Kiếm Chủng

Chương 14

“Hừ, những lời đó không liên quan tới ngươi, đương nhiên ngươi sẽ không nhớ rõ” Thanh Y trừng mắt, âm thanh cũng lớn hơn, điều này khiến Kim Tượng Đế ngẩn ra, thầm nghĩ “chẳng lẽ không phải là lời này”. Ý niệm mới sinh ra thì đã nghe Thanh Y nói: “Năm đó mẫu thân từng nói nàng gả nhầm cho một gã chồng xấu nên mới phải chịu khổ sở. Còn nói về sau không thể nhìn ta xuất giá, trong lòng khó chịu nên vì muốn ta có thể gả cho người tốt đã bắt ta thề độc”

“Thề độc như thế nào?” Kim Tượng Đế vừa hỏi vừa nhìn nàng thật chăm chú, hắn thật sự không biết nàng đang bịa chuyện hay đó là sự thực.

“Cuộc đời này nếu phải lấy chồng thì nhất định phải lấy một anh hùng cái thế đỉnh thiên lập địa. Nếu trái lời thế này sẽ vĩnh viễn rơi vào địa ngục, trọn đời không thể siêu sinh” Thanh âm cực kỳ trịnh trọng, còn có một chút thương cảm phảng phất như đang nhớ lại quá khứ.

Kim Tượng Đế không biết nàng nói thật hay giả nhưng lại biết những lời này là để cho Ma Thiên Đại Vương nghe nên lập tức tiếp lời: “Tỷ tỷ, ngươi nói xem Ma Thiên Đại Vương này có phải là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa không?”

Thah Y thở dài nói: “Ta không biết, ta chưa bao giờ nghe thấy tên của hắn, cũng không biết hắn có thủ đoạn thông thiên nào.”

“Thủ đoạn hắn dùng để bắt chúng ta chẳng lẽ không cao minh sao?”

"Có thể bắt chúng ta thì giỏi lắm sao dù sao thì pháp lực của tỷ đệ chúng ta cũng thấp kém mà”

“Thế làm cách nào mới gọi là có bổn sự đây?”

"Nghe nói mỗi quốc gia trong nhân gian đều có một quốc sư, pháp lực cao cường, thần thông quảng đại, nếu hắn có thể bắt được họ thì mới có thể gọi là có bản lĩnh.”

Khi nói đến đây Thanh Y và Kim Tượng Đế đồng thời ngừng lại, liếc mắt nhìn nhau cùng đọc được sự lo lắng trong mắt nhau, lo tên Ma Thiên Đại Vương sẽ không trúng kế. Trầm mặc một lúc rồi đột nhiên Thanh Y viết trên mặt đất: “Ma Thiên Đại Vương là kẻ háo danh, nhất định sẽ đi”

Tuy nàng khẳng định như vậy nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng nói chuyện sợ hắn chưa đi.

Sau khi trầm mặc mấy canh giờ thì Kim Tượng Đế nghe thấy tiếng bước chân, một tiểu yêu bước vội tới hành lễ nói: “Đại Vương mời gặp” Tiểu yêu này nói chuyện khô cứng, tựa như là rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện.

Thanh Y và Kim Tượng Đế nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.

Kim Tượng Đế hi vọng Ma Thiên Đại Vương đi rồi không về nữa, hắn đoán Thanh Y cũng nghĩ vậy.

Đi vào trong cái động chính chỉ thấy Ma Thiên Đại Vương đang đắc ý ngồi trên ghế còn dưới nền động có một đạo nhân đang nằm không biết là sống hay chết. Kim Tượng Đế thầm kinh hãi nghĩ thầm chẳng lẽ đây là quốc sư của nhân gian sao, làm thế nào mà bị bắt dễ thế.

Thanh Y liếc nhìn đạo nhân trên mặt đất nghi hoặc hỏi Ma Thiên Đại Vương: “Đại Vương, người kia là ai, vì sao ngài lại để cho Thanh Y gặp hắn?”

Ma Thiên Đại Vương khẽ giật mình nhưng sau đó cười to nói: “Đạo nhân này là quốc sư của quốc gia cách đây hơn ba ngàn dặm, y dám bất kính với Ma Thiên Lĩnh, ta vốn không muốn so đo với y nhưng nào biết y không biết tốt xấu, tuyên bố sẽ tới Ma Thiên Lĩnh trừ yêu, cho nên ta mới bắt y lại. Mời phu nhân tới đây là để hỏi xem phu nhân muốn xử trí y như thế nào”

Kim Tượng Đế kinh hãi nghĩ thầm, Ma Thiên Đại Vương này đâu có đần, chỉ trong chớp mắt đã tìm được lý do vô cùng tốt. Thanh Y trầm mặc một lúc rồi nói: “Đại Vương có thể làm hắn tỉnh lại được không, Thanh Y có chuyện muốn hỏi hắn”

Ma Thiên Đại Vương cười cười, ngón tay khẽ điểm, một đạo quang mang chui vào trong người đạo sĩ, chỉ trong chốc lat y đã tỉnh lại. Đạo sĩ kia ước chừng bốn mươi tuổi, râu dưới cằm dài chừng ba thốn, sắc mặt hồng nhuận.

Đạo sĩ không đứng dậy mà vẫn nằm trên mặt đất.

Thanh Y hỏi: “Đạo trưởng là quốc sư của một quốc gia sao?”

Đạo sĩ nghe được thanh âm của Thanh Y thì lúc này mới tỉnh lại, mở mắt ra, tựa hồ lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Còn đây là đâu?”

“Đây là Ma Thiên Sơn, kia là Ma Thiên Đại Vương. Ngươi là quốc sư của một quốc gia ư?” Thanh Y vừa nói vừa nhích thân thể ra để cho đạo sĩ kia nhìn thấy Ma Thiên Đại Vương, Ma Thiên Đại Vương lập tức đắc ý ưỡn ngực tỏ vẻ cao cao tại thượng, bộ dạng uy nghiêm.

Đạo sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Bần đạo không phải quốc sư”

Ma Thiên Đại Vương sững sờ, lập tức nói: “Ngươi không phải quốc sư sao ta lại nhìn thấy ngươi trong đạo quan của quốc sư, nếu không phải quốc sư thì ngươi là ai?”

“Bần đạo là đệ tử của quốc sư” Đạo sĩ nói

Thanh Y lại hỏi “Ngươi biết vì sao mà bị bắt tới đây ư?”

“Bần đạo không biết, mới cảm thấy có một trận gió lướt qua thì lập tức chìm vào trong bóng tối, tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi” Đạo sĩ nói.

Thanh Y mỉm cười, quay người nói: “Đại Vương ta nghĩ rằng nên thả hắn ra, ngày đại hỉ không nên thấy huyết quang”

Ma Thiên Đại Vương cười phóng khoáng vung tay lớn tiếng nói: “Phu nhân nói sao thì làm vậy”

Thanh Y mỉm cười, dịu dàng nói: “Đại Vương thật hào sảng” Ma Thiên Đại Vương càng cao hứng cười lớn. Thanh Y xoay người nói với đạo sĩ: “Sư phụ ngươi bất kính với Ma Thiên Đại Vương, ngươi trở về gặp sư phụ ngươi nói rằng sau ba ngày nữa đại vương của ta sẽ lấy đầu trên cổ hắn để nhắm rượu” Mắt đạo sĩ lóe tinh quang, dường như có vẻ giận dữ nhưng rất nhanh đã bị dấu đi. Ma Thiên Đại Vương nghe thấy lời của Thanh Y lập tức cười to nói: “Phu nhân nói hay lắm, ba ngày sau ta sẽ lấy đầu trên cổ hắn nhắm rượu”

Đạo sĩ cúi đầu không nói lời nào, Thanh Y tiếp: “Đi đi, đừng quên lời nói của đại vương ta” Đạo sĩ vội vàng đứng dậy chạy về phía ngoài động, dựa vào động tác của y thì hiển nhiên mới chỉ khôi phục sức khỏe còn chưa khôi phục pháp lực.

Thanh Y cũng cáo từ Ma Thiên Đại Vương, trở lại tĩnh thất, Ma Thiên Đại Vương chỉ gật đầu cười nói: “Phu nhân chú ý nghỉ ngơi, mấy ngày nữa là ngày đại hỉ, nhất đinh phải tĩnh dưỡng thật tốt”

Trở lại tĩnh thất, Kim Tượng Đế nhìn Thanh Y đứng yên trầm tư thì trong lòng thầm nghĩ: “Đạo sĩ kia không biết có thể sống sót trở về không?”

Nhớ tới những lời Thanh Y nói trong điện, hắn đột nhiên có chủ ý nói với Thanh Y: “Tỷ tỷ, ngươi nói xem đại vương hiện tại có thể gọi là người có bản lĩnh không?”

Thanh Y lập tức hiểu ý đáp: “Đại Vương đương nhiên có bổn sự, có thể đi lại tự nhiên trong phủ quốc sư, chỉ là..”

“Chỉ là sao?”

“Chỉ là có chút không quang minh chính đại”

"Vì sao vậy, vì sao tỷ tỷ lại nói vậy?”

“Theo lời của đạo sĩ kia thì hiển nhiên là đại vương đắc thủ nhờ vào đánh lén, đại anh hùng đỉnh thiên lập địa sẽ không làm những trò như vậy”

Ma Thiên Lĩnh nằm ở trung tâm Ma Thiên Sơn Mạch, pháp lực của đao sĩ chưa khôi phục, vừa ra khỏi Ma Thiên Động thì lập tức móc ra một khối ngọc phù trong ngực, cắn đầu ngón tay, vẽ trên ngọc phù một đạo linh phù, linh phù mới sinh lập tức hóa thành một làn khói chui vào trong hư không rồi biến mất.

Y quay đầu liếc nhìn Ma Thiên Động thầm nghĩ: “Tha cho các ngươi một ngày, đợi khi tiếp đãi tiểu sư thúc tổ xong nhất định sẽ san bằng Ma Thiên Lĩnh này” Nhưng y còn chưa nghĩ được các xuống núi thì bốn phía đã đầy những ánh mắt yêu quái hung lệ. Trong lòng y hoảng sợ vội nói: “Đại Vương các ngươi nói rằng cho ta rời khỏi núi…”

“Hắc hắc, đại vương lại không nói với chúng ta, từ xưa tới nay chưa bao giờ có đạo sĩ được rời khỏi Ma Thiên Lĩnh này cả” Một con chồn yêu mắt lộ hung quang nói.

Đạo sĩ lui từng bước về phía sau, quay người muốn chạy vào Ma Thiên Động. Mới quay người lại thì đỉnh đầu cả thấy đau đớn dường như có vật nhọn đâm vào đầu, còn chưa kịp biết đây là gì thì thân thể đã ngã xuống, ý thức cuối cùng của u là có hơn mười con yêu quái đang nhào tới phía mình.

Chỉ trong chớp mắt, đạo sĩ đã biến thành một bộ xương trắng, trên mặt đất đẫm máu, nội tạng nằm la liệt.

Thanh Y và Kim Tượng Đế đương nhiên là không biết những chuyện này, bọn họ vẫn đang cố gắng nghĩ cách thoát thân.

“Không biết kết hôn có phượng hà quan không, nghe nói đó là thứ mà chỉ có vương hậu trong nhân gian mới có thể đeo”

“Cũng không biết có bao nhiêu bàn tiệc rượu, nghe nói bằng hữu tới chúc mừng càng nhiều thì sinh hoạt về sau càng hanh phúc”

“Kết hôn là việc vui vẻ, trong núi đương nhiên là không thể thiếu nhạc sĩ rồi”

Phượng Hà Quan được mang tới còn có thêm một bộ quần áo, hết sức hoa lệ, hiển nhiên là đồ của hoàng cung. Một ngày sau lại có một đôi nhạc sĩ trông có vẻ lo sợ bị mang tới. Lại thêm một ngày, yêu quái đạp mây nối đuôi nhau kéo tới chúc mừng. Điều đó càng làm Thanh Y thêm lo lắng.

Khách mời càng nhiều, thì cách ngày đại hỉ càng ngắn. Thanh Y vẫn mặc một bộ quần áo xanh, không thay đổi bộ quần áo đỏ thẫm hoa lệ kia.

Kim Tượng Đế cũng gấp nhưng không biết phải làm gì mới phải, bên ngoài động có nhiều tiểu yêu trông coi, trốn thì sẽ không thể thoát, đánh cũng chẳng lại. Hắn đột nhiên thấy Thanh Y bảo mình lại gần, rồi nàng mở một bầu rượu ra, rồi nói thầm với mình một chữ, Kim Tượng Đế lập tức minh bạch nàng muốn mình trộn nọc độc vào trong rượu.

Kim Tượng Đế không dám chậm chễ, vội phu mọc độc trong cơ thể ra. Thanh Y cau mày đung đưa bầu rượu, nàng cũng không tin tưởng vào việc hạ độc. Chuẩn bị xong hết nàng cắn răng đội phượng hà quan lên đầu rồi mặc bộ phượng hoàng bào hoa lệ kia lên.

Bởi vì phun nọc độc nên toàn thân Kim Tượng Đế vẫn còn mềm nhũn, nhìn Thanh Y mặc quần áo trước gương, không nhịn được nói: “Tỷ tỷ mặc y phục này thật là đẹp”. Vừa dứt lời thì Thanh Y đã trợn mắt nhìn hắn.

Một đám mây trắng từ xa đi tới trên Ma Thiên Lĩnh, trên đám mây là một ngươi trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng, đầu đội mũ xanh, eo buộc đai lưng ngọc, tay cầm quạt xếp. Gã dứng trên đám mây nhìn nhạc sĩ trước Ma Thiên Động, nhíu mày rồi hạ đám mây xuống, ngay lập tức có một con chồn yêu chạy ra chào đón: “Đại Vương đã tới, đại vương nhà ta nhắc tới ngài mấy lần”

Gã khẽ gật đầu rồi chỉ vào nhạc sĩ ở bên cạnh hỏi: “Những nhạc sĩ này từ đâu đến?”

Chồn yêu lập tức đắc ý lớn tiếng nói: “Những nhạc sĩ này bị đại vương ta bắt từ trong quốc gia phía nam, ngài không thấy đại vương nhà ta uy phong cỡ nào đâu”

“À, uy phong như thế nào?” Công tử nhà giàu trẻ tuổi dừng lại, nghiêng đầu cười hỏi

“Đại Vương nhà ta đứng trên đám mây, phất tay đánh bại quốc sư phía nam rồi bắt nhưng nhạc sĩ trên yến tiệc của vương triều vào túi càn khôn, sau đó nói với quốc vương: Ma Thiên Lĩnh mượn nhạc sĩ của đại vương dùng một lát, ba ngày sau sẽ trả lại. Lúc đó quốc vương bị hù đến mức mặt như màu đất, liên tục gật đầu, quần thần không có một ai dám lên tiếng” Chồn yêu vội nói.

“Đại Vương các người tự báo lai lịch sao?” Người trẻ tuổi khẽ cau mày hỏi

“Đúng vậy, thật là uy phong” Chồn yêu không tự chủ được nói ra từ mới mà vẫn được đại vương nói luôn mồm trong hai ngày này.

“Ha ha, thật là ngu xuẩn” Người trẻ tuổi nhổ ra mấy chữ hời hợt đó rồi vừa khẽ phẩy quạt xếp vừa đi vào Ma Thiên Động.

Bình Luận (0)
Comment