Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1180 - Chương 1180: Đêm Nay Sắp Xảy Ra Chuyện Lớn (2)

Chương 1180: Đêm nay sắp xảy ra chuyện lớn (2) Chương 1180: Đêm nay sắp xảy ra chuyện lớn (2)

Nhưng một tích tắc này, tầm nhìn của hắn đột nhiên cao lên, như bay đến không trung, sau đó liền nhìn thấy, trên mặt đất nơi đó có một thi thể không đầu.

Mặc áo bào đen, một tay nắm phất trần, một tay nắm Cát Khiêm.

Mà chỗ cổ, có một chùm máu đỏ tươi phun ra.

"Cái này..."

Con ngươi Hạ Trường Anh chợt co rút lại, mình đã bị chém... đầu?

Khi ý thức được một điểm này, trước mắt Hạ Trường Anh biến thành màu đen, hoàn toàn mất đi ý thức.

Bịch!

Đầu của hắn rơi lăn trên mặt đất, trên mặt tràn ngập kinh ngạc, ngơ ngẩn.

Phốc!

Lại là một tiếng trầm nặng, thi thể không đầu của hắn ngửa mặt lên trời ngã quỵ.

Một màn quỷ dị đáng sợ này, kích thích Thôi Hoành sợ mất vía, thất thanh kêu to: "Sao... Sao có thể?"

Lúc trước, Tô Dịch chỉ nhìn Hạ Trường Anh một cái, một kiếm cách không chém tới, đầu Hạ Trường Anh liền bay lên không trung!

Từ đầu đến cuối, Hạ Trường Anh hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, càng không nói đến phản kháng.

Cái này không thể nghi ngờ quá dọa người.

"Bí pháp thần hồn, Câu Hồn Chi Cấm!"

Bóng người mơ hồ lẩm bẩm.

"Trí nhớ của ngươi cũng không tệ."

Tô Dịch cười lên.

"Đồ nhi đương nhiên nhớ, lúc trước sư tôn ở sau khi truyền thụ tiểu sư muội môn bí pháp này, tiểu sư muội còn từng lấy bí pháp bực này lấy con luyện tay, khi đó, con bị tiểu sư muội giày vò khổ không nói nổi."

Bóng người mơ hồ cảm khái.

Thanh Đường sao...

Nụ cười Tô Dịch nhạt đi.

Hắn vứt bỏ tạp niệm, ánh mắt nhìn về phía Thôi Hoành.

"Ngươi đừng tới đây!"

Thôi Hoành rùng mình, từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, xoay người bỏ chạy.

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lần hai là suy lần ba là kiệt.

Khi mất đi ý chí chiến đấu lựa chọn tránh lui, dù là đại tu sĩ Hóa Linh cảnh, cũng không có uy hiếp gì đáng nói.

Tô Dịch âm thầm lắc đầu, hắn vốn còn tính lấy uy lực kiếm đạo, chấn vỡ một viên kiếm tâm của người này, nhưng bây giờ xem ra, căn bản không cần hắn ra tay, kiếm tâm của đối phương đã bị sợ hãi bao trùm.

Nhân vật như vậy, đã không xứng với hai chữ kiếm tu.

Vù!

Không có trì hoãn, Tô Dịch tung người vung kiếm.

Cách mấy trăm trượng, thân thể Thôi Hoành còn đang điên cuồng chạy trốn, đầu hắn đã bị một kiếm chém rơi, thân thể lao về phía trước của hắn ước chừng ở ngoài hơn mười trượng 'Rầm' một tiếng ngã xuống đất.

Đoạn bội kiếm hắn, toái kiếm tâm hắn, chém đầu hắn!

Đến đây, ba vị tu sĩ Hóa Linh cảnh bao gồm Hạ Trường Anh, Lệ Hàn Mộ, Thôi Hoành ở trong, đều đền tội ngay tại chỗ!

Keng!

Tô Dịch thu hồi Huyền Ngô Kiếm, liếc bóng người mơ hồ một cái.

Bóng người mơ hồ trước ngẩn ra một phen, sau đó như hiểu ra, bắt đầu tiến lên thu thập chiến lợi phẩm.

Hắn bị thương cực nghiêm trọng, nhưng trong lòng không những không có mâu thuẫn, ngược lại dâng lên vui mừng nói không nên lời, giống như lại về tới năm đó theo Tô Dịch ra ngoài du lịch.

Mỗi khi chém giết đại địch, bọn họ những kẻ làm đồ đệ này, đều sẽ tranh nhau tới thu thập chiến cuộc, có đôi khi phát hiện một ít món đồ chơi hiếm lạ, mọi người tranh đoạt lẫn nhau, tỏ ra rất vui vẻ.

Nhìn hành động của bóng người mơ hồ, ánh mắt Tô Dịch không khỏi nổi lên một tia hoảng hốt.

Ở kiếp trước, trong chín truyền nhân hắn thu, con rùa nhỏ xếp thứ bảy, đạo hiệu Huyền Ngưng, vẫn luôn trông coi sơn môn, trấn áp khí vận tông môn.

Hắn là hậu duệ Huyền Vũ thuần huyết, thiên phú dị bẩm, lực lượng huyết mạch vô cùng kinh người.

Nhưng nếu luận ngộ tính, không thể so với bất cứ truyền nhân nào khác, từng bị Tô Dịch lời bình vì tính tình nô độn, đi không thể từng bước sinh liên đường tắt, chỉ có thể đồ một cái thận trọng đại tài trưởng thành trễ.

Ngay cả Tô Dịch đều không nghĩ tới, sẽ ở cái này thương thanh trên đại lục, nhìn thấy này đồ nhi.

Huyền Ngưng là như thế nào đến thương thanh đại lục?

Hắn lại như thế nào lưu lạc đến như vậy quẫn bách không chịu nổi bộ?

Ở mình chuyển thế sau này năm dặm, lại đã xảy ra ít nhiều kinh biến?... Một đám nghi hoặc nảy lên Tô Dịch trong lòng.

Cuối cùng, hắn đem này nghi hoặc áp chế đi.

Đêm nay chuyện, còn chưa tới chấm dứt thời điểm!

"Sư tôn."

Bóng người mơ hồ đã thu thập thỏa đáng, mang theo Cát Khiêm quay về.

Khi giáp mặt Tô Dịch, gã hậu duệ Huyền Vũ này vẫn luôn thích ở trước mặt Cát Khiêm khoác lác, tựa như học sinh thành thật bổn phận gặp mặt lão sư, trong kính sợ tôn sùng, mang theo câu nệ.

Đây là dấu ấn trước kia lưu lại, không sửa được.

"Đừng vội đánh thức hắn."

Tô Dịch liếc Cát Khiêm một cái.

"Vâng."

Huyền Ngưng gật đầu, không hỏi nguyên do.

"Bọn hắn là ma tộc Hoàn thị phái tới đối phó các ngươi?"

Tô Dịch hỏi.

"Vâng."

Huyền Ngưng gật đầu lần nữa.

"Bây giờ theo ta cùng đi tìm bọn hắn, chờ thu thập xong bọn hắn, ta lại chữa thương cho ngươi."

Tô Dịch nói xong, xoay người bước về phía xa.

Huyền Ngưng giật mình, trong lòng dâng lên dòng nước ấm.

Hắn không nói nhiều, yên lặng đi theo sau.

Ở kiếp trước, phàm là truyền nhân trong môn bị ức hiếp, sư tôn vô luận là đang bế quan, hay là đang bận rộn chuyện khác, tất sẽ ngay lập tức ra mặt, vì thế đánh nhau to.

Dẫn tới ở Đại Hoang Cửu Châu, một ít đại đạo thống ở sau lưng còn đặt cho sư tôn cái biệt hiệu ——

Hộ tể* cuồng ma Tô Huyền Quân.

* bảo vệ con non

Ầm!

Phía trước, Tô Dịch vung tay áo bào, Già Thiên Tế Nhật trận bao phủ mảng thiên địa này ầm ầm tán loạn.
Bình Luận (0)
Comment