Kiếm Chủng

Chương 12

Phong tuyết dài đằng đẵng, hàn ý lạnh thấu xương, trước mắt là một màu trắng lạnh lẽo, nước sông đông kết, cây cối trong núi bị tuyết đè gẫy, những cây băng trụ tựa lưu ly nằm ở khắp nơi.

Thân thể Kim Tượng Đế vốn đã sớm nóng lạnh bất xâm nhưung chẳng hiểu vì sao lúc này hắn vẫn thấy mát lạnh, trong lòng có cảm giác khó chịu. Thầm nghĩ mau rời khỏi sơn cốc, chạytrên mặt tuyết trông tựa như một đạo kim quang có sinh mệnh vậy.

Trong nhắy mắt hắn đã đi qua môt ngọn núi, lúc này hắn không nhịn được, quay đầu lại, đương nhiên là cách một ngọn núi thì không thể thấy sơn cốc nơi Thanh Y đứng. Trong lòng hắn oán hận nghĩ: “Ta đã cứu cô vài lần, còn mạo hiểm tính mạng giúp cô trộm đạo thư…” Nghĩ tới đây liền chui vào trong rừng băng biển tuyết.

Hắn đi một hơi qua mười ngọn núi, không dừng lại một chút nào, chỉ hy vọng có thể sớm vượt qua ba vạn dặm đường tuyết này để đến được Sư Đà Lĩnh gặp Di Sơn Đại Vương, sau đó cầu y điểm hóa. Trong lòng nghĩ sau khi biến hóa nhất đinh phải tìm pháp quyết tu luyện rồi trở về tìm nàng so xem ai lợi hại hơn, xem nàng còn dám hơi chút là dọa ăn mình không.

Hơn mười ngày trôi qua, trời tuyết đã giảm hẳn, màu trắng đã trở nên đìu hiu, thình thoảng còn có một ít cây xanh tô đẹp cho sông núi. Kim Tượng Đế không có thời gian để cảm khái, ngay cả thời gian nhẩm đọc “Thái Thượng Vi Ngôn” cũng không có, hắn chạy không ngủ không nghỉ, trong lòng nhớ kỹ câu nói của Thanh Y, đi về hướng nam khoảng ba vạn dặm thì sẽ tới Sư Đà Lĩnh.

Hắn không biết mình đã đi được bao xa nhưng trong lòng hắn biết ba vạn dặm thì cũng phải mất tới vài năm mới đến được, cho nên bây giờ hắn chỉ biết nhằm thẳng hướng nam mà đi. Hắn không biết mình đã đi vào trong một quần thể sơn mạch khổng lồ. Mà cho dù có biết thì hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy tối đa là bốn ngọn núi xung quanh thôi.

Vùng sơn mạch này có một cái tên là Ma Thiên Sơn, trong đó ngọn núi cao nhất tên là Ma Thiên Phong, trong núi có một đại yêu, gọi là Ma Thiên Đại Vương, truyền thuyết kể rằng gã có một phép thần thông có thể biến mình to lên như núi, tay có thể chạm tới trời, đạp một cái thì đất rung núi chuyển. Một vùng sơn mạch này là lãnh địa của gã, thậm chí cả đạo sĩ hàng yêu trừ ma cũng tránh đi tới nơi này.

Có hai con tiểu yêu đang ngồi trên núi nhìn sơn khẩu, bọn chúng là sơn khẩu tuần sát sứ. Hai con tiểu yêu đều đã biến hóa một nửa, đầu thú thân người. Một tên là hoẵng yêu tay cầm một cái thiết xoa không biết nhặt từ nơi nào, một con khác là chuột yêu, tay cầm một cây ô mộc thương.

“Thử đại tiên, chỉ có con rắn nhỏ này tiến vào Ma Thiên Sơn thôi ạ” Hoãng Yêu thấp giọng nói với Chuột Yêu. Chuột Yêu vốn đang mơ màng ngủ gật lập tức ngẩng đầu lên, nhô đầu ra khỏi đá, quả nhiên chỉ thấy một con Tiểu Kim Xà to cỡ chiếc đũa, đang vươn đầu ngó trái ngó phải rồi tiếp tục chạy trong núi.

“Quả là đồ tốt, bao lâu rồi chúng ta không ăn mặn nhỉ?” Chuột yêu liếm đầu lưỡi hưng phấn nói

Hoẵng yêu cúi đầu dùng tay trái bấm đốt tay phải thấp giọng thì thầm: “Một, hai, ba, bốn, đã bốn năm chúng ta không ăn mặn rồi” Hoẵng yêu đếm xong giơ ngón tay, nghiêm túc nói.

Chuột yêu thì liếm mép, mũi hít hít trong hư không hưng phấn nói: “Đúng rồi, bốn năm chưa ăn mặn, ngươi có ngửi thấy không, từ lúc con tiểu Kim Xà lên núi thì trong hư không một lần nữa đã có mùi thịt”

Hoẵng yêu vội hít sâu hai lần trong không khí nói: “Thịt rắn thơm quá”

Trong lúc hai con yêu quái đang nói chuyện thì Kim Xà đã biến mất trong mắt chúng, chúng lập tức rời khỏi núi đá, chạy vội theo. Mới đi được vài bước thì phát hiện tốc độ của Kim Xà đột nhiên tăng vọt, bọn chúng vội tăng tốc, chuột yêu cười nói: “Không ngờ lại cảnh giác như vậy, để xem hôm nay ngươi trốn ở đâu”

“Ha ha xem ngươi trốn ở dâu” Hoẵng yêu lặp lại.

Hai bọn họ đuổi phía sau, đuối rất lâu rồi mà vẫn không thể đuổi kịp, bỗng nhiên trên bầu trời có một bóng đen hạ xuống, một yêu quái đầu người thân ưng cánh đen hạ xuống mặt đất. Đường của Kim Xà lập tức bị chặn, hắn quay người đổi hướng nhưng vừa quay người lại thì trước mắt chợt xuất hiện một con lang yêu áo hồng, miệng nó còn phát ra tiếng cười quái dị. Trong lòng Kim Tượng Đế sợ hãi, một lần nữa quay người bỏ chạy về phía sau nhưng mới chuyển thân thì phát hiện ra mình đã bị bao vây, không còn đường lui nữa.

“Các ngươi muốn làm gì? Nó từ Bắc Sơn khẩu tiến vào tức là đồ ăn của chuột đại tiên ta” Chuột đại tiên lớn tiếng nói.

“Ha ha, gì mà vào từ Bắc Sơn khẩu chứ, quy củ của Ma Thiên Sơn là gặp người phải phân một phần” Lang yêu kia phát ra một tràng cười quái dị.

Toàn thân Kim Tượng Đế run rẩy, trong lòng e ngại vạn phần, liên tục chuyển động giữa bốn con yêu quái, nghe thấy chúng nói chuyện thì càng thêm sợ hãi. Ngay khi lang yêu dứt lời thì có mấy đạo bóng đen lao tới. Thân thể Kim Tượng Đế vặn vẹo trên mặt đất rồi đột nhiên bật lên hóa thành một đạo kim quang hướng về Lang yêu. Lang yêu vừa cười vừa chộp về phía Kim quang. Ngay khi sắp bắt được thì nó kêu lên một tiếng “a”, kim quang đã đổi hướng xẹt qua một bên tay của hắn, rơi xuống mặt. Kim quang lại bật lên lần nữa, nhảy ra ngoài vòng vây hướng thẳng về phía rừng rậm.

Trong lòng Kim Tượng Đế khẩn trương, mắt nhìn rừng rậm, thân thể thẳng tắp trong hư không, dốc hết pháp lực toàn thân bật thẳng về phía khu rừng.

“Ba trượng, hai trượng, một trượng…” Trong lòng Kim Tượng Đế đang vui mừng thì trước mắt tối sầm lai, thân thể bị một cái móng cực lớn dẫm lên. Kim Tượng Đế điên cuồng giãy giụa dưới hắc trảo, bối rối nghĩ thầm: lần này chết rồi, chết chắc rồi, khó trách Thanh Y cô nãi nãi cũng không dám đưa tiễn ta.

Hắn không biết vì sao mình chết tới nơi rồi còn nhớ đến Thanh Y, nếu có nàng thì có lẽ hai người có thể đào tẩu được.

Khi Kim Tượng Đế đang giãy giụa thì hắn cũng nhìn thấy yêu quái đã tóm lấy mình, đó là một con ưng yêu, chỉ là ưng yêu này có thêm môt đôi tay và một cái đầu người, những bộ phận khác vẫn là của loài lông vũ. Ưng yêu không thèm nhìn chuột yêu và hoẵng yêu đứng phía xa, cúi đầu tóm lấy chỗ bảy tấc của Kim Xà, đưa vào trong miệng.

“Ưng tổng tuần sát sứ, hai người chúng tôi đã không ăn mặn bốn năm rồi xin cho chúng tôi được nếm một miếng” Chuột yêu vội vã nói.

Nhưng ưng yêu không thèm để ý tới chỉ há miệng táp tới Kim Xà đang điên cuồng giãy giụa, phảng phất như đó là mỹ vị của nhân gian, không thể nào chờ được nữa. Đột nhiên có một cơn cuồng phong xuất hiện cuốn cát đá bay đầy trời khiến mắt của chúng khó có thể mở được, chỉ thấy tiếng của chuột yêu vang lên kinh hãi trong bão cát: “Không ổn, có đại tiên đến…”

Trong gió có một tiếng cười khẽ tựa như chuông bạc, đồng thời có một giọng nói vang lên: “Đây là tiểu gia hỏa của ta, không ai được ăn”

Ưng yêu cả kinh, chỉ thấy kim quang chớp động, còn chưa kịp thấy rõ cái gì thì tiểu Kim Xà trong tay đã biến mất.

Bão cát ngừng lại, hết thảy trở lại bình thường. Chuột yêu và hoẵng yêu ngã trái ngã phải trên mặt đất, con mắt sững sờ, ngẩn người nhìn lên trời cao không dám cử động. Một lúc lâu sau mới bò dậy, chạy về phía rừng sâu nhanh như chớp. Ưng yêu thì bay vụt lên như một cơn cuồng phong rồi bay quanh bầu trời. Mặt đất chỉ còn một lang yêu vẫn đang nằm run rẩy.

Trên một núi đá trong rừng có một thiếu nữ đang nhìn thẳng vào tiểu Kim Xà trên tay.

Kim Tượng Đế nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, trong lòng kinh hỉ. Ngắm nhìn khuôn mặt tựa như tranh vẽ của nàng, ngắm nhìn hàm răng trắng, cặp môi đỏ hồng, ngửi mùi thơm quen thuộc cùng cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết.

“Tiểu gia hỏa, ngạc nhiên hử, cô nãi nãi lại cứu được ngươi một mạng, còn không mau cảm ơn cô nãi nãi của ngươi đi” Thanh Y nâng kim xà trên tay, cười khanh khách, nói xong thì sắc mặt nghiêm lại, vẻ mặt nghiêm khắc trừng mắt nhìn Tiểu Kim Xà trong lòng bàn tay.

Trong lòng Kim Tượng Đế ấm áp nói: “Đa tạ Thanh Y cô nãi nãi”

Thanh Y khẽ gật đầu thỏa mãn, “ừ” một tiếng lớn rồi nói tiếp: “Không có ta thì ngươi không thể đến Sư Đà Lĩnh đâu, hôm đó không cầu khẩn ta mà đã chạy đi luôn, ta biết ngươi nhất định muốn rời khỏi ta thật sớm, ta cho ngươi đi một mình có phải ngươi rất cao hứng đúng không?”

Lời cuối của nàng lộ ra vẻ tức giận.

Kim Tượng Đế vội vàng nói không phải, Thanh Y lại tức giận hừ một tiếng nói: “Còn bảo là không phải, ta đứng đó nhìn ngươi lâu như thế, ngươi thậm chí còn không buồn quay đầu lại, chạy vù ra khỏi sơn cốc, về sau ta đi theo ngươi thì thấy ngươi cũng không dừng lại ngày nào, cái này không phải muốn chạy xa khỏi ta thì còn cái nào nữa?”

“Không phải, ta chỉ muốn nhanh tới Sư Đà Lĩnh thôi” Kim Tượng Đế vội vã tranh luận.

“Hừ” Thanh Y hiển nhiên là không hài lòng nhưng Kim Tượng Đế lại không biết phải nói như thế nào, lại nghe Thanh Y nói “Không phải thì tốt, không có ta thì ngươi làm sao có thể đến Sư Đà Lĩnh được” Dứt lời đột nhiên cười hì hi nói: “Đến, cô nãi nãi cho ngươi hưởng cảm giác đằng vân giá vũ”

Kim Tượng Đế đang lo nàng không chịu từ bỏ việc hỏi nên bỗng nghe nàng nói như vậy thì trong lòng lập tức thở dài một hơi, có chút hưng phấn nói: “hảo hảo…”

Thanh Y lập tức đứng dậy, nhìn chung quanh, khép hờ hai mắt, tập trung tư tưởng rồi đột nhiên vung trảo vào giữa không trung, mắt Kim Tượng Đế nhìn chằm chằm muốn đem các bước thi pháp của Thanh Y nhớ kỹ nhưng chẳng có chút đầu mối nào. Chỉ thấy tay của Thanh Y bắt lấy không khí, chậm rãi đưa lên miệng thổi, trong chốc lát một cơn cuồng phong từ trong tay nàng xuất hiện, phát lên những tiếng gào thét dữ dội, gió không khuếch tán mà chỉ bao trùm Thanh Y, giống như có được sinh mạng sau đó nâng nàng lên. Trong nháy mắt đã tới đỉnh núi, Kim Tượng Đế nghe thấy tiếng cười hì hì của Thanh Y, nhìn lại chỉ thấy ngọn núi che mắt mình lúc này đã ở dưới chân, cúi xuống thì phát hiện ra nguyên lai khung cảnh chỉ là mấy ngọn núi xanh nhỏ thôi, trong lòng cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Đằng vân giá vụ, ngự kiếm phi hành ngao du thiên hạ, ý nghĩ này đã sớm xuất hiện trong lòng Kim Tượng Đế, cách đâ rất lâu khi nhìn thấy dưới ánh trăng có một đạo sĩ châm giẫm hư không thì hắn cũng muốn một ngày nào đó mình cũng có thể tự do ngao du trên bầu trời. Bây giờ thì ý nghĩ đó càng thêm lớn, càng muốn nhanh chóng biến hóa rồi tu luyện pháp quyết, pháp thuật.

Ngay khi hắn được hưởng cái cảm giác nhìn núi nhỏ thì bầu trời đột nhiên bầu trời tối sầm lại Kim Tượng Đế vội ngẩng đầu lên thì chỉ thấy trên bầu trời không biết từ lúc nào đã có thêm một cái hố đen, còn chưa kịp hiểu đó là thứ gì thì đã nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Thanh Y rồi mắt hắn tối sầm, thân thể đã bị hút vào trong hố đen.

Bình Luận (0)
Comment