Kiếm Chủng

Chương 13

Kim Tượng Đế vừa rơi vào trong hắc động thì lập tức cảm giác thân thể mất đi trọng lượng, giương mắt nhìn bốn phía thì đâu đâu cùng là một vùng đen kịt, cũng không biết Thanh Y ở chỗ nào, lớn tiếng gọi Thanh Y cô nãi nãi thì cũng không có ai đáp lời. Đang lúc hắn kinh hoàng thì đột nhiên hai mắt bừng sáng, bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một khe hở, hắn rớt từ trong khe hỡ xuống dưới rồi “bịch” một tiếng đã chạm đất, muốn đứng dậy thì phát hiện ra pháp lực trong cơ thể đã bị giam cầm, toàn thân mềm nhũn.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì hắn nghe thấy một tiếng cười ha ha, đồng thời nhìn thấy một đại hán râu vàng, đầu đội một chiếc vòng kim loại, người mặc một cái áo bào màu hồng. Trong tay cầm một cái túi vải màu xám đang dốc ngược xuống, một thiếu nữ từ trong bao vải chui ra, ngã xuống đất, kêu lên một tiếng, muốn đứng dậy nhưng không thể nào làm được.

“Ha ha … quả là một tiểu nương tử duyên dáng”

Đại hán râu vàng cười lớn nói, Kim Tượng Đế nhìn Thanh Y, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, trong mắt có một chút bối rối.

“Đại Vương thần thông kinh người, vừa ra tay đã bắt được một nữ tử đầy linh khí như vậy, đã nhiều năm Ma Thiên Lĩnh chúng ta không có người như vậy rồi, tiểu nhân nghĩ rằng tốt nhất là cho cả vào nồi, như vậy thì linh khí mới không mất, mùi vị lại ngon, bọn tiểu nhân cũng được hưởng phúc” Thanh âm này có vẻ sắc nhọn, Kim Tượng Đế vội quay lại thì thấy là một con chồn tinh. Liếc nhìn sắc mặt Thanh Y thì đã sớm trắng bệch, không biết là do sợ hay tức.

Đại Hán râu vàng tiện tay đặt túi xám lên trên một bàn đá, không đáp ứng lời chồn yêu mà liếc Thanh Y vài lần, một tay vuốt bộ râu vàng, con mắt híp lại, vẻ mặt trầm tư.

Chồn yêu mặc áo đen đứng bên cạnh hơi mở miệng nhìn đại hán kia, không dám lên tiếng.

“Không được” sau khi Đại Hán đã liếc đủ thì y vung tay lên nói “Lần trước đi Sư Đà Lĩnh nói cuyện, gã Sư Đà Vương kia cười ta thành Vương đã lâu nhưng không có phu nhân, ta đang muốn đi bắt một vị công chúa hoặc vương phi trong nhân gian thì không ngờ lại có lễ vật đưa đến tận cửa. Hơn nữa…” Dứt lời y đột nhiên ngồi xổm xuống tiếp tục: “Còn là một yêu đã biến hóa, tốt hơn phu nhân của bọn hắn gấp trăm lần. Vừa nói hắn vừa muốn dùng tay nâng cằm của Thanh Y, nàng lui về sau một bước, nghiêng đầu sang một bên, cố gắng tránh né. Đại Hán cười ha hả nói: “Tốt, có cá tính, bổn vương thích nhất loại nữ tử như vậy” Nói rồi phất áo bào hồng nói với chồn yêu “Đi phát thiệp mời cho tất cả các núi, báo rằng ba ngày sau là đại hỉ của bổn vương, mở tiệc chiêu đãi tất cả đại vương các núi, ha ha ha…”

“Dạ, đại vương anh minh, phu nhân và đại vương quả là ông trời tác hợp, tiểu nhân lâp tức đi phát thiệp mời” Chồn yêu xoay người hóa thành một đám khói vàng, chạy thẳng ra bên ngoài.

Kim Tượng Đế vội nhìn Thanh Y, phát hiện nàng nhíu mày nhìn ra bên ngoài, Kim Tượng Đế thầm nghĩ nàng là người cơ trí, nhất định đang tìm cách thoát thân.

“Tiểu nương tử, đến đây, chúng ta bắt đầu thôi để ta đỡ ngươi dậy” Đại Hán cười đứng dậy, bước về phía Thanh Y, muốn đỡ lấy nàng.

Mặt Thanh Y lộ vẻ kinh hoàng, giãy giụa lùi về sau, ngay khi Đại Hán sắp chạm tới tay Thanh Y thì nàng đột nhiên lên tiếng: “Đại Vương, chậm đã”. Đại Vương lập tức dừng lại nói: “Mời phu nhân nói”. Trong chớp mắt gã đã thay đổi cách xưng hô: “Nhìn cách đại vương ăn mặc và nói năng, vốn tưởng là một đại trượng phu biết lễ nghĩa, không ngờ lại làm những chuyện như thế”

Đại Vương nghe thấy Thanh Y nói mình là đại trượng phu thì lập tức nghiêm mặt, hỏi lại: “Phu nhân trách ta dùng thủ đoạn để bắt ngươi?”

Thanh Y thở hắt ra một hơi nói: “Đó là điều thứ nhất.”

“Vậy thứ hai là gì?” Đại Vương hỏi

"Đại Vương không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Đó là chân lý của nhân gian lẽ nào đại vương chưa từng nghe qua?” Thanh Y cao giọng

Đại Vương kia nao nao vội nói: “Ta nhất thời nóng vội, quên mất điều này, phu nhân chớ trách. Bất quá ta muốn cùng nàng kết hôn, những tiểu tiết này cũng nên bỏ qua.”

“Đại Vương không phải ba ngày nữa mới kết hôn sao? Một ngày không thành thân không thể vượt rào, bằng không sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo đấy” Thanh Y nói

Đại Vương đứng cạnh nàng nghiêm mặt nói: “Ai dám chế nhạo bổn vương thì ta sẽ bắt hắn về làm thịt khô”

“Chỉ sợ những đại vương các núi ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại nghĩ vậy” Thanh Y lập tức nói.

Đại Vương kia nghĩ một lát tức giận hừ một tiếng: “Đúng những tên kia không nói miệng nhưng nhất định sẽ nói sau lưng ta.”

“Vậy thì sao đại vương còn chưa giải cấm chế cho ta? Nếu để người ta biết ngài giam phu nhân sắp kết hôn của mình thì nhất định sẽ cười sau lưng đại vương đấy”

“Đúng đúng, phu nhân nói đúng” Đại Vương gật đầu vội nói, nhưng đang muốn giải cấm chế cho Thanh Y thì y khẽ dừng lại rồi nói: “Ta sẽ giải cái cấm chế này cho phu nhân”

Trong lòng Kim Tượng Đế mừng thầm nhìn Thanh Y, phát hiện tuy nàng cúi đầu nhưng cũng đang nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

Chỉ thấy đại vương thò tay điểm trong hư không một cái, một đạo quang mang từ ngón tay tráng kiện rơi vào trên người Thanh Y. Kim Tượng Đế hưng phấn, nghĩ tới việc Thanh Y khôi phục xong thì sẽ hóa thành một ngọn gió đưa mình đi, rời xa cái động này, rời xa ngọn núi này.

Nhưng Thanh Y không làm vậy, chỉ thấy nàng chậm rãi đứng dậy, nhíu mày. Kim Tượng Đế thàm nghĩ: “Chẳng lẽ chỉ khôi phục sức lực mà không khôi phục pháp lực, gã đại vương này cũng không phải kẻ ngu” Hắn liếc nhìn đại vương chỉ thấy trong mắt y lóe lên sự giảo hoạt. Trong lòng thất kinh thầm nghĩ: “Có thể tu luyện được pháp lực cao như vậy sao là kẻ đần được”

“Phu nhân như vậy được chưa?” Đại Vương hỏi, Thanh Y khẽ gật đầu lại chỉ Kim Xà trên mặt đất nói: “Đại Vương, đây là đệ đệ của ta…”

“Được được, ta sẽ giải cấm chế cho hắn” Đại Vương không để Thanh Y nói hết câu đã tiếp lời, đồng thời ngón tay khẽ điểm, một đạo quang mang giống hệt chui vào trong người Kim Xà, Kim Tượng Đế cảm thấy như có dòng nước chảy khắp cơ thể mình, những nơi nó chảy qua, thân thể lập tức khôi phục sức khỏe, khi cảm giác kia biến mất thì hắn phát hiện ra pháp lực của mình đã khôi phục. Thân thể lắc khẽ, nhảy vọt lên rơi vào trong lòng bàn tay Thanh Y, hắn thấy tay nàng lạnh buốt.

Kim Xà nhảy vào lòng bàn tay khiến tinh thần Thanh Y ổn định hơn không ít, dịu dàng chào đại vương ôn nhu nói: “Tiểu nữ Thanh Y bái kiến đại vương”

“Ha ha, được được, tên rất hay, ha ha …” Đại Vương kia nhìn ngôn hành cử chỉ của Thanh Y tỏ ra cực kì cao hứng. Thanh Y còn nói thêm: “Thanh Y còn chưa biết danh hào của đại vương, nếu có người tới hỏi mà ta lại nói là không biết thì sẽ khiến người ta chê cười”

“Ha ha, phu nhân nghe cho kỹ này, ta chính là đại vương của ba trăm dặm Ma Thiên Sơn này, bằng hữu trong thiên hạ gọi ta là Ma Thiên Đại Vương” Ma Thiên Đại Vương hiển nhiên cực kì đắc ý với danh hào của mình nhưng Thanh Y không tỏ ra khiếp sợ, chỉ bình thản khẽ gât đầu rồi nói: “Đại Vương, ta hơi mệt, không biết nơi này có tĩnh thất nghỉ ngơi không?”

Có có, phu nhân đi theo ta” Ma Thiên Đai Vương lập tức dẫn đường nhưng trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ nàng chưa nghe thấy danh hào của ta nếu không sao có thể bình thản như thế được. Thanh Y còn nói thêm: “Phòng này nhất định phải yên tĩnh còn phải là phòng trước kia chưa có ai ở”

Ma Thiên Đại Vương nói: “Có thì có nhưng rất đơn sơ, ta sợ phu nhân không thích”

“Không sao, ta từ nhỏ đã yêu thích yên tĩnh, không để ý những vật ngoài thân kia”

“Phu nhân thật là cao thượng” Ma Thiên Đại Vương nghiêm túc nói.

Tĩnh thất quả là rất đơn sơ hiển nhiên là chỗ tu hành của Ma Thiên Đại Vương, sau khi đưa Thanh Y đến đây, Ma Thiên Đại Vương còn muốn nói gì đó nhưng lại bị nàng dùng lý do mệt mỏi muốn ngất đuổi ra ngoài. Ma Thiên Đại Vương vừa rời đi thì khí chất điềm tĩnh ôn uyển trên người Thanh Y lập tức biến đổi. Tay nàng nâng Kim Xà đi tới đi lui tỏ ra cực kì bất an.

Kim Tượng Đế tung mình lên tạo thành một đạo kim quang rời khỏi tĩnh thất, hắn phát hiện ra bên ngoài không có ai cả. Vừa quay người muốn nói thì bị ánh mắt của Thanh Y ngăn lại. Sau đó Thanh Y viết trên mặt đất: “Niệm lực cường đại, sợ bị nghe lén”

Trong lòng Kim Tượng Đế cả kinh lập tức không dám nói nữa.

Chỉ thấy Thanh Y vẫn cứ đi tới đi lui, lông mày nhíu chặt chắc chắn là đang suy nghĩ cách thoát thân. Trong lòng Kim Tượng Đế cũng nghĩ thầm: “Muốn thoát khỏi chỗ này thì…phải làm thế nào giờ, tên Ma Thiên Đại Vương kia nhìn thì ngu dốt nhưng lại là kẻ giảo hoạt, bây giờ hắn đã phái người đi phát thiệp mời rồi, bất luận thế nào cũng không thể thả người, hơn nữa ba ngày sau sẽ kết hôn. Bây giờ đánh thì không lại, trốn cũng hông thoát thì nên làm gì giờ?”

“Lừa gạt” Kim Tượng Đế nghĩ tới việc này thế nhưng từ hành vi không chịu giải trừ cấm chế pháp lực của Thanh Y thì trong lòng gã cực kì cơ cảnh, có thể lừa được chuyện khác nhưng không thể lừa để trốn được. Chẳng lẽ phải gả cho hắn sao? Kim Tượng Đế ngẩng đầu nhìn Thanh Y, nàng cũng nhìn lại hắn, tựa hồi nhìn ra hàm nghĩa trong mắt Kim Tương Đế, nàng liền hung hăng trợn mắt nhìn hắn. Trong lòng Kim Tượng Đế lập tức nghĩ: Không được, tuyệt đối không được, sao có thể gả Thanh Y cô nãi nãi cho một người như vậy được”.

Đột nhiên thân thể Thanh Y khẽ dừng lại, chau mày một lúc lâu sau giãn ra, lộ vẻ suy tính sâu xa rồi tỏ ra kinh hỉ. Trong lòng Kim Tượng Đế cũng thả lỏng thầm nghĩ nàng nhất định là có biên pháp rồi. Nghĩ tới đây thì Thanh Y đột nhiên mở miệng hỏi: “Đệ đệ ngươi còn nhớ lời nói của mẫu thân trước khi chết không?”

Kim Tượng Đế ngẩn người, nghi hoặc nhìn Thanh Y, nàng không để ý tới hắn nói tiếp: “Ta biết ngươi đã quên rồi nhưng cho dù chết ta cũng sẽ không quên”. Kim Tượng Đế mặc dù biết những lời này là để cho Ma Thiên Đại Vương nghe nhưng không biết Thanh Y muốn nói cái gì. Bất quá hắn cũng biết lúc này phải phối hợp như thế nào, hắn vội vàng nói: “Tỷ tỷ, khi ấy ta còn nhỏ làm sao nhớ được nhiều như vậy, khi đó mẫu than đã nói điều gì?”

Bình Luận (0)
Comment