Chương 2041: Thiên bàn phong lưu ý vạn chủng y nỉ tình (1)
Chương 2041: Thiên bàn phong lưu ý vạn chủng y nỉ tình (1)
Đồ đệ A Thành của nam tử áo bào vải đứng ở đó, hâm mộ nói: "Tô đại nhân thật đúng là có phúc."
Nam tử áo bào vải nói: "Loại phúc này, trên dưới chư thiên này, cũng không mấy ai có thể hưởng thụ được."
Diệp Dư là hoàng giả Huyền U cảnh danh chấn thiên hạ U Minh.
U Tuyết là khí linh tựa như thần linh trong lòng tộc nhân nhiều thế hệ của Quỷ Xà tộc.
Phúc như vậy, đừng nói tu sĩ bình thường, dù là hoàng giả trên đời này cũng không hưởng thụ được!
"Ài, con là không hy vọng xa xôi có thể khoái hoạt giống Tô đại nhân, đời này có thể tìm được một người trong lòng, đã hài lòng."
A Thành thở dài một tiếng,"Đương nhiên, nếu ông trời đại phát từ bi, để con có thể thêm một ít phòng thiếp, vậy tự nhiên càng tốt."
Bốp!
Vừa mới dứt lời, đầu A Thành đã bị vỗ một cái.
Nam tử áo bào vải mặt không biểu cảm nói: "Không có tiền đồ! Truyền nhân người gác đêm nhất mạch, đời này nào cần nữ nhân làm bạn?"
Dứt lời, xoay người đi vào tiệm rèn.
A Thành ôm đầu, mặt đầy bi thương.
Thẳng đến sau khi trở thành truyền nhân người gác đêm nhất mạch, hắn mới biết, dựa theo quy củ của người gác đêm, một đời một kiếp không thể có nữ nhân.
Cái quy củ này, quả thực phát rồ!...
Thành Thiên Tuyết.
Một khách sạn.
Bóng đêm đã khuya, Tô Dịch nằm ở trên giường, xương cốt toàn thân đều rã rời.
Chuyến đi thành Uổng Tử lần này, tuy chưa nói là nhiều khúc chiết, nhưng cũng có không ít thu hoạch.
Trong đó khiến Tô Dịch lưu ý nhất, thuộc về chuyện có liên quan với Cửu Thiên các.
Thế lực thần bí này, đặt ra thiên tế tự, ngục chủ, hình giả, ngục tốt, thiên tuyển môn đồ vân vân các chức vụ, xuất xứ thần bí.
Mà dựa theo cách nói của hình giả Mạc Xuyên, trấn phái thần khí của Cửu Thiên các, chính là một thanh đạo kiếm thần bí khó lường, mà lực lượng mạnh nhất Cửu Thiên các nắm giữ, đó là thiên kỳ pháp tắc.
Cái này tự nhiên đã dẫn tới Tô Dịch coi trọng.
Bởi vì, Cửu Ngục kiếm của hắn có thể khắc chế "thiên kỳ pháp tắc" !
"Chưởng giáo Cửu Thiên các luôn luôn tìm kiếm người có thể đối kháng 'thiên kỳ pháp tắc', chẳng lẽ nói, người này biết lai lịch Cửu Ngục kiếm?"
Ánh mắt Tô Dịch lóe lên.
Cửu Ngục kiếm không phải là tự dưng xuất hiện.
Ở kiếp trước, từ thời điểm hắn lúc còn nhỏ bắt đầu bước lên con đường tu hành, đã nhận ra Cửu Ngục kiếm yên lặng trong thức hải.
Giống như trời sinh đã có.
Có liên quan lai lịch của nó, vẫn như bí ẩn.
Cho dù hắn về sau tu vi tới trình độ Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, cũng chưa thể điều tra ra huyền bí thật sự Cửu Ngục kiếm chất chứa!
Mà hôm nay, Tô Dịch đã ý thức được, chưởng giáo Cửu Thiên các kia, có lẽ biết lai lịch thật sự của Cửu Ngục kiếm!
"Có lẽ, về sau có cơ hội thực có thể hợp tác một phen với Minh Vương."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Ở trong nói chuyện với Minh Vương, khiến hắn xác định một sự kiện.
Minh Vương tuy là một vị "ngục chủ" đến từ Cửu Thiên các, nhưng đối với Cửu Thiên các có hận ý như khắc cốt!
Nếu có thể lợi dụng tốt một điểm này, có lẽ về sau khi tới "Thiên Kỳ tinh giới" Cửu Thiên các chiếm cứ, không thể nghi ngờ tương đương có thêm một sự giúp đỡ.
Hơn nữa, Tô Dịch dám xác định, chỉ cần Minh Vương không làm gì được mình, mặc kệ nàng có bằng lòng hay không, chỉ cần nàng về sau muốn tìm Cửu Thiên các báo thù, sẽ chủ động hợp tác với mình.
Bởi vì nữ nhân này cũng rõ, chỉ có Tô Dịch hắn có thể đối kháng thiên kỳ pháp tắc!
Hồi lâu sau, Tô Dịch lắc lắc đầu.
Bây giờ nghĩ những thứ rõ ràng quá sớm, đối với hắn mà nói, kế tiếp trọng tâm là làm chuẩn bị cho chứng đạo hoàng cảnh.
Chính như người gác đêm đêm nay nói, ở sâu trong Khổ Hải kia, có đủ nhiều cơ hội chứng đạo thành hoàng.
Cho nên, vô luận là tìm hiểu tung tích Thôi Long Tượng, hay đi Táng Đạo Minh Thổ tìm kiếm Sĩ Quan lão quỷ, hoặc là vì chuyện mình chứng đạo thành hoàng, tới Khổ Hải đã là tình thế bắt buộc.
"Tô huynh."
Đột nhiên, ngoài căn phòng yên tĩnh vang lên một thanh âm mềm mại trong vắt, cũng cắt ngang suy nghĩ của Tô Dịch.
"Vào đi."
Tô Dịch nói.
Một bóng hình xinh đẹp đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy người tới lông mày cong cong, da thịt trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt tục, chính là Diệp Dư.
Nàng rõ ràng vừa tắm rửa, thay chiếc váy mềm vừa người thanh nhã, mũ hoa sen vốn đội ở trên đầu đã sớm tháo xuống, một mái tóc đen mềm mại tùy ý búi thành búi tóc lỏng, điều này làm cả người nàng cũng thêm một chút thần vận nhu uyển đáng yêu.
Bảo kế tùng tùng vãn tựu, duyên hoa đạm đạm trang thành*.
* trích bài Tây Giang Nguyệt của Tư Mã Quang, có thể dịch là: Búi tóc vấn vừa xong, Phấn son nhạt điểm hồng
Diệp Dư giờ phút này, xinh đẹp khiến lòng người ta run rẩy, da thịt trắng bóc lấp lánh trong suốt kia, ở dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng chiếu rọi, nổi lên hào quang kiều diễm.
Tô Dịch ngẩn ra một phen, từ trên giường ngồi dậy, như có chút suy nghĩ nói: "Tiểu Diệp Tử, đã trễ thế này, tìm ta có việc sao?"
Lông mi Diệp Dư khẽ run, đầu cúi xuống, tránh đi ánh mắt Tô Dịch, thấp giọng nói: "Tô huynh, ngươi thực tính đi Khổ Hải sao?"
Tô Dịch cười từ trên giường dậy, tới trước bàn ngồi xuống, nói: "Đến đây, ngồi xuống nói chuyện."
Hắn nhìn ra được, vị thiếu nữ này hôm nay đã là danh chấn thiên hạ Vũ Lạc Linh Hoàng có chút khẩn trương.
Lúc này, làm nam nhân, có thể nào không dịu đi bầu không khí một chút?