Nghe Lục Tam Kim mô tả một tràng, Sở Hưu cũng thấy giật mình.
Khi còn ở hạ giới, y cũng gặp không ít thiên tài.
Ví dụ như Lã Phụng Tiên với vận may kinh người, Phương Thất Thiếu với kiếm đạo trời sinh, Trương Thừa Trinh ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan, Tông Huyền tu luyện một thức Minh Vương Ấn tới mức xưa nay chưa từng có. Nếu đặt ở Đại La Thiên, những người này cũng là nhân vật hạng nhất.
Nhưng như Hiên Viên Vô Song, mười tuổi đã có thể sửa đổi công pháp, đi lên con đường võ đạo riêng của mình, đây đúng là yêu nghiệt!
Hiên Viên Vô Song nhìn lướt qua Lục Tam Kim, lạnh nhạt nói: “Lục Tam Kim, ta biết chắc chắn ngươi đang truyền âm phỉ báng ta. Nhưng không sao, cường giả sẽ không tức giận vì lời chửi bới và kêu gào của kẻ yếu, vì ngươi chỉ có thể làm đến được vậy mà thôi.”
Da mặt của Lục Tam Kim vốn rất dày, trước đó hắn thiếu chút nữa trở mặt với Sở Hưu, nhưng khi biết ‘thân phận thật sự’ của Sở Hưu, hắn lập tức thay đổi thái độ.
Nhưng lúc này đối mặt với Hiên Viên Vô Song, Lục Tam Kim lại tức tới mức cánh tay run rẩy.
Những lời này của Hiên Viên Vô Song không phải đang giễu cợt hắn mà là thuật lại một sự thật, hắn thật sự nghĩ như vậy, cho nên Lục Tam Kim mới nổi giận.
Gặp phải tên tâm thần này, ngươi có mắng cũng chẳng mắng thắng được đối phương.
“Hiên Viên Vô Song, còn vài ngày nữa mới bắt đầu tỷ võ, ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ định đánh một trận trước khi tỷ võ?”
Hiên Viên Vô Song liếc sang Lục Tam Kim một cái, lạnh nhạt nói: “Ta tới không phải là tìm ngươi.”
Nói xong hắn đưa mắt nhìn sang Sở Hưu nói: “Ngươi chính vị truyền nhân của Cổ Tôn đã đáp ứng làm khách khanh của Hoàng Thiên Các?”
Sở Hưu vuốt mũi, gật nhẹ đầu.
Người khác thì có lẽ Sở Hưu còn đoán được suy nghĩ, nhưng đối mặt với loại người như Hiên Viên Vô Song, y không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Hiên Viên Vô Song gật đầu nói: “Rất không may, ngươi đã lựa chọn sai lầm rồi.
Lão các chủ đời trước của Hoàng Thiên Các đúng là một người tài, nhưng đã già mất rồi.
‘Thiên Vương’ Lý Vô Tướng cũng tạm được, nhưng Hoàng Thiên Các còn có thêm một ‘Địa Tôn’ Xung Thu Thủy.
Hai người tranh chấp, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Lại nhìn xuống thế hệ trẻ, cỡ như Lục Tam Kim mà còn trở thành người hành tẩu Đông Vực, có thể thấy Hoàng Thiên Các đã không có người nối nghiệp.
Lúc này ngươi lại chọn gia nhập Hoàng Thiên Các, là rất thiếu sáng suốt.
Nhưng ngươi cũng rất may mắn, gặp được ta.
Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, gia nhập Lăng Tiêu Tông ta, trở thành khách khanh.
Những thứ Hoàng Thiên Các có thể cho ngươi thì Lăng Tiêu Tông ta cũng có thể cho ngươi. Hoàng Thiên Các không thể cho ngươi, Lăng Tiêu Tông ta cũng có thể cho ngươi.”
Lục Tam Kim không ngờ Hiên Viên Vô Song lại dám vạch trần nhược điểm của Hoàng Thiên Các ngay trước mặt mình, không khỏi tức giận quát: “Hiên Viên Vô Song, ngươi có ý gì? Chửi bới Hoàng Thiên Các ta là sợ lúc tỷ võ sẽ thất bại quá thảm à?
Nói năng bừa bãi, ngươi tưởng Hoàng Thiên Các ta không có ai hay sao?”
Hiên Viên Vô Song vẫn dùng thái độ cực kỳ lạnh nhạt nhưng lại hết sức ngạo nghễ nói: “Kết cục đã định rồi, sao ta lại phải sợ thua? Chẳng qua ta muốn thắng đẹp một chút mà thôi.
Khi tỷ võ có ba trận, ta muốn ba trận toàn thắng. Vạn nhất vị truyền nhân của Cổ Tôn mà ngươi tìm tới gặp phải đám đệ tử Lăng Tiêu Tông khác, e là đám rác rưởi kia không cản được hắn ta.”
Lúc này Sở Hưu đã cực kỳ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên y thấy kẻ kỳ quái như Hiên Viên Vô Song, điên lên còn chửi luôn cả người bên mình.
Sau khi hắn nói xong câu đó, đám võ giả Lăng Tiêu Tông sau lưng Hiên Viên Vô Song ai nấy sắc mặt đen kịt, còn đen hơn cả Lục Tam Kim.
Bây giờ Sở Hưu đã tin tưởng thực lực của Hiên Viên Vô Song trong Lăng Tiêu Tông.
Loại người nói năng hành xử không hề cố kỵ như hắn, nếu không có thực lực e là người khác đã đánh chết từ lâu rồi.
Hơn nữa thực lực của hắn còn rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức bất chấp âm mưu quỷ kế, bằng không rất dễ bị người ta bày mưu hại chết.
Sở Hưu vuốt mũi một cái nói: “Xin lỗi, làm người phải giữ chữ tín. Sở Hưu ta nói lời phải giữ lời, đã đáp ứng gia nhập Hoàng Thiên Các làm khách khanh, đương nhiên sẽ không đổi ý.”
Hiên Viên Vô Song nhún vai nói: “Cũng được, thế gian luôn có người lựa chọn sai lầm rồi lạc lối tới một đi không trở lại.
Ngươi gia nhập Hoàng Thiên Các không phải là sai, nhưng cái sai là khi ngươi gia nhập Hoàng Thiên Các lại gặp phải phải đối thủ là ta.
Đương nhiên ngươi có thể coi ta là đối thủ, còn đối thủ của ta chỉ có ở tương
lai.”
Nói xong Hiên Viên Vô Song trực tiếp dẫn người đi khỏi.
Đối với hắn, trước trận tỷ võ đã ra tay gây sự với bọn Sở Hưu, không đáng.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng sử dụng bất cứ âm mưu quỷ kế nào, cho dù gặp chuyện gì hắn cũng dùng thực lực của bản thân đánh tan, đây mới là phương thức làm việc của hắn.
Sau khi đám người đi khỏi, Ngân Linh Tử nhịn cả nửa ngày mới lên tiếng: “Trước đây vẫn nghe nói vị thiên tài Hiên Viên Vô Song của Lăng Tiêu Tông có tính cách khó tả, bây giờ nhìn lại, quả đúng là vậy.”
Lục Tam Kim cười lạnh nói: “Còn nói khó tả gì, nói thẳng ra là bị tâm thần đi!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Thằng điên với thiên tài chỉ cách nhau một ý nghĩ.
Đúng như ngươi nói, tên này, khó đối phó.
Với phương thức hành xử của hắn mà tới giờ vẫn sống rất thoải mái, đây là minh chứng tốt nhất.”
Lục Tam Kim buồn bực gật nhẹ đầu, đợi món ăn lên, mời Sở Hưu và Ngân Linh Tử rồi bắt đầu ăn.
Tâm trạng đang vui vẻ lại bị tên Hiên Viên Vô Song kia quấy nhiễu.
Nhưng hảo cảm của Lục Tam Kim đối với Sở Hưu cũng tăng thêm không ít.
Loại người như Lục Tam Kim, trông thì ai cũng có thể làm quen, ai cũng có thể làm bằng hữu, nhưng trên thực tế chỉ là hắn giỏi giao tiếp mà thôi.
Thực ra số người mà hắn thật sự coi là bằng hữu không nhiều.
Trước đó thái độ của Lục Tam Kim đối với Sở Hưu cũng như vậy, hắn thân là người hành tẩu Đông Vực, phát hiện trong địa bàn nhà mình xuất hiện một vị truyền nhân của Cổ Tôn, có lôi kéo cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần này Sở Hưu từ chối lời mời chào của Lăng Tiêu Tông, khiến hắn thấy cảm kích.
Vì Hiên Viên Vô Song nói không sai, Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông đấu đá nhau nhiều năm như vậy nhưng thực ra đa số là Hoàng Thiên Các bị ép xuống hạ phong.
Còn bây giờ, cũng là lúc Hoàng Thiên Các bị ép xuống hạ phong.
Nếu Hoàng Thiên Các chiếm thượng phong, lần trước Lục Tam Kim phế bỏ đệ tử Lăng Tiêu Tông đã chẳng bị trách mắng, cũng chẳng bị cấm tham gia tỷ võ lần này.
Hoàng Thiên Các hoàn toàn có thể nói là đao kiếm không mắt, quyền cước vô tâm, không khéo lúc về còn ban thưởng cho Lục Tam Kim.
Trong quá khứ tỷ võ giữa hai phía là để giải quyết ân oán cá nhân, nhưng sau này phát triển thêm, dần dần có ước định, hình thành quy củ, thậm chí còn có không ít võ giả bên ngoài tới xem lễ.
Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các hai bên một nam một bắc, vị trí đông tây là lưu lại cho người tới xem lễ.
Sở Hưu ngồi trong đám người của Hoàng Thiên Các, đánh giá tình hình xung quanh. Lúc này Lục Tam Kim lại tới gần nói: “Sở huynh, lát nữa sẽ có cường giả Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông tới giảng đạo, chắc ngươi chưa từng nghe. Chú ý nghe một chút, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Sở Hưu nghe vậy ánh mắt lại sáng lên.