Chương 1098: Vô thanh thắng hữu thanh (2)
Chương 1098: Vô thanh thắng hữu thanh (2)
Khuynh Oản thấy vậy, không khỏi vui vẻ, vị tỷ tỷ này so với mình còn thẹn thùng hơn nhiều!
Tô Dịch thì lười biếng nằm ở trên giường bên cạnh, cả người nhũn ra, đôi mắt khép kín, rất nhanh đã ngủ.
Trên khuôn mặt nhỏ của Khuynh Oản nổi lên một chút thương tiếc, lấy chăn, thật cẩn thận đắp ở trên người Tô Dịch.
"Đa... Đa tạ Tô huynh, ta..."
Lúc này, dưới chăn trên giường truyền ra thanh âm cảm kích của Nguyệt Thi Thiền.
"Suỵt."
Khuynh Oản vội bước lên phía trước, truyền âm nói,"Tỷ tỷ, chủ nhân nhà ta đang ngủ, ngài không biết, chủ nhân đêm nay đã trải qua một trận ác chiến, vừa về nhà liền chữa thương cho tỷ tỷ, đến bây giờ còn chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi đâu."
Trên giường, Nguyệt Thi Thiền chợt bật dậy, không để ý chăn từ trên người tuột xuống, đứng dậy đi tới trước giường mềm bên cạnh.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Tô Dịch đang ngủ say, thiếu nữ dung mạo như tiên, tính tình đạm mạc này không khỏi giật mình, trong lòng dâng lên cảm kích nói không nên lời cùng một tia áy náy, một đôi mắt đẹp như tinh tú nổi lên một tầng hơi nước mơ hồ, hốc mắt ươn ướt. ...
Sáng sớm hôm sau.
Một tia nắng sớm xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu vào trên giường mềm.
Tô Dịch từ trong ngủ mơ tỉnh lại, lười biếng duỗi lưng một cái, sau đó đứng dậy.
"Tô huynh, bữa sáng đã xong, chỉ chờ ngươi."
Không bao lâu, thanh âm trong vắt dễ nghe kia của Nguyệt Thi Thiền vang lên ở ngoài phòng.
Tô Dịch ngẩn ra, sâu sắc phát hiện, thanh âm của thiếu nữ tựa như nước đá hòa tan ở trong cảnh xuân, lộ ra một tia hương vị ấm áp thấm vào ruột gan.
Thẳng đến lúc tới tầng một lầu các, trên bàn cơm đã bày đầy thức ăn nóng hôi hổi.
Nguyệt Thi Thiền áo trắng hơn tuyết, mang mái tóc dài đen nhánh mềm mại tùy ý búi lên, khuôn mặt nhỏ thanh lệ thêm vào một tia hương vị nhu hòa ngọt ngào.
Vẫn trong trẻo thản nhiên, lại mang theo một tia nhu nhuận thanh tao.
"Tô huynh, có thể dùng bữa rồi."
Nguyệt Thi Thiền xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như ngó sen, tự tay múc cho Tô Dịch một bát cháo.
Ánh mắt Tô Dịch cổ quái, châm chước nói: "Ngươi hôm nay sao lại..."
Nguyệt Thi Thiền mím môi mỉm cười nói: "Những món ăn này đều là ta làm, ngươi nếm thử hợp khẩu vị hay không."
Tô Dịch ồ một tiếng, cũng lười đoán nữa, bắt đầu dùng bữa.
Đồ ăn rất không tầm thường, cháo là linh cốc nấu, đồ ăn là các loại món ăn quý và lạ tràn ngập linh khí nấu nướng, khó được là sắc hương vị đều đủ.
Chỉ một lát sau, Tô Dịch liền khen: "Không tệ không tệ."
Đuôi lông mày khóe mắt Nguyệt Thi Thiền đều nổi lên ý cười, nói: "Ta trước kia ở Đại Chu, trừ truy cầu kiếm đạo, sở thích duy nhất, đó là nấu nướng cho bản thân. Tô huynh nếu thích, về sau chỉ cần ta có mặt, sẽ mỗi ngày xuống bếp vì Tô huynh."
Tô Dịch cũng không khỏi ngẩn ra một phen, thật sự rất khó tưởng tượng, một thiếu nữ kỳ ảo tuyệt tục như tiên tử thế này, lại có thể thích xuống bếp nấu cơm...
"Vậy ta về sau liền có lộc ăn rồi."
Tô Dịch cười lên.
Nguyệt Thi Thiền hôm nay, rõ ràng không giống với trước kia, tựa như hàn băng ngàn năm tắm rửa một tầng nắng sớm ngày xuân, đặc biệt động lòng người.
Dùng xong bữa sáng, Tô Dịch lại ở bên hồ nước diễn luyện Thái Hư Trấn Nguyên Kinh.
Thẳng đến lúc thu công, hắn liền lười biếng nằm ở ghế mây, vừa cầm lấy Nguyệt Phiêu ném cho cá trong hồ nước, vừa suy nghĩ, hôm nay cần tiếp tục đi trong thành một vòng, điều tra một chút tung tích của Cát Khiêm hay không.
Không đợi Tô Dịch làm ra quyết đoán, một đợt tiếng gõ cửa vang lên.
Người trung niên áo bào vải cùng Ông Cửu chủ tớ hai người đến bái phỏng.
"Tô đạo hữu, đây là một ít tài nguyên tu hành chủ thượng nhà ta chuẩn bị, xin vui lòng nhận cho."
Ông Cửu ngay lập tức lấy ra một túi trữ vật, hai tay trình lên.
Lão biết, Tô Dịch trước giờ không thích khách sáo hàn huyên, nói chuyện vẫn là trực tiếp một chút tốt hơn.
Tô Dịch cầm lấy túi trữ vật đánh giá qua, không khỏi kinh ngạc.
Tận ba ngàn khối lục phẩm linh thạch cùng một trăm khối thất phẩm linh thạch!
Tài phú bực này, dù là mang các linh quặng lớn dưới trướng Bình Ngọc châu đệ nhất tông tộc Thanh Điền Tả thị bán hết, sợ cũng không gom đủ!
Đặt ở thành Cửu Đỉnh này, cũng có thể xưng là một món tài phú ngập trời.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu nói lục phẩm linh thạch đã có thể xưng vật hiếm lạ đứng đầu, là tài nguyên tu hành chỉ có đại nhân vật đứng đầu thành Cửu Đỉnh này mới có thể hưởng dụng.
Như vậy thất phẩm linh thạch này, là côi bảo trong tài nguyên tu hành, đặt ở trên Thương Thanh đại lục trước mắt, tuyệt đối là kỳ trân chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Dựa theo giá thị trường thành Cửu Đỉnh, một khối thất phẩm linh thạch, liền bằng với một trăm khối lục phẩm linh thạch, hơn nữa rất khó đổi được.
Mấu chốt là ở chỗ, linh khí thất phẩm linh thạch ẩn chứa, đã mang theo một tia khí tức đại đạo, đối với đại tu sĩ linh đạo tu luyện, cũng có thể tạo được ích lợi thật lớn.
Dưới tình huống bình thường, đại tu sĩ linh đạo cũng chỉ có ở lúc phá cảnh, mới sẽ vận dụng thất phẩm linh thạch, lấy nó để nâng cao cơ hội phá cảnh thành công.
Mà bây giờ, người trung niên áo bào vải vừa ra tay, đã đưa ra cả thảy một trăm khối thất phẩm linh thạch!
Tác phẩm lớn bực này, bảo Tô Dịch làm sao không kinh ngạc?
Nhưng, cũng chỉ là kinh ngạc bởi đối phương ra tay hào phóng, mà không phải thất phẩm linh thạch quý hiếm bao nhiêu.
Dù sao, lúc kiếp trước, Tô Dịch thiên tài địa bảo nào chưa từng thấy?