Chương 1579: Đầu bay lên trời (3)
Chương 1579: Đầu bay lên trời (3)
"Cái này..."
Diệp Vân Lan hít khí lạnh.
Phép Họa Địa Vi Lao của Diệp thị bọn họ, đủ có thể thoải mái vây giết nhân vật Linh Luân cảnh cùng cảnh giới, nhưng bây giờ, lại ở trước mặt Tô Dịch không chịu nổi một đòn!
Diệp Trường Thuần cũng không khỏi biến sắc, hoàn toàn không ngờ, Tô Dịch mới đạo hạnh Hóa Linh cảnh, lại có thể mạnh đến bực này.
Điều này hoàn toàn ra ngoài hắn dự kiến.
"Chém!"
Bóng người Tô Dịch đã nhân cơ hội đánh tới, nhanh như hào quang, vung chưởng đánh xuống.
Khí thế sắc bén, như kiếm phá cổng trời!
Diệp Trường Thuần không dám chậm trễ, vận dụng toàn bộ lực lượng, cứng rắn đối kháng nó.
Đại chiến bùng nổ từ đây.
Bóng dáng hai người ở trên không hồ Kim Lân kịch liệt tranh phong, đánh tới mức tối tăm trời đất, nhật nguyệt vô quang.
Một người áo bào xanh phần phật, khí tức sắc bén ngạo mạn, phóng túng như trích tiên, trong cái giơ tay nhấc chân, liền có vô số kiếm khí gào thét thập phương.
Một người là nhân vật đứng đầu Linh Luân cảnh đến từ Thương Huyền giới, là đại nhân vật quyền cao chức trọng của Côn Ngô Diệp thị, một thân uy thế thông thiên cái địa.
Khi hai người tranh phong chém giết, cảnh tượng cỡ đó có thể nghĩ mà biết là kinh người cỡ nào!
Xem một trận chiến này, mọi người ở đây đều hoa mắt mê mẩn, giống như nhìn thấy trận chiến tiên thần trong truyền thuyết, tâm thần lâm vào chấn động.
Tâm tình Thẩm Tùy Vân phập phồng.
Kiêu ngạo như hắn, khi xa xa quan sát được một hồi quyết đấu có thể nói hiếm có trên đời như vậy, lại nào có thể bình tĩnh?
"Lúc trước ta đến ước chiến, quả thực có chút lỗ mãng..."
Thẩm Tùy Vân âm thầm lẩm bẩm.
Lúc ban đầu, hắn tự tin có thể thắng chắc Tô Dịch, cho nên mới đến ước chiến.
Nhưng đến lúc này, hắn để tay lên ngực tự hỏi, đổi là hắn chém giết với Tô Dịch, cũng không dám cam đoan cuối cùng có thể thắng hay không...
"Thương Thanh đại lục này còn chưa từng nghênh đón đại thế rực rỡ, nhưng vì sao tiểu gia hỏa này lại có thể có được chiến lực nghịch thiên như thế?"
Khuôn mặt Diệp Tuyết Đình tái nhợt, cũng có chút không thể tin mọi thứ trước mắt nhìn thấy.
Làm cường giả đến từ Thương Huyền giới, làm tộc nhân Côn Ngô Diệp thị, trong xương cốt nàng đã có một loại cảm giác về sự ưu việt như bao trùm trên chúng sinh.
Nhất là ở Thương Thanh đại lục này, lại hoàn toàn không mang hạng người đương thời đặt ở trong mắt.
Nhưng lúc này, Tô Dịch triển lộ ra thủ đoạn nghịch thiên đó, khiến Diệp Tuyết Đình chịu đả kích!
"Thì ra, đứa nhỏ này đã mạnh đến bực này, cũng không trách hắn lúc trước không muốn tiếp nhận trợ giúp của ta..."
Trong lòng Diệp Vân Lan kích động, cảm xúc rất nhiều.
Trong tiếp xúc lúc trước với Tô Dịch, hắn luôn muốn cho Tô Dịch sự che chở, còn từng bởi vì bị Tô Dịch bài xích mà ảm đạm đau lòng.
Nhưng thẳng đến lúc này, Diệp Vân Lan mới rốt cuộc phát hiện, đứa cháu trai này của hắn là chói mắt cùng mạnh cỡ nào, cho dù là trong sóng gió như vậy, cũng có thể đủ một mình hóa giải tất cả cái này!
"Lên!"
Bỗng nhiên, Diệp Trường Thuần đang kịch liệt chém giết phát ra một tiếng quát to.
Đánh lâu không thắng, khiến lão đã mất đi kiên nhẫn, trực tiếp vận dụng bản mạng linh bảo.
Vù!
Một khối đạo ấn màu xanh ngang trời, lôi điện bắn nhanh, hào quang ngút trời.
Mặt ngoài đạo ấn tuyên khắc một đồ đằng thần thụ đội trời đạp đất, hoàn toàn là do đạo văn thần diệu tạo thành.
Thanh Đình Đạo Ấn!
Diệp thị chiếm cứ trên Côn Ngô sơn, sinh có tiên thiên thần thụ, cao có thể che trời, quanh năm trời quang mây tạnh, phun ra nuốt vào thiên địa chi tinh, bao hàm chu hư chi khí, được gọi là "Côn Ngô thần mộc" !
Mà đạo ấn này của Diệp Trường Thuần, đó là lấy tinh hoa một đoạn Côn Ngô thần mộc luyện chế, được Diệp Trường Thuần rèn luyện gần tám trăm năm thời gian, bên trong ẩn chứa lực lượng Thanh Ất Lôi Đình, lực lượng hủy diệt kinh người.
Ầm ầm!
Theo Thanh Đình Đạo Ấn lao lên ngang trời, bầu trời chợt nhuộm thành màu xanh thâm trầm, sấm sét cuồn cuộn kích động khuếch tán.
Khí tức khủng bố đó, khiến mọi người ở đây sợ mất vía.
"Trấn!"
Diệp Trường Thuần thét dài một tiếng, toàn bộ đạo hạnh đều dung nhập Thanh Đình Đạo Ấn, đánh về phía Tô Dịch.
"Không ổn!"
Diệp Vân Lan biến sắc, không chút do dự lao lên ngang trời, đang muốn tiến hành viện trợ.
Lại thấy lúc này, Tô Dịch lắc lắc đầu,"Cũng chỉ có vậy mà thôi, vậy tiễn ngươi lên đường."
Thanh âm vừa vang lên ——
Huyền Đô Kiếm lặng yên lao ra, theo cổ tay Tô Dịch chuyển động, đâm một phát xé gió.
Giống như một luồng dạ quang thâm thúy kỳ ảo hiện ra.
Ầm!
Tia sét màu xanh đầy trời chợt yên lặng, sau đó nổ tung ở trước người Tô Dịch, cơn mưa ánh sáng giống như thủy triều tán loạn.
Kiếm khí dư thế không giảm, hung hăng đâm vào trên Thanh Đình Đạo Ấn kia.
Rắc!
Trong tiếng va chạm đinh tai nhức óc, bề mặt bản mạng linh bảo do Côn Ngô thần mộc luyện chế này xuất hiện từng vết nứt như mạng nhện, sau đó nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Một kiếm, phá bản mạng linh bảo!
Diệp Trường Thuần lập tức chịu cắn trả, phát ra tiếng kêu đau thảm thiết, trong miệng ho ra máu, thân thể lung lay muốn ngã.
Mà lúc này, bóng người Tô Dịch bỗng tới trước người lão, Huyền Đô Kiếm quét ngang trời một phát.
Phốc!
Một cái đầu, bay lên ngang trời.
Cái đầu bay lên không trung, trên mặt Diệp Trường Thuần tràn ngập kinh ngạc cùng ngơ ngẩn.
Giống như hoàn toàn không ngờ, mình sẽ chết nhanh như vậy...
Phốc!
Đầu cùng cái xác không đầu rơi xuống mặt hồ, bắn tung lên một vòng sóng nước màu đỏ.
Toàn trường tĩnh mịch.