Chương 1097: Vô thanh thắng hữu thanh (1)
Chương 1097: Vô thanh thắng hữu thanh (1)
Ánh mắt Thủy lão cổ quái, đột nhiên nói: "Chủ thượng, lão nô sao có cảm giác, chuyện chúng ta bây giờ làm, tựa như đang chùi đít cho tiểu tử Tô Dịch kia."
Người trung niên áo bào vải ngẩn ra một phen, bật cười, nói: "Cái này gọi là có việc cầu người, tất lễ hạ dưới người, mặc kệ có phục hay không, đều phải tiếp nhận!"
Ông Cửu không nhịn được hỏi: "Chủ thượng, ta hoài nghi tiểu tử Tô Dịch kia có thể sẽ không cảm kích, thậm chí còn có thể thầm oán chúng ta nhúng tay vào, dù sao, hắn ngày hôm qua đã nói, không cho chúng ta can thiệp vào..."
Người trung niên áo bào vải nghĩ ngợi, hắn sửa đúng nói: "Chúng ta cũng không ngăn cản hắn giết người, chẳng qua là đang giúp hắn giải quyết hậu quả, có thể giống nhau sao?"
Dứt lời, hắn lại cười khổ lên trước.
Bọn họ rõ ràng là hỗ trợ, nhưng vì sao... Luôn cảm giác có chút... Hèn mọn vậy?...
Thanh Vân tiểu viện.
Sắc trời càng thêm thâm trầm.
Tô Dịch sau khi trở về, liền bảo Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình vẫn luôn chờ đi nghỉ ngơi.
Bạch Vấn Tình khi rời khỏi, thấp giọng nói cho Tô Dịch, Nguyệt Thi Thiền vẫn luôn chờ ở trong phòng.
Điều này làm Tô Dịch không khỏi day day đầu lông mày.
Ở hồ Sơ Vân vừa đại chiến một trận, vừa về nhà, lại phải hao phí tâm thần cùng khí lực đi thu thập Vu Ma độc cổ trong cơ thể Nguyệt Thi Thiền.
Cảm giác này, thật sự là mệt mỏi mà...
Chẳng qua...
Mệt thì mệt, chung quy không thể để cô nương người ta chờ một đêm vô ích.
Trong lòng nghĩ như thế, Tô Dịch đã cất bước đi về phía phòng nghỉ.
Ánh đèn trong phòng sớm tắt, một mảng tối tăm.
"Khuynh Oản, đốt đèn."
Tô Dịch phân phó.
Khuynh Oản váy đỏ như lửa từ hồ lô dưỡng hồn lao ra, đang muốn đốt đèn.
Đột nhiên một thanh âm mang theo chút khẩn trương vang lên: "Không cần."
Chỉ thấy trước giường, Nguyệt Thi Thiền hai tay nắm góc áo, cúi đầu, một bộ dáng hận không thể trốn đi.
Tô Dịch không khỏi vui vẻ, nói: "Chỉ là chữa thương mà thôi, khẩn trương đến mức như vậy sao?"
Khuynh Oản cũng thanh thúy nói: "Đúng đó, tỷ tỷ đừng thẹn thùng, chủ nhân nhà ta là chính nhân quân tử, đêm qua lúc chữa thương cho ngươi, thần đài thanh minh, giống như lão tăng nhập định, căn bản không phải đám háo sắc kia có thể so sánh."
Tô Dịch: "..."
Ta tối hôm qua biểu hiện, giống như con lừa trọc tứ đại giai không?
Nguyệt Thi Thiền ngượng ngùng nói: "Ta không phải lo lắng những cái này, chỉ là..."
Không đợi nói xong, Tô Dịch nói thẳng: "Chúng ta nắm chặt thời gian, không xấu hổ như vậy nữa. Khuynh Oản, ngươi tới giúp Nguyệt Thi Thiền cô nương cởi quần áo."
"A?"
Nguyệt Thi Thiền vội vàng xua tay,"Không cần, ta tự làm. À... Tô huynh có thể... Về tránh trước một chút hay không?"
Tô Dịch gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng, trong lòng lại thầm nghĩ, bây giờ không nhìn thấy, đợi lát nữa còn có thể không nhìn thấy?
Một lát sau.
Khi Tô Dịch một lần nữa đẩy cửa vào, chỉ thấy Nguyệt Thi Thiền đã nằm ở trên giường, trên người đắp một tầng chăn mỏng manh.
Phòng tuy tối tăm, nhưng Tô Dịch vẫn như cũ có thể rõ ràng cảm nhận được, thân thể mềm mại của thiếu nữ thanh lệ như tranh, kỳ ảo xuất trần này căng lên như dây cung, một đôi môi hồng hào mím lại, mắt sáng khép kín, lông mi run nhè nhẹ, bại lộ ra trong lòng thiếu nữ là khẩn trương cùng quẫn bách cỡ nào.
Tô Dịch nhịn xuống xúc động trêu chọc, nháy mắt ra dấu cho Khuynh Oản.
Khuynh Oản vẻ mặt ngây thơ: "?"
Tô Dịch bất đắc dĩ nói: "Thất thần làm cái gì, lật chăn, giống tối hôm qua đè lại chân của nàng ấy."
Khuynh Oản ồ một tiếng, vội vàng làm theo.
Khi chăn xốc lên, Nguyệt Thi Thiền đã nhịn không được dùng hai tay ôm mặt, hít thở cũng có chút dồn dập, một đôi chân nhỏ như bạch ngọc cong lên.
Nếu không phải Khuynh Oản sớm đè lại một đôi chân ngọc thon dài mịn màng đó của nàng, nàng sợ là đã giống như con tôm cuộn mình lại.
Nhưng dù vậy, mắt thường có thể thấy được da thịt toàn thân mịn màng trắng muốt đó của nàng nổi lên một tầng màu hồng nhạt.
Ánh mắt Tô Dịch từ xương quai xanh tinh xảo đó của thiếu nữ đi xuống, một đường dọc theo phong cảnh cao ngất bị cái yếm mỏng manh che lấp uốn lượn mà xuống...
Vẻ mặt hắn khó nén tán thưởng, thật có thể nói là cực phẩm nhân gian.
"Tô huynh, mau bắt đầu đi."
Thanh âm Nguyệt Thi Thiền mang theo một tia hương vị oán trách, nhỏ như muỗi kêu.
Lúc trước bị ánh mắt Tô Dịch đảo qua thân thể, làm một tu hành giả, Nguyệt Thi Thiền chỉ cảm thấy cả người mất tự nhiên, như con mồi bị nhìn chằm chằm, trong lòng cực quẫn bách.
"Được."
Tô Dịch thu liễm tâm thần, đi lên trước, nâng tay đặt ở bụng Nguyệt Thi Thiền.
Một cái chớp mắt đó, xúc cảm mịn màng trơn bóng, làm cho trong lòng Tô Dịch rung động.
Mà thân thể mềm mại của Nguyệt Thi Thiền càng hơi cứng đờ, bờ môi óng ánh phát ra một tiếng ưm, chỉ cảm thấy bụng như bị một mảng dòng điện mạnh mẽ nóng bỏng đánh trúng, thể xác và tinh thần đều run rẩy, đầu óc phát mộng, trống rỗng.
Trái tim Nguyệt Thi Thiền đại loạn, tạp niệm liên tục sinh ra.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn là lần đầu tiên cảm nhận loại cảm giác này, xấu hổ, quẫn bách, ngượng ngùng, khẩn trương, ngơ ngẩn... Các tư vị hỗn tạp, nói không rõ, cắt không đứt vuốt không phẳng.
Trong hốt hoảng, cũng không biết bao lâu.
Trong phòng tối tăm đột nhiên vang lên thanh âm như trút được gánh nặng của Tô Dịch: "Được rồi."
Sau đó, Nguyệt Thi Thiền chỉ cảm thấy bụng buông lỏng, bàn tay thon dài mạnh mẽ kia đã thu hồi.
Nguyệt Thi Thiền ngay lập tức kéo chăn lên, 'soạt' đắp ở trên người mình, ngay cả đầu cũng chui vào dưới chăn, một bộ dáng xấu hổ gặp người ta.