Kiếm Chủng

Chương 33

Kim Tượng Đế hoàn toàn không chú ý tới việc sắc trời đã tối dần, hắn đi trong núi rừng, bay trên những nhánh cây.

Bay qua hết ngọn núi nay tới ngọn núi khác, phát hiện ra tiếng hét lớn tuy rõ ràng nhưng lại ở một chỗ rất xa. Rốt cục trên một đỉnh núi hắn ngừng lại. Chỉ thấy phương xa trên bầu trời có một vùng hào quang chói sáng, chiếu sáng cả thinh không. Ánh sáng kia xuyên qua hư không vô tận, chiếu rọi thân hình Kim Tượng Đế chiếu rọi cả phần lưng không còn lân phiến chỉ có vết thương chồng chất. Máu tươi kết thành màu đen, kim lân trên trán rạn nứt, lưng có một vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Hắn cuộn mình trên một nhánh cây trên đỉnh núi, không nhúc nhích. Nhìn một cuộc chiến im lặng ở một nơi rất xa cũng có thể nói đây không phải là một cuộc chiến mà là một cuộc diễn giải. Trên bầu trời có một nữ tử thánh khiết đứng đó, tay nắm Ngọc Tịnh Bình, lông mày điểm chu sa, mặc đạo bào trắng noãn, trên người bao phủ một vòng ánh sáng năm màu, còn bên cạnh nàng có một Thanh Y nữ tử. Toàn bộ bầu trời phảng phất như lấy nữ tử làm trung tâm

Còn trên đỉnh núi phía xa chỗ nàng đứng có một người ngồi ngay ngắn phẳng phất như ngưng mắt nhìn, yên lặng lắng nghe. Xác thực nói là một con viên hầu. Y ngồi xuống chỗ đó cả thảy ba ngày, Kim Tượng Đế cũng đứng trên đỉnh núi ba ngày, không nói không động. Cho tới lúc con viên hầu kia đột nhiên bay lên trời, đi tới bên cạnh nữ tử thánh khiết kia, tư thái cực kì ngoan ngoãn, nữ tử thánh khiết kia vuốt ve cái ót của viên hầu, quay người rời đi, bầu trời rực rỡ khi nàng quay đi lập tức biến mất, trời trở lại đêm tối, trong thời khác này, trong mắt Kim Tượng Đế đọng lại hình ảnh viên hầu dịu dàng ngoan ngoãn đi theo chân nàng.

In vào đáy lòng, khắc trong linh hồn, vĩnh viễn không phai mờ.

Kim Tượng Đế không biết tại sao lại vậy, hắn dường như đã hôn mê. Tất cả chỉ là ảo giác, không phải sự thật.

“Vì sao lại thế?” Kim Tượng Đế ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trống vắng, trong lòng gào thét.

Không người trả lời hắn, trong bóng tối chỉ có tiêng gió nức nở nghẹn ngào.

Bầu trời đêm trống vắng giống như cái đêm Tuệ Ngôn chết đi. Lúc này có lẽ Trí Thông cũng đã chết, trong lòng Kim Tượng Đế thì y dù chết cũng sẽ không làm thế.

“Đó không phải Trí Thông sư huynh, không phải y…” Trong lòng Kim Tượng Đế nghĩ vậy, thế nên ngay cả Thanh Y đứng cạnh nữ tử kia cũng không hắn cũng không để ý tới.

Đêm tối qua đi, trời cũng dần chuyền sáng. Còn Kim Tượng Đế phảng phất như giống như năm đó đi từ trong núi ra, vào trong nhân gian học tập văn tự. Đi thẳng về phía tây, cùng hướng với nữ tử thánh khiết kia.

Mấy ngày trôi qua hắn đột nhiên phát hiện ra mình không nhờ nổi tướng mạo của nàng chỉ biết nàng được bao phủ trong hào quang đầy trời còn tướng mạo thì căn bản là không hề rõ ràng.

Lại qua vài ngày, hắn nhận ra mình cũng chỉ nhớ tới vùng hào quang kia, những thứ khác cũng không nhớ nổi nữa. Hắn không biết đó là vì mình hay là vì pháp thuật của đối phương khiến người khác không thể nhớ kỹ.

Trong núi không có năm tháng cũng chẳng có xuân thu.

Kim Tượng Đế đi trong núi rừng, ngủ thì quan tưởng Linh Đài, tỉnh thì trèo đèo lội suối.

Hắn không biết pháp lực của mình mỗi ngày lại càng trở nên nồng đậm, còn Linh Đài cũng càng ngày càng thanh minh, ngọn tuyết sơn nguy nga càng lúc càng rõ ràng, không giống như trước kia xa tận chân trời, giờ thì gần ngay trước mắt, vô cùng chân thật.

Xuân đi thu đến, đông tới tuyết bay, hạ hoa đua nở.

Kim Tượng Đế cũng không biết Phương Thốn Sơn ở đâu, hắn chỉ biết phương hướng thôi, biết rõ Phương Thốn Sơn ở Tây Ngưu Hạ Châu rất xa.

Đi giữa thành trì, biến ảo trưởng thành. Qua sông, vượt núi, phiêu diêu qua biển.

Trên đường đi gặp phải rất nhiều hung hiểm giống như lời của Tuệ Ngôn lúc trước, chỉ cần Kim Tượng Đế cẩn thận, có tờ tinh không phù thì có thể hóa giải hung hiểm. Huống chi lúc này Kim Tượng Đế còn có một tờ ma viên linh phù, những đạo nhân trừ yêu bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn, hơn nữa trạng thái hiện tại của hắn có rất ít đạo sĩ cảm nhận được yêu khí tên người hắn.

Trong một ngôi chùa bỏ hoang, có mười người đang ngồi. Trong đó có Kim Tượng Đế, hắn ngồi trong cùng, thân mặc quần áo thô trần thế bất nhiễm, tuy ăn mặc cực kì bình thường nhưng lại có một cảm giác xuất trần.

Những người này ở đây trú mưa, Kim Tượng Đế nghe thấy tiếng mửa rơi trên mái ngói của ngôi miếu, ánh mắt nhìn tượng Phật. Tượng Phật tổn hại, đầu vai tựa như bị lợi khí chém nhưng đầu vẫn còn hoàn hảo. Hắn cẩn thận xem mặt tượng Phật, muốn từ trên mặt của nó tìm thấy cảm giác quen thuộc. Nhưng hắn cảm thấy thất vọng, cảm giác quen thuộc là có, nhưng không biết quen ở đâu, hắn quả là chưa từng nhìn thấy tượng phật như vậy nhưng trong lòng có cảm giác vô cùng quen thuộc.

“Có lẽ người mang Trí Thông sư huynh đi ở cùng nơi với hắn”. Kim Tượng Đế nhìn tượng phật âm thầm nghĩ.

Đúng lúc này có một tiếng trẻ con khóc phá vỡ sự yên lặng trong ngôi miếu hoang

Kim Tượng Đế không nhịn được liếc mắt nhìn thì tiếng thút thít nỉ non từ một đứa bé trai khoảng chừng năm sáu tuổi. Đang bị một lão nhân có chòm râu dài ôm vào ngực, chòm râu dài nghe thấy tiểu nam hài thút thít nỉ non thì thấp giọng dỗ dành, đồng thời con mắt quét khắp bốn phía cực kì cảnh giác. Kim Tượng Đế từ lời của lão có thể phát hiện ra địa vi của tiểu nam hài cực kì tôn quý. Chỉ là chòm râu dài kia thấp giọng dỗ dành không khiến nam hài ngừng khóc mà còn khóc to hơn.

Chòm râu dài mặt lộ vẻ lo lắng, tay cầm chuôi đao bên hông, con mắt cảnh giác nhìn người trong miếu, rồi lại nhìn vào màn mưa ngoài cửa miếu. Kim Tượng Đế nhận ra trên người lão có sát khí lăng lệ ác liệt, chỉ có ở người luyện võ trong nhân gian, hơn nữa khi ánh mắt lão nhìn mọi người thì lộ ra sát ý hung ác, không phải gian dương đại đạo mà là hãn tướng trong quân đội.

“Ba ….”

Bên cạnh chòm râu dài còn có một vị tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi, nàng đột nhiên đánh vào mặt tiểu nam hài. Trên gương mặt non mịm của tiểu nam hài lập tức hiện ra một vùng đó, một bàn tay xinh xắn khắc trên mặt.

“Khóc, khóc cái gì, ngươi đã không còn là thái tử gia, phụ vương ngươi đã bị chết” Tiểu nữ hài lớn tiếng nói, âm thanh vẫn còn non nớt nhưng gương mặt có khí thế nghiêm nghị.

Một cái tát này khiến chòm râu dài vội đứng lên. Còn tiểu nam hài đã không dám khóc nữa rồi, chỉ là bụm miệng ngẩng đầu nhìn cô bé kia.

Đúng lúc này trong mưa gió truyền tới tiếng vó ngựa. Sắc mặt chòm râu dài đại biến, kẹp tiểu nam hài và tiểu nữ hài chạy ra ngoài miếu.

Kim Tượng Đế nhắm mắt lại, loại chuyện này hắn gặp không ít. Trong lòng có một kết luận, vô luận sinh linh nào, vô luận tiên nhân cao cao tại thượng hay phàm nhân trong trần thế đều có tranh đấu, hơn nữa nếu lột sach lí do bọn họ tranh đấu đi thì cơ hồ là giống nhau

“Phanh…”

Cánh cửa miếu nửa khép bị đẩy ra, mưa gió tràn vào, một đội kỵ binh giáp đen đứng trang nghiêm trong mưa to, yên lặng kỷ luật, không có một thanh âm nào phát ra.

Đi đầu là một tướng quân một tay vịn cửa hai mắt nhìn vào trong miếu. Trong miếu không ai dám nhìn thẳng vào gã, tất cả đều cúi đầu. Kim Tượng Đế không muốn gây phiến toái nên đương nhiên là nhắm mắt. Hắc giáp tướng quân cũng không tiến vào mà khép cửa lại sau đó biến mất trong mưa gió.

Nếu có người chạm vào Kim Tượng Đế thì hắn nhất định sẽ cứu nhưng hắn không chủ động đi cứu người. Mưa gió ngừng, người trong miếu tản đi, Kim Tượng Đế cũng đi ra, chân bước trên con đường lầy lội như người giấy phiêu động trong gió, cả giầy cũng không ướt

Hắn đi về phía tây, trên đường đi có qua một sơn cốc, gặp phải mấy cái thi thể của kị binh trong mưa gió khi trước. Hắn không vào trong cốc bởi vì không tiện đường mà đi thẳng, trèo đèo lội suối. Mới đi được không bao lâu thì gặp được ba người đào tẩu trong miếu. Chòm râu dài đã trọng thương, khi thấy Kim Tượng Đế vẫn còn nắm chặt chuôi đao còn tiểu nam hài đã chết, trên cổ họng có một vết đao.

Chòm râu dài không nói ra lời tuy hai mắt nhìn chằm chằm vào Kim Tượng Đế nhưng kỳ thực đã sắp chết rồi.

Kim Tượng Đế giật mình, lập tức đi vòng qua.

“Ngươi không phải tới để giết ta sao?” Tiểu cô nương đột nhiên hỏi

“Không phải” Kim Tượng Đế xoay đầu nhìn thoáng qua con mắt hắc bạch phân minh của tiểu cô nương đáp

“Ngươi là thần tiên?” Tiểu cô nương tiếp tục hỏi

“Ta là yêu quái” Kim Tượng Đế vừa đáp vừa xuyên qua rừng cây, không ngừng lại.

Tiểu cô nương dừng một chút tựa như đã bị dọa nhìn bóng lưng sắp biến mất của Kim Tượng Đế, đột nhiên nàng bước tới vài bước lớn tiếng hỏi: “Yêu gì?”

“Xà yêu” Kim Tượng Đế dừng chân quay đầu nhìn nàng, nhìn thân thể mảnh mai lộ ra vẻ yếu đuối trong rừng núi trống rỗng

Hắn trầm mặc một hồi, tiểu cô nương tựa như bị dọa sợ, nhất thời không dám lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Tượng Đế. Hắn chuyển ánh mắt chậm rãi lui bước rồi xoay người.

“Ta muốn phong ngươi làm Đại Chu quốc sư của ta” Tiểu cô nương đột nhiên lớn tiếng hô, hô lên rồi ngực bắt đầu phập phồng phảng phất như đã tiêu hao hết khí lực toàn thân. Kim Tượng Đế quay đầu nhìn tiểu cô nương, trong lòng kinh ngạc, nếu như nghe thanh âm này, giọng điệu này còn tưởng rằng đó là một nữ vương của một quốc gia. Nhưng Kim Tượng Đế nhìn thấy trong mắt nàng còn chưa có đủ sức mạnh và còn có một chút chờ mong.

“Ngươi không có Đại Chu quốc” Kim Tượng Đế thuận miệng đáp

“Chỉ cần ta còn sống thì Đại Chu quốc vẫn còn” Tiểu cô nương mạnh mẽ nói

Kim Tượng Đế nhìn nàng từ đầu đến chân đánh giá một lần, y phục nàng đã sớm dơ bẩn tới mức không còn nhan sắc, hơn nữa ướt đẫm dính trên thân thể càng trở nên gầy yếu, trên mặt cũng dính bùn ẩm ướt, tóc đen mỏng manh dính trên mặt. Nhưng trong mắt lộ ra khí chất cao quý, còn có hiệu quả và lợi ích mà Kim Tượng Đế chỉ thấy trong mắt của người lớn.

Kim Tượng Đế không trả lời, xoay người rời đi. Tiểu cô nương kia xác định Kim Tượng Đế không có nguy hiểm thì lập tức đuổi theo, mặc kệ chòm râu dài sắp chết. Kim Tượng Đế muốn bay lên không bỏ đi nhưng quay đầu liếc nhìn một cái rồi lại nhịn lại.

Một tiểu cô nương giữa núi rừng làm sao có thể sống được tuy thoạt nhìn thì nàng không giống người sẽ chết dễ dàng.

Bình Luận (0)
Comment