Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1492

 Trước đây Sở Hưu đã có một số dự tính và suy đoán về cảnh giới Võ Tiên. 

 Dù sao ở hạ giới, chỉ có bốn người mà Sở Hưu có thể xác định là đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên, đó là Độc Cô Duy Ngã, Ninh Huyền Cơ, Chung Thần Tú và Quân Vô Thần. 

 Hơn nữa thậm chí Sở Hưu còn nghi ngờ, trong cảnh giới Võ Tiên, Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ cũng là cường giả tuyệt đỉnh. 

 Chỉ có điều trong cảnh giới Võ Tiên còn chia ra mấy cảnh giới nhỏ thì Sở Hưu cũng không biết. 

 Trước đó, trong những điển tịch mà y vơ vét tại Phương Lâm Quận, kể cả những ghi chép của Văn Phong Các đều không có tin tức gì về phương diện này. 

 Sở Hưu lo lắng thân phận bị nghi ngờ nên không hỏi dò Lục Tam Kim và Ngân Linh Tử, nhưng chắc hai người đều biết. 

 Nếu lúc này có thể thấy được cường giả Võ Tiên chân chính, Sở Hưu cũng có thể suy đoán đại khái rốt cuộc cảnh giới này là trình độ ra sao. 

 Trong quảng trường rộn rã cả nửa ngày, một lát sau mới đột nhiên im lặng. 

 Đông đảo đệ tử Lăng Tiêu Tông mặc áo trắng đi ra, trong đó người đi trước nhất là một lão già và một người trung niên mặc áo giáp Kỳ Lân Quang Minh màu trắng bạc. 

 Lục Tam Kim giới thiệu: “Người già hơn là tông chủ Lăng Tiêu Tông đời trước, Tần Bách Nguyên. Vị mặc chiến giáp là đệ nhất chiến tướng của Lăng Tiêu Tông hiện tại, phụ trách bảo vệ Lăng Tiêu Môn, Đấu Chiến Thần Quân - Lệnh Hồ Tiên Sơn. 

 Vị này cũng không phải hạng phàm, Lăng Tiêu Môn chính là động thiên phúc địa quan trọng nhất của Lăng Tiêu Tông. Trong Lăng Tiêu Môn còn cất giấu tất cả điển tịch và báu vật quý giá của Lăng Tiêu Tông. 

 Thậm chí có thể nói là tông chủ Lăng Tiêu Tông có thể chiến tử, nhưng Lệnh Hồ Tiên Sơn là thành lũy cuối cùng thủ hộ Lăng Tiêu Tông, hắn mà chết thì Lăng Tiêu Tông cũng bị hủy diệt.” 

 Sở Hưu vuốt cằm, y không hỏi nhiều nhưng cũng tính được đại khái thực lực của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các. 

 Hoàng Thiên Các có hai vị Võ Tiên, lần lượt là các chủ thế hệ trước và các chủ thế hệ này Lý Vô Tướng. 

 Còn Lăng Tiêu Tông có thể chèn ép Hoàng Thiên Các, bây giờ đã để lộ ra hai vị Võ Tiên, còn một vị môn chủ chưa xuất hiện. 

 Hơn nữa sau khi gặp được hai vị này, rốt cuộc Sở Hưu cũng có thể xác nhận lại, đúng là bốn người mà y từng suy đoán đều đạt tới cảnh giới Võ Tiên. 

 Ít nhất theo cảm giác về khí tức của Sở Hưu, thực lực của Chung Thần Tú tuyệt đối mạnh hơn hai vị này, phải nói là sâu không thấy đáy. 

 Còn thực lực của Quân Vô Thần cũng mạnh hơn Tần Bách Nguyên già nua kia nhiều, chỉ xét về khí tức thì kém Lệnh Hồ Tiên Sơn không nhiều. 

 Đương nhiên đây chỉ là Sở Hưu phán đoán dựa trên giác quan của bản thân, sai lệch rất lớn. Nếu thật sự giao chiến, rốt cuộc thực lực của Lệnh Hồ Tiên Sơn và Quân Vô Thần ai mạnh ai yếu vẫn là ẩn số. 

 Nhưng nghĩ lại cũng thấy kinh khủng. 

 Trước đó Sở Hưu đã đoán là thực lực của Đại La Thiên mạnh hơn hạ giới, không phải là vì con người mà vì hoàn cảnh. 

 Kết quả bây giờ nhìn lại, Sở Hưu mới biết nước dưới hạ giới sâu hơn mình tưởng tượng. 

 Có thể đạt tới cảnh giới Võ Tiên ở nơi như hạ giới, sau khi tới Đại La Thiên thì thực lực sẽ mạnh tới mức nào? 

 Lúc này người của Lăng Tiêu Tông hàn huyên vài câu, sau đó giảng đạo đã bắt đầu. 

 Lần này người giảng đạo là Tần Bách Nguyên, thực ra đa số những võ giả giảng đạo trong Đại La Thiên đều là người đời trước có thực lực có uy danh như Tần Bách Nguyên. 

 Có lẽ về mặt chiến lực bọn họ không bằng cường giả đang lúc tráng niên như Lệnh Hồ Tiên Sơn, nhưng hiển nhiên kiến thức về võ đạo của họ thâm sâu hơn hẳn. 

 Tần Bách Nguyên đi tới chính giữa quảng trường, ngồi xếp bằng dưới đất rồi mở miệng nói: “Đạo về võ, thông thiên nhập địa, tu luyện tự thân, cảm ngộ thiên đại. 

 Trước đây giảng đạo nhiều, cũng có nhiều thứ bị người ta nói mãi phát chán rồi. Lần này lão già ta đây cũng muốn nói mấy thứ mới mẻ.” 


 Nhìn một lượt xung quanh, Tần Bách Nguyên trầm giọng nói: “Hôm nay ta muốn nói tới đạo về chiến đấu!” 

 Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều lộ vẻ hứng thú. 

 Lăng Tiêu Tông có chiến lực cường hãn, đây là chuyện rất nhiều người biết. 

 Cho nên khi cường giả của Lăng Tiêu Tông giảng giải đạo lý về chiến đấu, bọn họ cũng càng hứng thú. 

 “Kẻ chiến đấu thì dùng binh khí giao chiến, múa binh khí. 

 Võ giả chém giết chiến đấu là khống chế đối với võ kỹ, đổi với thay đổi về tâm cảnh, mỗi thay đổi dù nhỏ bé nhất cũng cực kỳ quan trọng...” 

 Hiển nhiên Tần Bách Nguyên đã rất quen với chuyện giảng đạo về mặt này, hắn chậm rãi nói trên quảng trường, người khác nghe mà như si như say, nhưng Sở Hưu nghe xong một đoạn lại khẽ lắc đầu. 

 Không phải Sở Hưu kiêu ngạo, nghe không lọt tai lời giảng đạo của Võ Tiên, 

 mà là những thứ Tần Bách Nguyên giảng giải không có tác dụng gì với Sở Hưu. 

 Thực lực của Sở Hưu đều là chém giết trong gió tanh mưa máu, nếu nói tới đạo về chém giết, y không kém hơn bất cứ ai. Nhưng điểm khác biệt là bảo y động thủ thì được, nhưng bảo y chậm rãi giảng giải như Tần Bách Nguyên thì y lại không làm được. 

 Hơn nữa y còn phát hiện, chẳng trách đám võ giả Đại La Thiên này thích giảng đạo như vậy, thật ra bọn họ cũng chẳng lấy ra thứ gì có ý nghĩa. 

 Cũng như có người nói với ngươi chỉ cần phấn đấu là có thể thành công, sau đó tùy ý nhắc tới vài người làm ví dụ, nhưng khi ngươi bắt tay vào làm, ngươi mới phát hiện, mấu chốt của vấn đề không phải ngươi có phấn đấu hay không, mà là ngươi nên phấn đấu như thế nào. 

 Loại giảng đạo này sẽ không tiết lộ cơ mật của bản môn, còn thu được danh tiếng, sao lại không làm. 

 Chuyện này có liên quan tới hoàn cảnh của Đại La Thiên, diện tích rộng lớn, đại đa số võ giả du lịch giang hồ cũng chỉ là đi trong địa bàn nhà mình, ít khi gặp chuyện gì nguy hiểm, đi đâu cũng được người khác đối xử cung kính, cuối cùng tạo thành tính cách như vậy cũng không có gì là lạ. 

 Còn ở hạ giới, những tuấn kiệt Long Hổ Bảng đợt trước như Sở Hưu, từ nhỏ đã tranh đấu với đủ loại người, tranh chấp giữa Đạo và Phật, giao chiến giữa Chính và Ma, đấu đá âm mưu giữa các thế gia. Ai cũng biết trên người còn có người, trên trời còn có trời, có muốn kiêu ngạo cuồng vọng cũng chẳng kiêu ngạo cuồng vọng nổi. 

 Bên phía Lăng Tiêu Tông cũng vung tay, lập tức có người xuống tham gia trận tỷ võ. 

 Sở Hưu nhìn thoáng qua hai người kia ra tay, cảm thấy không có ý nghĩa gì.

Bình Luận (0)
Comment