Trước kia thái độ của Sở Hưu đối với hắn vẫn khá khách khí, nhưng bây giờ rốt cuộc hắn cũng thấy được một mặt khác của Sở Hưu, một mặt khiến hắn rùng mình.
Hắn không dám trở mặt với Sở Hưu, cũng không thể trở mặt.
Đúng như Sở Hưu đã nói, thời gian vừa qua Cửu Phượng Kiếm Tông của hắn rất uy phong, cũng giết rất nhiều người, cho nên Cửu Phượng Kiếm Tông đã không còn đường lui!
Cho tới giờ phút này, trong lòng Lâm Nhai Tử mới thấy hơi hối hận.
Rốt cuộc mình mời Sở Hưu làm khách khanh là đúng hay là sai?
Lâm Nhai Tử có nghĩ thế nào thì Sở Hưu cũng không buồn để ý.
Lần này Triệu Lương Ngọc đã chạm tới ranh giới cuối cùng của y, thật ra Sở Hưu hoàn toàn có thể tìm thời điểm khác giải quyết hắn.
Nhưng y vẫn giết người ngay trước mặt Lâm Nhai Tử, thật ra cũng là để cảnh cáo Lâm Nhai Tử.
Vì thời gian vừa qua y phát hiện Lâm Nhai Tử hơi lâng lâng, có vẻ như hắn quên mất mọi thứ của Cửu Phượng Kiếm Tông là ai cho hắn. Chuyện này không hề tốt đẹp gì nên Sở Hưu nhân cơ hội lần này nhắc nhở hắn một chút.
Đối với Sở Hưu, Cửu Phượng Kiếm Tông chỉ là một ván cầu, thật ra nhân quả giữa hai bên đã xong.
Y mượn Cửu Phượng Kiếm Tông để đặt chân vào Đại La Thiên, đồng thời Cửu Phượng Kiếm Tông cũng nhận được lợi ích thực tế.
Còn Cửu Phượng Kiếm Tông có thể trở thành Hàn Giang Thành kế tiếp hay không thì phải dựa vào chính bọn họ. Sở Hưu không có thời gian chơi trò bồi dưỡng tông môn ở Đại La Thiên.
Chuyện Triệu Lương Ngọc bị giết cũng không gây chấn động hay ảnh hưởng gì lớn trong Cửu Phượng Kiếm Tông.
Trong Cửu Phượng Kiếm Tông, vị đại sư huynh Triệu Lương Ngọc không có nhiều uy danh, thậm chí còn không bằng Lâm Phượng Vũ.
Đối với những người khác thì vị khách khanh đại nhân Sở Hưu này có thể đem tới cho bọn họ lợi ích thực tế, còn vị đại sư huynh Triệu Lương Ngọc chỉ biết ra vẻ uy phong, thực ra không làm được gì có lợi cho họ.
Sau khi biết tin này, Lâm Phượng Vũ chỉ càng kính sợ Sở Hưu hơn, chứ không có hành động gì khác.
Dù sao cô nàng cũng chán ngấy chuyện bị Triệu Lương Ngọc dây dưa rồi.
Nhưng nghĩ tới những gì Sở Hưu từng nói, Lâm Phượng Vũ vẫn thấy không rét mà run.
Lúc này trong Văn Phong Các, các chủ Văn Phong Các, Văn Vĩnh Thái đang
nôn nóng không biết nên làm thế nào mới phải.
Chu gia phái người chuyển lời của Sở Hưu tới cho hắn, chuyện này khiến Văn Vĩnh Thái tức giận tới mức thiếu chút nữa hộc máu, chỉ hận không thể giết đứa con xui xẻo nhà mình.
Tuy Văn Phong Các không tự xưng là người buôn tin giang hồ, nhưng thực tế bọn họ làm công việc của người buôn tin giang hồ.
Là người trong nghề này, tuy miệng phải nói không ngừng, nhưng quan trọng nhất là phải biết giữ miệng, biết cái gì nói được, cái gì không.
Kết quả Văn Đông Lai này thì hay rồi, chuyên chọn những lời không thể nói, mở miệng gây chuyện đâu phải một hai lần.
Lần trước thì tung tin đồn nhảm về Lâm Phượng Vũ, tuy tiếng tăm của Lâm Phượng Vũ cũng bị tổn hại nhưng lại khiến thanh danh của Văn Phong Các bị mọi người lên án, mất bao nhiêu thời gian mới hòa hoãn lại.
Kết quả giờ thì hay rồi, thằng oắt con này lại nhảy ra gây chuyện.
Ngay lúc Văn Vĩnh Thái đang nghĩ xem nên xử lý việc này thế nào, bên dưới lại có đệ tử tới báo cáo, nói Văn Đông Lai đã tự trở về.
Ngay khi thấy Văn Đông Lai, Văn Vĩnh Thái lập tức nổi giận mắng: “Tên nghiệt tử nhà ngươi còn không biết xấu hổ trở về à? Sao ngươi không chết luôn ở Cửu Phượng Kiếm Tông đi? Ông đây coi như không có đứa con trai như ngươi!”
Tuy Văn Vĩnh Thái trách mắng nhưng Văn Đông Lai lại cười khì khì nói: “Phụ thân không có đứa con trai này thì tương lai gia nghiệp Văn Phong Các sẽ giao cho ai?”
Văn Vĩnh Thái hừ lạnh một tiếng nói: “Giao gia nghiệp cho ngươi, sớm muộn gì cũng sụp đổ vì cái miệng của ngươi!
Lần này ngươi về thế nào? Là Lâm Nhai Tử thả ngươi?”
Văn Vĩnh Thái lắc đầu nói: “Là Triệu Lương Ngọc thả ta, hắn còn nói với ta tên Sở Hưu kia tâm địa thâm độc, cho dù có thả ta về, chưa chắc hắn đã tha cho Văn Phong Các.
Cho nên tốt nhất chúng ta nên tìm quận trưởng đại nhân ra mặt, chèn ép tên Sở Hưu kia một chút.”
Văn Đông Lai nghe vậy vò đầu.
Thật ra hắn cũng không muốn tiếp xúc với vị quận trưởng đại nhân kia.
Phải nói tất cả các thế lực võ lâm trong Phương Lâm Quận, không ai muốn tiếp xúc với vị quận trưởng đại nhân kia, vì một khi ngươi bước vào phủ quận trưởng, không móc ra đại đa số vốn liếng là không thể rời khỏi.
Nhưng hiện giờ Văn Phong Các bọn họ đã đắc tội với vị truyền nhân của Cổ Tôn kia, không tới nhờ quận trưởng đại nhân thì làm thế nào? Xem tính cách vị kia có vẻ không dễ đối phó.
Văn Đông Lai ở bên cạnh nói: “Có phải phụ thân đang lo Văn Phong Các chúng ta không trả được một khoản lớn như vậy không?”
Văn Vĩnh Thái tức giận nói: “Nếu không vì ngươi, sao ta phải bỏ nhiều vốn liếng như vậy?”
Con ngươi của Văn Đông Lai đảo một vòng nói: “Phụ thân, Cửu Phượng Kiếm Tông được tên Sở Hưu kia nâng đỡ, hoành hành trong Phương Lâm Quận càng ngày càng quá quắt. Còn không ngăn cản e là bọn chúng sẽ hùng bá toàn bộ Phương Lâm Quận.
Đây không phải là chuyện của một mình Văn Phong Các chúng ta. Hay là thế này đi, phụ thân tới từng nhà một, nói rõ lợi và hại cho bọn họ, gom góp tài nguyên, sau đó đem đến nói chuyện với quận trưởng đại nhân.
Nếu chỉ một nhà bỏ tài nguyên ra chắc sẽ thấy đau lòng, nhưng nếu tất cả các thế lực trong Phương Lâm Quận cùng nhau chi trả? Vậy không đáng bao nhiêu cả.”
Văn Vĩnh Thái kinh ngạc nhìn con trai mình.
Hắn cũng không ngờ đứa con trai suốt ngày bất học vô thuật của mình lại có chút thông minh vặt như vậy.
Chỉ tiếc là tuy thông minh vặt hữu dụng nhưng lăn lộn trên giang hồ thì thực lực mới là quan trọng nhất. Có thông minh vặt hơn nữa thì đứng trước thực lực cũng không chịu nổi một đòn.
Nhưng bây giờ hắn cũng không thể nghĩ xa như vậy, đề nghị của Văn Đông Lai không tệ, Văn Vĩnh Thái lập tức lên đường thuyết phục tất cả các thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận.
Văn Phong Các làm chuyện buôn bán tin tức giang hồ, cho nên danh tiếng không tệ.
Hắn tự mình mở miệng, chín phần mười các thế lực ở Phương Lâm Quận đều đồng ý đưa một số tài nguyên cho Văn Vĩnh Thái.
Tới cuối cùng Văn Vĩnh Thái kiểm kê lại mới phát hiện, lượng tài nguyên mà mình gom góp được còn nhiều hơn dự đoán của hắn.
Đem theo những thứ này, Văn Vĩnh Thái không hề trì hoãn, tới thẳng phủ quận trưởng của An Châu Phủ.
Phủ quận trưởng nằm chính giữa An Châu Phủ, thật ra nó không giống phủ đệ mà giống một thành lũ được xây dựng trong thành thị.
Thực ra đúng là nơi này từng là thành lũy, dùng để chống cự lại hung thú khắp núi rừng xung quanh.
Thân phận của người trung niên trước mắt cũng rất bất phàm, khi còn ở Hoàng Thiên Các, hắn chính là trưởng lão chấp sự Hoàng Thiên Các, tên là Giải Anh Tông.
Chấp sự ở Hoàng Thiên Các đều là võ giả cảnh giới Chân Đan hay Chân Hỏa Luyện Thần, ai cũng có thực lực không yếu, nhưng tuổi tác hơi lớn, không có cơ hội tiến thêm một bước.
Giải Anh Tông này cũng vậy, xưa nay hắn chưa bao giờ được coi là đệ tử hạch tâm.
Kết quả là khi hắn làm chấp sự lại đột phá, được Hoàng Thiên Các đặc cách phong làm trưởng lão, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.