Kiếm Chủng

Chương 32

Diện mạo Trí Thông hung ác, mặt mũi toàn là máu tươi. Trán có một vết rách sâu thấy tận xương. Hắc côn trong tay lúc này cũng loang lổ vết máu, khí tức hung ác bá liệt từ đôi mắt đỏ thẫm tràn ra.

Thanh âm như sóng lớn vỗ bờ, hạo nhiên chấn động, trong thời gian ngắn cũng không ai dám đáp lời.

Khi thanh âm của y kết thúc thì uy thế bá liệt kia cũng bao phủ Kim Tượng Đế. Sau khi Kim Tượng Đế giết Hoa Thanh Dương thì bi phẫn và sát niệm cũng giảm đi, Linh Đài trở nên thanh minh. Cảm ứng được linh khí đang chảy trong thiên địa, phảng phất như có được tính mạng, tâm niệm chỉ khẽ động thì những linh khí kia đã tụ tập về phía hắn. Trong nháy mắt tạo thành một lớp sương mù bao phủ Kim Xà, từ xa nhìn lại giống như một con kim long đang biến mất trong mây mù. Còn Trí Thông thì giống như đang đứng trên một đám mây vậy.

Trí Thông nhìn người từ bốn phương tám hướng lao tới, hắc côn chống trời vươn ra, Kim Xà nhằm hướng mà y chỉ bay đi, tốc độ cực nhanh.

“Chạy đâu”

Chưởng giáo Huyền Thiên Môn quát một tiếng, 3000 sợi tơ của phất trần tựa như 3000 chuôi kiếm đâm tới, hắc côn trong tay Trí Thông vung lên, 3000 sợi kiếm ti của phất trần đã nằm gọn trong côn ảnh.

Những sợi tơ kia trong chớp mắt đã bao chặt lấy hắc côn, nhằm tới tay của y. Trí Thông cười ha ha, hắc côn bỗng nhiên duỗi dài chọc thẳng về phía chưởng giáo Huyền Thiên Môn.

Chưởng giáo thối lui, những việc trên diễn ra chỉ trong chớp mắt, những người khác của Huyền Thiên Môn đã lao lên lần nữa. Hắc côn chống trời trong tay Trí Tông bắt đầu bắt đầu vung mạnh… trong phạm vi mà côn ảnh bao phủ, cuồng phong gào thét.

“Ha ha…ha ha…” Trí Thông cười to.

Đương nhiên phương thức này uy thế tuy to lớn nhưng không cách nào có thể hoàn toàn cản người khác được.

Một quả ấn nhỏ đột nhiên xuất hiện trên chín tầng trời, quay tít một vòng lớn lên trong gió rồi hóa thành một ngọn núi nhỏ áp xuống người Trí Thông.

Lại có một thanh kiếm hóa thành một tia sáng bắn tới đầu của y.

Cùng lúc đó một ngọn lửa màu lam đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt đã thiêu đốt toàn bộ linh khí trong hư không rồi hóa thành một biển lửa tựa như muốn nuốt lấy Trí Thông.

Còn có rất nhiều người tay nâng pháp bảo hiện lên pháp tượng đồng lúc ra tay.

Thanh Y đứng trên đám mây, vô thanh vô tức lùi về sau, tai nghe thấy Côn Lôn Càn Nguyên nói: “Một thân sở học của hắn tựa đạo mà không phải đạo, giống phật mà chẳng phải phật, như nho mà không phải nho, Bồ Tát có thể nhận ra lai lịch không?”

Mặt đạo cô trung niên không biểu tình lắc đầu nói: “Bất luận đạo pháp nào cũng không thoát được sự trói buộc của trời, dựa vào tiêu hao của hắn thì không có mấy chục năm tĩnh dưỡng cũng không thể khôi phục được”

Thiên Khải đạo nhân đứng ở giữa cười nói: “Thật ra hai con yêu này cũng trọng tình trọng nghĩa, sư đệ muốn báo thù cho sư huynh, đến cả mạng cũng không cần. Còn Thông Tí Viên vừa chiến đấu vừa chiếu cố Kim Xà, nếu không thì Kim Xà đã sớm mất cự thân hện ra nguyên hình, chết dưới pháp bảo của đệ tử Huyền Thiên Môn, nào còn có cơ hội bay lên”

“Ha ha, đạo hữu sai rồi, bọn hắn tác ác sao có thể nói là trọng tình trọng nghĩa được”

“Bọn hắn không có nơi quy túc, 3000 diệu pháp của Linh Sơn có thể làm bọn hắn tĩnh tâm” Đạo cô trung niên nói.

“Ha ha, Bồ Tát thật không biết khiêm nhượng, ta cũng có thể nói, một tòa Trấn yêu tháp của Côn Lôn cũng có thể trấn hết yêu tà” Côn Lôn Càn Nguyên tự tin nói.

Đạo cô trung niên không đáp, Thanh Y đứng bên cạnh cảm thấy lời của họ hết sức khó nghe nhưng cũng không dám nói gì, chỉ nhìn cuộc chiến phía xa, trong lòng sốt ruột, thầm mắng Kim Tượng Đế không biết đường đào tẩu mà vẫn còn ở lại dây dưa. Cô nãi nãi đây dạy ngươi mật quyết chạy trốn thế mà ngươi lại quên sạch rồi

Trí Thông phía xa cười ha ha, hắc côn vũ lộng, biển lửa bị xẻ ra thành một con đường. Rồi lại đâm lên trời, cự ấn to như núi lập tức bay trở về tay chủ nhân. Đạo bạch quang cũng đã tới cổ họng Trí Thông, chỉ thấy y cúi đầu mở miệng cắn, bạch quang tan biến hóa thành một thanh tiểu kiếm, Trí Thông nhai nuốt thanh kiếm rồi nhả một đống sắt vụn vào trong núi.

“Ha ha…ha ha”

Trí Thông đứng trên người Kim Xà, nhằm thẳng về phía xa mà phá vòng vây.

“Yêu nghiệt, xem bảo”

Đột nhiên một hồ lô có phong cách cổ xưa đôt nhiên xuất hiện trên bầu trời, miệng dưới đáy trên.

Trong lòng Thanh Y thất kinh còn chưa kịp có ý niệm gì thì Trí Thông đã đánh một gậy vào hồ lô, hồ lô rung lên rồi hóa thành một đạo lưu quang biến mất.

“Thu…”

Một bức tranh mông lung đột nhiên hiện lên trên bầu trời rồi phóng lớn bay về phía Trí Thông, hắc côn trong tay y đâm vào, tranh rung lên rồi vỡ nát.

“Trói…”

Một sợi dây thưng màu vang xuyên qua hư không, như ẩn như hiện, trong chớp mắt đã trói cứng Trí Thông. Chỉ thấy dây thừng vàng chớp động, Trí Thông hét lớn một tiếng, dây thừng nát vụn.

“Ha ha…” Trí Thông cười to nói “Hôm nay ta xem các ngươi có bản lĩnh gì để bắt được ta”

Không có người trả lời, chỉ thấy trên bầu trời có một đạo cửu tiêu thần lôi hạ xuống, Trí Thông vung hắc côn ngăn cản, lôi quang tràn ra khắp nơi, đánh trên người y, chỉ thấy toàn thân y run lên, thân thể cứng ngắc. Ngay sau đó lại là một đạo lôi quang khác, Trí Thông phảng phất như bị sấm đánh cho không có sức phản kháng, toàn thân rung đông.

Một đạo lại thêm một đạo, trong khoảng khắc có tới chín đạo thiên lôi.

Người của Đạo Môn khắp nơi phát hiện ra lôi điện có hữu dụng với Trí Thông thì lập tức thi triển lôi thuật, trong thời gian ngắn, từng đạo lôi điện hạ xuống, đánh nát cả vùng không gian nho nhỏ.

Trong lòng Thanh Y khẩn trương, Kim Tượng Đế vẫn còn ở trong đó.

Lúc này nàng nghe thấy đạo cô trung niên thở dài một tiếng nói: “Không thể tưởng nổi nó lại lớn mật như thế, mượn lôi điện để trui rèn thân thể. Đạo hữu còn không ra tay sao?”

Trong lòng Can Nguyên kinh ngạc, vận khởi thần thông nhìn về phía Trí Thông chỉ thấy vết thương trên thân thể y chậm rãi khép lại hơn nữa thân thể đang run rẩy kia cũng không cứng ngắc mà đang giả vờ. Linh khí bao phủ quanh thân của y chẳng những không tán đi mà càng lúc càng đậm đặc trong linh khí đó có cả những tia lôi điện.

“Thần thông của hắn có phần giống với đạo môn Cửu Chuyển Huyền Công, chỉ tiếc còn chưa luyện thành. Ha ha, Bồ Tát đã mở miệng vậy thì chớ trách bần đạo thu hộ pháp la hán tương lai của Linh Sơn vào Côn Lôn trấn yêu tháp” Dứt lời tay phải thò ra, trong lòng bàn tay có một tháp nhỏ màu vàng, chia làm chín tầng, dưới đỉnh tháp trên tầng cao nhất có một tấm bảng viết hai chữ đoan chính : “Trấn yêu”

Trấn yêu tháp xuất hiện, kim quang quang chói mắt rồi biến mất, lúc xuất hiện đã ở trên đầu Trí Thông trong đám lôi điện dày đặc kia. Nhưng lôi điện và không gian nát vụn kia lại không có chút ảnh hưởng nào tới trấn yêu tháp, ngược lại những lôi điện kia lại không chịu khống chế mà lao vào trấn yêu tháp.

“Trấn yêu tháp, Côn Lôn trấn yêu tháp” Có người hoảng sợ nói

Trấn Yêu Tháp hơn mười trượng, kim quang vạn trượng chói mắt, linh khí đầy trời đều tụ cả vào Trấn Yêu Tháp.

Cùng lúc đó Trấn Yêu Tháp bắt đầu đè xuống Trí Thông.

Y ngẩng đầu híp mắt nhìn Trấn Yêu Tháp, khẽ quá một tiếng: “Đi”

Chữ "đi" mới vang lên đã đạp Kim Xà phá không bỏ chạy. Y nhanh nhưng tháp còn nhanh hơn, hạo hạo đãng đãng hạ xuống. Từ xa chỉ thấy Trí Thông và Kim Xà đã bị tháp đè trên mặt đất, rồi chui vào trong tháp, tháp hóa thành một đạo kim quang chui lại vào trong hư không.

Bàn tay của Càn Nguyên khẽ lật, một đạo kim quang rơi vào trong tay hắn, tiểu tháp hiện ra.

Thanh Y nhìn chằm chằm, thầm nghĩ: “Lúc trước bái ông ta làm thầy thi tốt quá, có cơ hội sẽ cứu tiểu gia hỏa ra, giờ thì khổ rồi, hắn sẽ biến thành một đống xà cốt trong tháp mất”

Càn Nguyên nhìn những người trong Đạo Môn cao giọng nói: “Yêu đã được thu vào trong tháp chắc chắn sẽ không gây nguy hại cho thế gian, chư vị đạo hữu yên tâm” Nói rồi hành đạo lễ, quay về phía sư phụ của Thanh Y mỉm cười, nói một câu đa tạ rồi quay người bước đi trên mây.

Cũng không hề để ý tới những lời khách khí của những người khác trong Đạo Môn.

Đạo cô trung niên cũng không nói gì thêm, mang theo Thanh Y xoay người rời đi, trong chớp mắt đã biến mất.

Cửu Tiên Sơn Thiên Khải Chân Nhân cau mày trần tư nhìn hướng mà Càn Nguyên biến mất, lại nhìn hướng mà đạo cô trung niên rời đi.

Trong nháy mắt yên tĩnh trở lại chỉ có một đống bừa bộn, trong núi cây cối ngã trái ngã phải, chim bay cá nhảy cơ hồ chết hết. Đạo quan của Huyền Thiên Môn tổn hại lớn, đệ tử chết và tổn thương rất nhiều. Chỉ có những đệ tử bị Thanh Y thu vào Ngọc Tịnh Bình là sống sót.

Huyền Thiên chưởng giáo nhìn cảnh này, phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi xuống từ Cửu Thiên.

Càn Nguyên chân giẫm một đám mây trắng, tay nâng kim tháp đi thẳng về phía Côn Lôn Sơn, gió mát thổi áo bào gã bồng bềnh.

Đang phi hành trên mây đột nhiên gã ngừng lại giơ tay nhìn Trấn Yêu Tháp bên trong nào có Thông Tí Viên và Kim Xà đâu chỉ có một cây gậy sắt dựng thẳng trong đó. Trong lòng giận dữ lại có cả cảm giác nhục nhã, muốn quay người đi tìm, cuối cùng nhịn được, ngực phập phồng, đứng yên trong chốc lát rồi cuối cùng vẫn đi tiếp về Côn Lôn Sơn.

Lúc này thì Kim Tượng Đế đã trở lại là một con Tiểu Kim Xà, một mình đi trong rừng núi. Cảm giác pháp lực và ý niệm tương dung với Trí Thông cũng đã biến mất, ngay khi Trấn Yêu Tháp hạ xuống thì Trí Thông đã đưa hắn trở lại sơn cốc, chỉ nói một câu mau trở về Phương Thốn Sơn, ngày sau học nghệ thành công thì trở lại Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn tìm ta. Dứt lời lên bay lên không trung.

Còn Kim Tượng Đế thì chứng kiến khi y rời đi không lâu trên bầu trời có một đạo kim quang đuổi theo. Kim Tượng Đế lập tức nghĩ tới việc nhất định Trí Thông sư huynh cảm ứng được địch nhân lợi hại mới buông mình ra.

Hắn vội đuổi theo, hắn không muốn tại thời điểm này lại chỉ có thể bỏ trốn. Việc này khiến hắn nghĩ tới Tuệ Ngôn, nghĩ tới cái đêm tối như mực kia.

Đi được chẳng bao xa thì phía trước đột nhiên truyền tới tiếng hét to của Trí Thông

Bình Luận (0)
Comment