Kiếm Chủng

Chương 34

Tiểu cô nương theo sát sau lưng Kim Tượng Đế, chạy chậm dần, thở hồng hộc, hai gò má đỏ bừng. Xuyên rừng vượt núi, té ngã bò dậy, bò dậy té tiếp. Rừng núi u ám và ẩm ướt, chăm chú theo sau Kim Tượng Đế, không nói một lời, bờ môi mỏng ngậm chặt làm cho khuôn mặt non nớt của nàng lộ ra kiêu ngạo và kiên nghị.

Từ hôm qua cho tới giờ tiểu cô nương vẫn theo sau Kim Tượng Đế không hề dừng lại, một tối rồi mà vẫn còn không ngã xuống, đối với một tiểu cô nương mới bảy tám tuổi thì quả là một kỳ tích.

Khi sắc trời hửng sáng thì Kim Tượng Đế ngừng lại.

Hắn quay đầu nhìn tiểu cô nương chật vật không chịu nổi, run rẩy sắp ngã. Tiểu cô nương cũng nhìn hắn, trong mắt có quật cường cũng có cầu khẩn. Kim Tượng Đế quay người, bước vào trong rừng rậm u ám, biến mất như gió.

Tiểu cô nương hơi sững sờ rồi kinh hoàng thất thố nhảy vào trong rừng rậm nơi Kim Tượng Đế biến mất, bụi gai kéo rách y phục nàng, cánh tay, mặt, tóc, từng vết máu xuất hiện, hai tay giơ ở phía trước, cúi đầu liều mạng vượt qua đám cây cối. Nàng cố gắng để cho mình đi nhanh một chút, trong lòng nàng thì Kim Tượng Đế đang ở phía trước.

Đột nhiên một tiếng thú rống truyền tới, tiểu cô nương lập tức ngừng lại, bối rối nhìn bốn phía u ám, lập tức kinh hãi kêu lên một tiếng rồi chạy về phía trước.

Trong lòng hoảng sợ, cuồng loạn kêu lên, tựa hồ chỉ như vậy mới có thể xua tan sợ hãi trong tâm, mới có thể dọa dã thú ăn người trong bóng tối chạy mất. Cho tới khi thanh âm trở nên khàn khàn đau đớn mới dừng lại. Trong mũi đột nhiên truyền tới một cơn gió tanh, trước mắt tối sầm, một con gấu ngựa đứng im ở đó, thân hình nàng dừng lại, lui về phía sau, gấu ngựa gào lên một tiếng lao tới, gió tanh đậm đặc, mắt tiểu cô nương tối sầm rồi ngã xuống.

Suy nghĩ lập tức dừng lại hoặc giả trong lòng nàng còn đang nghĩ Kim tượng Đế đang ở phía trước.

Khi nàng tỉnh lại việc đầu tiên là hét lên, dùng toàn bộ khí lực trước khi ngất xỉu hét lên.

Sau đó nàng phát hiện bên cạnh có một đống lửa, có một người ngồi ở đó, cạnh đống lửa có một con gấu ngựa ngoan ngoãn nằm xuống. Lại có một mùi thơm truyền tới từ con gà rừng trên đống lửa truyền tới

Kim Tượng Đế không quay đầu lại, thậm chí không thèm ngẩng đầu liếc nhìn.

Xà tính lạnh, lại lớn lên trong rừng núi không biết thị phi thiện ác. Kim Tượng Đế dựa vào một chút rung động trong lòng mà băng qua vô số sơn mạch đi tới nhân gian học tập văn tự, muốn học được pháp quyết tu hành rồi lại bị lão phu tử trong thôn dạy cho rất nhiều đạo đức trong nhân gian, hơn nữa nửa cuốn “Thái Thượng Vi Ngôn” kia là đức kinh giảng cách làm người.

Vì thế mới khiến Kim Tượng Đế khai linh dần tiến tới khai trí, theo thời gian đã có thể phán đoán thị phi, hiểu được cách phân biệt thị phi, dần hình thành quan niệm của mình. Thế nhưng những điều phát sinh sau nay lại khiến hắn có cảm giác trở lại trong rừng tuy có nhiều lí do tranh đấu, có nhiều thuyết pháp huy hoàng nhưng lòng hắn đã vẩn đục rồi. Nếu như còn có thể trở về trong thôn, lão phu tử còn tại thế thì… hắn nhất định sẽ hỏi tại sao lại có những chuyện này.

Tất cả mọi người an phận thủ thường tu hành không tốt ư? Tất cả chỉ việc tĩnh tọa thu nạp linh khí thiên địa sau đó ngao du thiên hạ chẳng phải sảng khoái ư, vì sao còn xuất hiện nhiều đạo luận phức tạp như vậy, vì sao lại có nhiều lý do để giết gười đến như thế.

Cho nên tính tình của Kim Tượng Đế lại dần lạnh đi, thị phi tuy có nhưng đạo niệm lại trở nên mơ hồ.

Tiểu cô nương thấy rõ hết thảy thì ngừng hét, đi tới gần Kim Tượng Đế rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, phảng phất muốn từ gương mặt kia nhìn thấy điều gì đó.

“Ngươi rất kiên cường”

Kim Tượng Đế lật qua lật lại gà rừng trong tay cũng không quay đầu lại. Thanh âm của hắn ôn hòa nhưng có cảm giác xa xôi.

Tiểu cô nương chỉ nhìn hắn, không đáp.

“Ta sẽ dẫn ngươi trở lại thế giới nhân loại” Kim Tượng Đế nói.

Tiểu cô nương không trả lời, Kim Tượng Đế cầm thịt gà đã chín đưa cho nàng, có nhiều chỗ đã cháy, có nhiều chỗ tựa như còn chưa chín hẳn. Tiểu cô nương lúc này mới thôi nhìn Kim Tượng Đế, nhận gà rừng muốn cắn rồi lại kêu lên một tiếng…, gà rừng quá nóng nên rơi xuống. Tiểu cô nương lập tức ngồi xổm xuống rồi cầm cây gỗ xiên qua gà rừng rồi cắn sau đó lại rụt lại, cứ như vậy cho tứi khi căn lần thứ tư mới gặm được một miếng nhỏ.

Kim Tượng Đế ngồi lặng nhìn chỉ cảm thấy tánh mạng của tiểu cô nương này giống như một đống hỏa diễm, tuy có vẻ tràn đầy nhưng lại có khả năng dập tắt trong nháy mắt.

“Ta tên là Chu Yểu Minh” Tiểu cô nương nói câu đầu tiên sau khi ăn xong, nàng quay đầu, dùng tay lau khóe miệng nhưng vẫn lau không sạch.

Kim Tượng Đế gật đầu, cũng chẳng nói gì thêm.

“Ngươi tên gì?” Chu Yểu Minh tiếp tục hỏi, nàng đã khôi phục khí lực.

Kim tượng Đế không đáp, quay người muốn đi. Nàng vội đuổi theo nói: “Từ nay về sau ta gọi ngươi là quốc sư” Kim Tượng Đế quay đầu nhìn nàng, nhịn không được nói: “Người sống trên đời, không nhất thiết cứ phải làm đế vương. Ta không thể giúp ngươi phục quốc”

“Ta không muốn quốc sư giúp ta phục quốc, chỉ cần quốc sư đưa ta tới Xa Trí quốc là được. Hoàng hậu của Xa Trì quốc là cô cô của ta” Chu Yểu Minh ngửa đầu khan giọng nói. Cổ họng nàng vì lúc trước kêu to nên đã có tổn thương, thế nên thanh âm có chút khàn, nói tiếp rất khó khăn.

Kim Tượng Đế không nói gì nữa, chỉ là hạ quyết tâm mang nàng ra khỏi núi rồi để ở nhân gian là được, Xa Trì quốc ở đâu thì ai mà biết được. Chu yểu Minh không nói gì nữa bởi thân thể nàng đã bị Kim Tượng Đế quắp trong khuỷu tay rồi tung bay trong núi.

Trong mắt của nàng sông núi nhanh chóng lui ngược về sau, nàng hưng phấn la to, thanh âm nhanh chóng bị kéo tan, không có ai nghe được rõ ràng nàng nói cái gì. Sau đó nàng đã ngủ, cho tới khi nàng tỉnh thì trước mắt có một tòa thành.

Thành trì cao lớn, người đứng trước nó tựa như con kiến nhỏ

Trên tường thành có nhiều chỗ còn mới hiển nhiên là mới được sửa chữa. Để Kim Tượng Đế không thể tưởng tượng nổi đó là đá lớn trên đầu tường bị người ta dùng pháp lực khắc ba chữa Xa Trì Quốc.

“Vận khí của ngươi rất tốt” Kim Tượng Đế nói.

Chu Yểu Minh cực kì cao hứng nói: “Ngươi cùng ta vào trong hoàng cung của Xa Trì Quốc đi, tuy Đại Chu Quốc của ta còn trong tay địch nhân nhưng ta có thể nhờ cô cô ta phong cho ngươi làm một đạo quan”

Kim Tượng Đế cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt nàng, ánh mắt hắc bạch phân minh, tròng mắt của nàng giống như tên của nàng vậy u ám sâu xa. Hắn không trả lời mà quay người cất bước. Nhoáng một cái đã biến mất trong tro bụi. (Yểu minh: tối tăm)

Cảnh này vĩnh viên lưu lại trong lòng Chu Yểu Minh, thật lâu sau nàng vẫn nói với thần tử của mình: “Quốc sư là một người nhìn thì lãnh tĩnh vô tình, kì thực là một người thiên lương. Hắn là một yêu quái nhưng còn tiên phong hơn bất luận kẻ tu hành nào”

Kim Tượng Đế đứng trên một đỉnh núi nhìn về Xa Trì Quốc nhìn tiểu cô nương tên Chu Yểu Minh tiến vào trong thành, trong lòng hắn thì nàng là một nữ hài bị lợi ích đen tối của cung đình trong nhân gian xâm hại.

Quay người rời đi, chui vào trong gió.

Hắn vẫn đi về phía trước, có khi hắn nghĩ có phải mình sẽ cứ thế đi về chân trời không, đi cho tới khi hóa thành một đống xuông khô nằm xuống mặt đất không đứng dậy nổi.

Qua nhiều ngọn núi, đi ở biên giới các thành trong nhân gian tới mấy lần xuân thu.

Cuối cùng có một ngày hắn ngồi quan tưởng linh đài thì cảm thấy trong bóng tối có một linh quang chỉ dẫn, trong lòng hắn mừng rỡ, dựa vào linh quang mà đi tiếp.

Đạo linh quang kia chẳng qua chỉ là cảm ứng trong Linh Đài cũng không có địa phương cụ thể nào. Đi tới, càng chạy càng nhanh, cho tới khi đi tới một ngọn núi không cao cũng không nguy nga nhưng lại xinh đẹp và tĩnh mịch.

Trực giác nói cho hắn biết Linh Đài Tông ở trong núi này, nếu như không nhầm thì đây chính là Phương Thốn Sơn.

Kim Tượng Đế nhắm mắt lại, cảm nhận gió thổi từ núi ra, cảm nhận không khí tươi mát, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, áp lực trầm trọng trong lòng cũng bị hòa tan hết.

Lúc này hắn nghĩ tới kinh nghiệm từ lúc mình khai linh tới nay, tất cả đều rõ ràng tựa như mới hôm qua.

Vì để học văn tự trong nhân gian, ngàn dặm phiêu bạt, nghe giảng hơn mười năm. Thiếu chút nữa bị đạo sĩ hàng yêu bắt được, Thanh Y cứu hắn, rồi tất cả mọi chuyện sau đó, sinh tử biến ảo. Thất lạc với Thanh Y, nhìn Tuệ Ngôn bị người ta đẩy vào tử cảnh, thi cốt vô tồn. Lại nhìn thấy Trí Thông sư huynh bị người thu, từ một đại yêu hào khí tung hoành biến thành một viên hầu ngoan ngoãn đi bên chân người khác.

Hình ảnh kia không thể xóa đi trong đầu hắn, hắn không tin Trí Thông sư huynh tự nguyện, kể cả Thanh Y đứng cạnh cũng vậy. Hắn không thể tưởng tượng nổi đó là cảm giác gì.

“Đợi khi pháp thuật đại thành nhất định phải đạp nát sông núi thiên hạ, nhất định sẽ cứu các người ra” Trong lòng Kim Tượng Đế thầm hứa.

Mở mắt ra, bước từng bước vào trong núi.

Vừa tiến vào trong núi thì hắn có một loại cảm giác rằng linh khí trong núi như đang xoay quanh người mình, phảng phất như đang hoan nghênh hắn, chui vào người hắn như tiểu hài tử làm nũng.

Hắn chỉ đi dạo thôi nhưng núi rừng trước mắt tựa như vật sống dạt ra, trước mắt chỉ có một con đường linh vụ mông lung. Đi dọc theo con đường linh vụ tựa như đạp trên mặt nước. Tai nghe thấy tiếng hạc kêu vượn hú và tiếng nước chảy. Những âm thanh này cuốn trôi những tạp niệm giúp hắn trở nên thanh tĩnh.

Cũng không biết đi được bao lâu, trước mắt đột nhiên trở nên trong sáng. Trước mắt có một tòa động phủ, trên động phủ sông mây rực rỡ, ánh sáng chói mắt, ngoài cửa động phủ tùng bách thành hàng, kỳ hoa đua nở, còn có một sơn tuyền tạo thành suối, bên trên còn có một cầu đá vắt ngang. Động phủ dựa vào dốc núi, có nhiều chỗ mọc rêu xanh.

Một tấm bia đá bên ngoài động phủ cao ba trượng rộng tám thước, trước mắt viết một hàng chữ to: “Linh Đài Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động”

Trong lòng Kim Tượng Đế cao hứng, quan sát bốn phía thấy không có người, đợi trong chốc lát liền đi về phía trước, vừa muốn gõ cửa thì cái cửa kia tự động mở ra.

Bình Luận (0)
Comment