Chương 2042: Thiên bàn phong lưu ý vạn chủng y nỉ tình (2)
Chương 2042: Thiên bàn phong lưu ý vạn chủng y nỉ tình (2)
Quả nhiên, Diệp Dư giống như âm thầm thở phào, đi thẳng tới ghế dựa đối diện Tô Dịch ngồi xuống.
Tô Dịch lấy ra bầu rượu cùng, rót cho Diệp Dư cùng bản thân mỗi người một chén, giọng ôn hòa nói: "Đêm nay ta ở tiệm rèn đối thoại với người gác đêm, ngươi cũng nghe thấy rồi, Khổ Hải... Ta là phải đi."
Nói xong, hắn giơ chén rượu, ra hiệu một phen.
Diệp Dư cũng nâng chén, đối ẩm với hắn.
Một chén rượu vào bụng, thiếu nữ khẽ mím bờ môi sáng bóng lấp lánh, khuôn mặt thanh tú tinh xảo nổi lên ửng đỏ nhàn nhạt, đặc biệt kiều diễm.
"Vậy ta có thể đi cùng ngươi không?"
Diệp Dư giống như lấy hết dũng khí, nâng mắt chăm chú nhìn Tô Dịch, tràn đầy chờ mong.
Tô Dịch không cần nghĩ ngợi nói: "Không được."
Diệp Dư ngẩn ngơ.
Tô Dịch nhẹ nhàng nói: "Ở sâu trong Khổ Hải đã xảy ra rất nhiều kịch biến, nếu đặt ở trước kia, ta trái lại không ngại dẫn ngươi cùng nhau qua đó, nhưng hôm nay, tu vi của ta chung quy quá yếu, nhiều nhất chỉ có thể cam đoan bản thân không xảy ra chuyện, để ngươi đi theo, thì quá nguy hiểm."
Diệp Dư nhịn không được nói: "Nhưng ta có thể giúp ngươi."
Tô Dịch không giải thích nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nghe lời."
Diệp Dư nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi hồng, khuôn mặt tuyệt đẹp lúc sáng lúc tối.
Hồi lâu sâu, nàng mới ừm một tiếng.
Loại cảm xúc mất mát đó, đã tràn ra lời nói vẻ mặt.
Tô Dịch cười trêu ghẹo: "Đường đường Vũ Lạc Linh Hoàng, bậc đại năng tu sĩ thiên hạ chỉ có thể nhìn lên, tại sao còn giống như tiểu cô nương, nếu không ta đi mua cục kẹo dỗ ngươi?"
Diệp Dư bật cười.
Tô Dịch lại rót cho Diệp Dư một chén rượu.
Hai người đối ẩm, nói đến chuyện trước kia, tâm tình đều phập phồng, cảm khái rất nhiều.
Đã là uống rượu, ai cũng sẽ không dùng đạo hạnh áp chế sức rượu.
Huống chi, rượu tu sĩ uống, vốn là do các loại linh vật ủ thành, mưu cầu là mắt hoa tai nóng, thể xác và tinh thần vui vẻ.
Nếu lấy đạo hạnh hóa giải sức rượu, không thể nghi ngờ là đốt đàn nấu hạc.
Bất tri bất giác, một bầu rượu đã thấy đáy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Dư ửng đỏ, đôi mắt ngà ngà say. Nàng vốn cực kỳ xinh đẹp, giờ phút này tăng thêm một chút phong tình quyến rũ, khẽ nhăn mày cười, đã câu hồn người ta.
Tô Dịch dám khẳng định, mình chỉ cần ngoắc ngón tay, tối nay liền có thể cùng thiếu nữ trước mắt chung chăn gối, hưởng hết niềm vui song tu.
Trên thực tế, có lẽ là đã lâu chưa song tu, giờ phút này đối mặt Diệp Dư tràn ngập kiều mỵ, quyến rũ nhiều vẻ, trong lòng hắn cũng không khỏi khô nóng một phen.
Nhưng cuối cùng, vẫn nhịn xuống.
"Tiểu Diệp Tử, ngươi nên về phòng của mình rồi."
Tô Dịch đứng dậy, nâng tay nhấc cánh tay thiếu nữ ánh mắt đã có chút mê ly.
"Ta không về."
Đột nhiên, Diệp Dư giãy thoát tay Tô Dịch, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Tô Dịch gần ngay trước mắt, cánh môi khẽ mở, nhu tình như nước nói: "Mấy vạn năm qua, chỉ có hôm nay ta cao hứng nhất, cao hứng đến mức... Cho tới bây giờ ta cũng cho rằng đang nằm mơ..."
Nói đến đây, nàng hít sâu một hơi, ôm chặt lấy Tô Dịch, khuôn mặt xinh đẹp như có chút nóng rát dán lên ngực Tô Dịch, giọng khẽ run nói: "Đêm nay ta muốn bầu bạn ngươi suốt."
Bóng người thiếu nữ thon thả yểu điệu, vai như đao vót, vòng eo giống như lụa thắt vào, thân thể nhìn như gầy một chút, thực ra cơ thể cân xứng, yểu điệu, mái tóc tản ra hương thơm thoang thoảng thấm vào ruột gan.
Thân thể Tô Dịch cứng ngắc, hơi sững sờ.
Trước kia, Tiểu Diệp Tử sẽ không chủ động như vậy.
Nhưng bây giờ, lại giống như một ngọn núi lửa yên lặng đã lâu bùng nổ.
Cho dù cách một lớp quần áo mỏng manh, hắn vẫn như cũ có thể rõ ràng cảm nhận được, thân thể yểu điệu cao ngất ngạo nhân kia của thiếu nữ nóng bỏng nở nang, động lòng người cỡ nào.
Tô Dịch không khỏi có chút miệng khô lưỡi khô, nói: "Tiểu Diệp Tử, tối nay quá muộn rồi, làm như vậy không khỏi gấp gáp..."
Không đợi nói xong, miệng hắn đột nhiên bị hai mảng ấm mềm nhu nhuận chặn lại.
Vù -
Đèn đuốc trong phòng lặng yên tắt.
Trong bóng đêm, tựa như sợ sẽ bị Tô Dịch đẩy ra, hai cánh tay Diệp Dư gắt gao ôm quanh Tô Dịch, khiến hắn muốn xoay người một chút cũng không được.
Rất nhanh, một đợt tiếng thở dốc khe khẽ vang lên trong bóng đêm.
"Tiểu Diệp Tử, nàng buông tay trước."
Giọng Tô Dịch có chút khàn khàn.
"Không được."
Ngữ khí Diệp Dư mềm mại hơn nữa kiên định.
"Nhưng nàng chung quy không thể để ta đứng mãi chứ?"
"Ta giúp chàng."
Ngay sau đó, Tô Dịch đã bị bế lên giường.
Hắn hoàn toàn giật mình, Tiểu Diệp Tử đây là đảo khách thành chủ nha!
Một sự buồn bực nói không nên lời trào lên trong lòng Tô Dịch, nói: "Nha đầu, còn như vậy ta sẽ dùng sức mạnh đó!"
Một đợt tiếng cười khẽ vang lên,"Tô ca ca, tu vi chàng bây giờ, xa không là đối thủ của ta, nếu thực dùng sức mạnh, chàng cũng không phản kháng được."
Thanh âm lộ ra một tia đắc ý.
Tô Dịch vừa muốn nói gì, chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, toàn bộ tu vi đã bị một luồng lực lượng giam cầm.
Nếu là vận dụng con bài chưa lật, Tô Dịch đương nhiên có thể giãy giụa chống lại.
Chẳng qua...
Hắn lại nào nỡ ra tay đối với Diệp Dư?
Nhưng bị chế phục như vậy, khiến Tô Dịch không khỏi sinh ra một loại xấu hổ như mặc cho đùa bỡn, lòng tự trọng gặp phải khiêu khích nghiêm trọng.
Hắn hít sâu một hơi, nói: "Nàng nghe ta nói, loại chuyện này không thể..."
Không đợi nói xong, môi đã lại lần nữa bị chặn lại.