Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1475

 Triệu Lương Ngọc gật nhẹ đầu, nghĩ cách kiếm một bộ quần áo đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông bình thường, cứ thế dẫn Văn Đông Lai ra ngoài. 

 Loại tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông đâu có nơi nào giam giữ người, thậm chí không có cả nhà tù. 

 Gian mật thất kia chỉ là mật thế bế quan của đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông mà thôi. 

 Triệu Lương Ngọc dùng thân phận đại sư huynh dẫn Văn Đông Lai ra ngoài, chuyện này cũng không khó. 

 Sau khi đưa Văn Đông Lai ra ngoài, Triệu Lương Ngọc đến thẳng phòng sư phụ, chuẩn bị tố cáo. 

 Lâm Nhai Tử thấy Triệu Lương Ngọc đến bèn mỉm cười ấm áp nói: “Lương Ngọc à, có chuyện gì không?” 

 Thật ra Lâm Nhai Tử rất coi trọng Triệu Lương Ngọc, dù sao đây cũng là đệ tử hắn dạy dỗ hơn mười năm, hơn nữa đối phương vẫn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, thậm chí hắn đã coi Triệu Lương Ngọc là con rể. 

 Triệu Lương Ngọc vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư phụ, tên Sở Hưu kia định bôi xấu căn cơ của Cửu Phượng Kiếm Tông ta!” 

 Lâm Nhai Tử cau mày nói: “Lương Ngọc, đừng nói bậy. Bây giờ Sở huynh đệ chính là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông ta, mọi thứ mà hắn làm đều là để giúp đỡ Cửu Phượng Kiếm Tông ta. Ngươi lén lút nói xấu hắn, nếu người khác biết thì không tốt đâu.” 

 Triệu Lương Ngọc vô cùng đau đớn nói: “Sư phụ, ngài có biết tên Sở Hưu kia đã làm gì không? Hắn bắt Văn Đông Lai của Văn Phong Các lại, uy hiếp đối phương phải giao tất cả ghi chép tin tức và điển tịch trong Văn Phong Các ra, thế có khác nào đoạt mạng Văn Phong Các. 

 Hắn làm việc bá đạo, không cố kỵ gì như vậy, tới cuối cùng những thù hận này đều rơi xuống đầu Cửu Phượng Kiếm Tông ta. 

 Sư phụ, đổi lại ngài là Văn Phong Các, bị người ta uy hiếp như vậy, ngài có liều mạng với chúng không? 

 May mà con phát hiện kịp thời, thả Văn Đông Lai ra, bằng không nếu làm lớn chuyện, thậm chí kéo tới cả chỗ quận trưởng đại nhân thì rất không ổn.” 

 Lâm Nhai Tử vỗ mạnh lên đầu, thời gian vừa qua hắn đắc ý quá mức, không để ý tới còn quận trưởng đại nhân. 

 Tuy quận trưởng đại nhân không quan tâm tới chuyện trong Phương Lâm Quận, dân bất lực quan không truy xét, nhưng một khi ép đối phương tới mức ra nóng nảy, lấy hết của cải mời quận trưởng đại nhân ra mặt điều đình, bọn họ cũng không thể làm gì đối phương. 

 Tuy Sở Hưu là truyền nhân của Cổ Tôn nhưng sau lưng quận trưởng đại nhân lại là đại tông môn đỉnh phong Hoàng Thiên Các đã truyền thừa vạn năm. 

 Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi thả tiểu tử kia ra?” 

 Triệu Lương Ngọc quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Sở Hưu đã đứng ở cổng! 

 Sở Hưu đến tìm Lâm Nhai Tử là muốn hỏi chút chuyện về vị quận trưởng đại nhân kia, không ngờ vừa tới đã nghe Triệu Lương Ngọc nói mình đã thả người. 

 Những thứ y đòi Văn Phong Các có tác dụng rất lớn, Lâm Phượng Vũ tìm được manh mối liên quan tới Ninh Huyền Cơ là chuyện mà kẻ buôn tin giang hồ viết lại. Còn Văn Phong Các tuy không tự xưng là kẻ buôn tin giang hồ nhưng những chuyện họ làm chẳng khác nào kẻ buôn tin giang hồ. Rất có thể trong tay Văn Phong Các đang có manh mối liên quan tới Độc Cô Duy Ngã. 

 Kết quả bây giờ Triệu Lương Ngọc lại âm thầm thả người, còn chạy tới chỗ Lâm Nhai Tử tiền trảm hậu tấu, thật sự chạm tới giới hạn của Sở Hưu. 

 Trước đó Triệu Lương Ngọc giương nanh múa vuốt trước mặt Sở Hưu, Sở Hưu không quan tâm. 

 Trước đây Sở Hưu đã nói với Lâm Phượng Vũ, rồng sẽ không để ý tới chuyện một con khỉ giương nay múa vuốt uy hiếp, y không hứng thú gì với lãnh địa mà con khỉ coi trọng, tuy lòng dạ mình không được lớn nhưng còn chưa nhỏ tới mức này. 

 Nhưng điều kiện bắt buộc là con khỉ này đừng gây phiền toái cho y, bằng không y cũng không quan tâm giơ chân đạp chết con khỉ phiền phức này! 

 Tiền trảm hậu tấu, còn bị người ta bắt tại trận, đúng là rất lúng túng. 

 Trong ánh mắt của Sở Hưu, Triệu Lương Ngọc bước từng bước lùi lại phía sau, nhưng hắn vẫn cứng cổ nói: “Sở Hưu, bây giờ ngươi là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông ta, vậy phải suy nghĩ cho Cửu Phượng Kiếm Tông ta mới phải. 

 Ngươi hành động như vậy là khiến Cửu Phượng Kiếm Tông ta vừa bất nghĩa vừa lâm vào vòng nguy hiểm. Ta là đệ tử của Cửu Phượng Kiếm Tông, không thể không để ý tới!” 

 Nói xong câu này Triệu Lương Ngọc ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nhưng thân hình bất giác tránh sang phía Lâm Nhai Tử. 

 Sở Hưu điềm nhiên nói: “Chính vì ta là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông cho nên có một số việc ta nhất định phải để ý tới. 


 Một tông môn không có quy củ, sẽ rất rối loạn. 

 Ta làm sai đến đâu đi nữa cũng không tới phiên ngươi tiền trảm hậu tấu thả người. 

 Ta có thể khoan dung cho ngươi trước giờ luôn khoa chân múa tay trước mặt ta, nhưng điều kiện bắt buộc là ngươi đừng gây phiền toái. 

 Con người của ta cực kỳ căm ghét phiền toái, cho nên khi gặp phiền toái, 

 phương pháp cuối cùng là lập tức giải quyết phiền toái này!” 

 Lâm Nhai Tử nhìn ra biểu cảm của Sở Hưu có vẻ không đúng, tuy hắn cũng biết chuyện này là Triệu Lương Ngọc làm càn; nhưng dù sao đây cũng là đệ tử mà mình dạy bảo hơn mười năm. Lâm Nhai Tử vội vàng khuyên nhủ: “Sở huynh đệ, chuyện lần này là Lương Ngọc không tuân thủ quy củ, ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ dạy bảo nghiêm...” 

 Lâm Nhai Tử còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã nhẹ nhàng búng tay một cái. 

 Chỉ trong chớp mắt, lực lượng của Huyết Thần Ma Công lập tức bộc phát, khí huyết toàn thân Triệu Lương Ngọc sôi trào. 

 Huyết Thần Ma Công cường đại và quỷ dị vượt ngoài khả năng của Lâm Phượng Vũ, một khắc sau tâm mạch của Triệu Lương Ngọc đã bị luồng khí huyết sôi trào nay chấn vỡ! 

 Hắn thả Văn Đông Lai, kết quả chính mình lại nạp mạng thay Văn Đông Lai. 

 "Sở Hưu!" 

 Lâm Nhai Tử nhìn Sở Hưu, cơn thịnh nộ bộc phát. 

 Triệu Lương Ngọc là đệ tử mà hắn bồi dưỡng hơn mười năm, thậm chí được hắn coi như nửa con trai ruột. 

 Kết quả bây giờ Sở Hưu nói giết là giết, còn ngay trước mặt hắn, đúng là không cố kỵ gì cả, hỏi hắn làm sao không giận cho được? 

 Thời gian qua, thật ra ta chỉ giết có ba người ngoài mà thôi, những người khác đều là Cửu Phượng Kiếm Tông của ngươi giết chết. Ngươi nói xem rốt cuộc bọn họ hận ngươi hơn hay là hận ta hơn? 

 Lâm tông chủ, làm người chớ có chần chừ, bây giờ ngươi đã không còn đường quay đầu!” 

 Nói xong mấy câu này, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi, để lại Lâm Nhai Tử vẻ mặt ngây dại, toàn thân run rẩy. 

 Lúc này hắn mới nghĩ đến, thật ra trước đó Triệu Lương Ngọc đã nói với hắn, tên Sở Hưu kia này không phải hạng dễ đối phó, rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment