Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 207 - Chương 207: Tử Thụy Tín Phù Thúy Vân Phu Nhân (1)

Chương 207: Tử thụy tín phù Thúy Vân phu nhân (1) Chương 207: Tử thụy tín phù Thúy Vân phu nhân (1)

"Từ đó trở đi, người thân của muội trên đời chỉ còn lại có ca ca..."

Nói đến đây, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của thiếu nữ tràn đầy ảm đạm.

Sau đó, nàng hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh mà kiên quyết nói:

"Cũng là từ khi đó trở đi, muội liền nói cho bản thân, nhất định phải trở nên mạnh mẽ lên, vô luận trả giá thế nào, cho dù gánh vác vô tận khuất nhục cùng tiếng xấu, nhưng chỉ cần có thể khiến muội bảo hộ ca ca, muội không tiếc!"

Tô Dịch yên lặng nghe, trong lòng có thương tiếc, có cảm thán, cũng có một tư vị nói không nên lời.

Hắn rất sớm đã biết, Phong Hiểu Phong gia cảnh cực kỳ bần hàn, có thể bái vào Thanh Hà kiếm phủ tu hành, đã là chuyện như kỳ tích.

Nhưng hắn lại không ngờ, thân thế gã vậy mà lại nhấp nhô như thế.

Mà Phong Hiểu Nhiên sống nương tựa lẫn nhau với Phong Hiểu Phong, mới mười ba tuổi mà thôi, đã có được trưởng thành sớm cùng tâm tính vượt xa bạn cùng lứa tuổi, cái này thật sự ra ngoài Tô Dịch dự kiến.

Tô Dịch rất hiểu cảm thụ của Phong Hiểu Nhiên.

Hắn năm đó, mười bốn tuổi rời nhà trốn đi, một mình bôn ba con đường vô tận gập ghềnh tới Thanh Hà kiếm phủ tu hành, nào không phải muốn dựa vào võ đạo thay đổi vận mệnh?

Tâm ở bóng tối, mới càng sẽ như liều mạng đi tranh thủ một mảng ánh sáng, lấy nó thay đổi vận mệnh.

Thẳng đến lúc đi ra khỏi ngõ Ngọc Xuân, Tô Dịch lúc này mới mở miệng nói: "Chỉ cần muội muốn học, ta sẽ dốc lòng dạy muội bí quyết tu luyện."

Trên khuôn mặt nhỏ của Phong Hiểu Nhiên nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: "Tô Dịch ca ca, huynh biết không, vừa rồi một khắc đó huynh xuất hiện ở trước mặt muội, cả đời muội đều sẽ không quên, về sau... Muội sẽ báo đáp huynh thật tốt!"

Tô Dịch mỉm cười, nói: "Chỉ cần muội cùng ca ca muội sống thật tốt, chính là báo đáp tốt nhất đối với ta."

"Vậy... Muội lớn lên rồi gả cho huynh được không?"

Phong Hiểu Nhiên nghiêm túc nói.

Tô Dịch ngẩn ra một phen, nhịn không được cười lên, nói: "Chờ muội lớn lên rồi nói sau."

Một thiếu nữ mười ba tuổi vì biểu đạt cảm kích, nói năng không biết lựa lời, đại khái còn không rõ ý nghĩa của cái gọi là gả cho người ta.

Có thể hiểu.

Phong Hiểu Nhiên cũng cười lên, một đôi mắt thật to nheo lại, giống hai vầng trăng non sạch sẽ trong sáng, lập lòe sáng lên.

Trong lòng nàng yên lặng nói: "Tô Dịch ca ca, chờ muội trưởng thành, huynh đừng có đổi ý..."

Dưới bóng đêm, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú tái nhợt của thiếu nữ tràn đầy nét nghiêm túc chờ mong.

Nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng đã bước đầu có nét, lông mày đen như mực, sống mũi cao, dáng người thon thả cân xứng, da thịt mịn màng như mỡ đông.

Nhất là đôi mắt của nàng, hơi hõm xuống, tỏ ra thâm thúy sáng ngời, như đá quý trong suốt lấp lánh, khi cười nheo lại, lại giống vầng trăng trên trời rơi vào hồ nước, cực kỳ đẹp.

Nàng thoạt nhìn còn non nớt chút, nhưng cũng đã có thể xưng là mặt mày như vẽ, tràn đầy tiềm chất người đẹp.

Chỉ có mái tóc rối tung hơi khô vàng, bộ quần áo đính đầy mụn vá cũ kỹ, cổ tay áo cũng mài mòn ra một dải tua rua, bại lộ ra xuất thân bần hàn.

Mỹ nhân còn nhỏ tuổi, đã hiện ra linh vận khuynh thành tuyệt thế.

"Tô đại ca ngươi thật lợi hại, thế mà thật sự mang Hiểu Nhiên trở lại rồi!"

Cách đó không xa, A Phi chạy tới, ngạc nhiên lẫn vui mừng kêu to.

Hắn vừa rồi luôn khẩn trương chờ đợi, thấp thỏm vô cùng, giờ phút này nhìn thấy Phong Hiểu Nhiên trên lưng Tô Dịch, quả thực là quá mức mừng rỡ.

"Đi, về nhà đi."

Tô Dịch vỗ vỗ bả vai thiếu niên.

Ở sâu trong ngõ Dương Liễu.

Nơi này ban đêm tỏ ra rất thê lương, chỉ có đèn đuốc lác đác sáng lên ở trong những căn nhà khác nhau, dọc theo đường đi may mắn có ánh trăng trên trời làm bạn, không đến mức trong bóng đêm mờ mịt tìm đường.

Trong đình viện đổ nát bùn đắp thành đã đốt lên đống lửa.

Phong Hiểu Phong ngồi ở trên xe lăn bằng gỗ, sốt ruột chờ đợi.

"Huynh đệ, có Tô ca của ta ra mặt, ngươi cứ yên tâm đi."

Hoàng Càn Tuấn ngồi xổm bên đống lửa, thuận miệng nói: "Ngươi có lẽ không tin, nhưng ta dám lấy tính mạng cam đoan với ngươi, Tô ca vừa ra tay, giết võ đạo tông sư cũng như giết gà giết khỉ, không cần tốn nhiều sức."

Phong Hiểu Phong thở dài: "Nếu như thế, vậy thì tốt rồi."

Hắn đương nhiên không tin, chỉ coi như Hoàng Càn Tuấn là đang an ủi mình.

"Hoàng huynh, ngươi là như thế nào quen biết với Tô Dịch sư huynh?"

Phong Hiểu Phong thấp giọng hỏi.

"Ta?"

Hoàng Càn Tuấn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói,"Nói tới thì mất mặt lắm, ừm... Nói như thế nào đây, ta lúc ấy coi như là nhân vật phong lưu một thế hệ trẻ tuổi thành Quảng Lăng, thanh danh tuy chưa nói tới ai ai cũng biết, nhưng cũng là danh chấn bát phương, cho nên luôn tự cho mình rất cao..."

Hắn trước khen bản thân một hồi, lúc này mới cắt vào đề tài chính, mang mình cùng Tô Dịch lần đầu tiên gặp nhau xung đột, miêu tả thành không đánh không quen biết, anh hùng tiếc anh hùng...

Phong Hiểu Phong không nghi ngờ có giả dối, cũng nghe đến nhập thần.

Thẳng đến lúc Hoàng Càn Tuấn nói tới sự tích Tô Dịch ở trên Long Môn yến hội bất chợt kinh người, độc chiếm ngôi đầu, Phong Hiểu Phong cũng nghe tới mức nhiệt huyết dâng trào, hai mắt sáng lên.

"Tô Dịch sư huynh không hổ là ngoại môn kiếm thủ, ngã xuống phàm trần mà quyết chí thề không dời, khi lại vào võ đạo, phong thái của hắn càng hơn ngày xưa!"

Nhưng sau đó, ánh mắt Phong Hiểu Phong liền ảm đạm xuống.
Bình Luận (0)
Comment