vừa qua, Thương Thiên Lương theo Sở Hưu đánh đông dẹp bắc, chiến với bên này, đánh với bên kia, lợi ích của hắn đã sớm thắt chặt vào Sở Hưu và Côn Luân Ma Giáo.