Chương 208: Tử thụy tín phù Thúy Vân phu nhân (2)
Chương 208: Tử thụy tín phù Thúy Vân phu nhân (2)
Mình hai chân phế bỏ, một thân tu vi cũng như phế đi, cuộc đời này sợ là không thể giống Tô Dịch sư huynh, vào lại võ đạo nữa...
"Huynh đệ, đừng uể oải, cái gì gọi là võ đạo? Chính là có được lực lượng người thế tục không thể có được, đoạt thiên địa tạo hóa, hóa mục nát thành thần kỳ!"
Phát hiện Phong Hiểu Phong tâm tình trầm thấp, Hoàng Càn Tuấn vội vàng lên tiếng an ủi:
"Cần biết, trên đời này còn tồn tại tiên thiên võ tông, cùng với lục địa thần tiên càng lợi hại hơn, khẳng định nắm giữ diệu pháp hồi sinh người chết xương trắng mọc thịt, chữa khỏi hai chân của ngươi cũng nhất định là chuyện dễ dàng."
"Hồi sinh người chết xương trắng mọc thịt?"
Phong Hiểu Phong thì thào,"Nhưng diệu pháp cỡ đó, há là ta một kẻ tàn phế dám đi hy vọng xa vời?"
"Vì sao không dám hy vọng xa vời?"
Đột nhiên một tiếng cười bình thản vang lên ở ngoài đình viện.
Phong Hiểu Phong bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Dịch cõng Phong Hiểu Nhiên, cùng A Phi cùng nhau đẩy cửa đi vào.
Lập tức, trong lòng hắn như tháo bỏ đi tảng đá ngàn quân, cả người thoải mái, kích động nói: "Hiểu Nhiên chưa bị thương chứ?"
"Ca ca, muội không sao, không có một chút vết thương nào!"
Phong Hiểu Nhiên lớn tiếng trả lời, thanh âm thanh thúy tràn đầy khỏe mạnh.
Nàng như vì chứng minh, từ trên lưng Tô Dịch nhảy xuống, giãn ra một phen thân thể mềm mại thon thả nhỏ nhắn, nói: "Ca ca xem, không tổn hao gì."
Hốc mắt Phong Hiểu Phong đỏ lên, run giọng nói: "Tốt, quá tốt rồi! Tô Dịch sư huynh..."
Hắn cầm lấy gậy chống muốn giãy giụa đứng dậy nói lời cảm tạ.
Tô Dịch không khỏi lắc đầu, đi lên đè hắn lại, nói: "Trước kia ở Thanh Hà kiếm phủ, giữa ngươi với ta chưa bao giờ khách khí như vậy. Trước kia như thế, vậy về sau cũng nên như thế."
Phong Hiểu Phong nhếch miệng cười nói: "Ta nghe lời ngươi!"
"Hiểu Phong ca, vậy ta về nhà ăn cơm trước."
A Phi ở bên nói.
"Tạm đừng đi, chúng ta cùng đi ăn cơm."
Tô Dịch nói.
Nói tới ăn cơm, hắn cũng có chút đói rồi.
Không có cách nào cả, trong cảnh giới võ đạo, mỗi ngày đều cần bổ sung lượng thức ăn khổng lồ, như thế mới có thể thỏa mãn khí huyết quanh thân cường thịnh.
Nếu có thể bước lên con đường nguyên đạo, thì có thể ích cốc không ăn, ăn gió uống sương.
"Tốt! Chúng ta đi 'Phong Nguyên trai' trong thành!"
Hoàng Càn Tuấn bẻ tay, hắn cũng đói lắm rồi.
"Phong Nguyên trai?"
A Phi ngẩn ngơ,"Nơi... Nơi đó không phải tửu lâu chỉ có nhân vật thượng tầng mới có thể tiêu phí được nổi sao? Một món ăn cũng cần hơn trăm lượng bạc, cái này cũng bằng được với nhiều năm thu hoạch nhà ta."
Hoàng Càn Tuấn cười to lên, nói: "Ha ha ha, đi, hôm nay Hoàng đại ca ngươi sắp xếp, cho ngươi ăn sảng khoái!"
Vị thiếu gia hư hỏng này trước kia tuy không học vấn không nghề nghiệp, nhưng đối với việc ăn uống chơi gái đánh bạc, lại có thể nói mọi thứ tinh thông.
Phong Hiểu Phong vội vàng nói: "Thế này tiêu pha quá, chúng ta vẫn là..."
"Đi thôi."
Tô Dịch không cho hắn cơ hội từ chối, đẩy xe lăn bước ra ngoài, đồng thời phân phó Hoàng Càn Tuấn,"Ngươi đi trước tìm một cái xe ngựa."
Hoàng Càn Tuấn vâng một tiếng, vội vàng lon ton đi.
Hắn rất vui vẻ, rốt cuộc đến lúc anh đây phát huy rồi...
"Hiểu Nhiên, A Phi, các ngươi đi theo phía sau ta."
Tô Dịch dặn dò.
A Phi và Phong Hiểu Nhiên đều đáp ứng, nhắm mắt theo đuôi.
Khi bọn Tô Dịch tới đầu ngõ Ngọc Xuân, chỉ thấy một chiếc xe ngựa rộng rãi tinh xảo đã chờ ở đó, khống chế xe ngựa chính là Hoàng Càn Tuấn.
"Mọi người đều lên xe, hôm nay ta làm mã phu."
Hoàng Càn Tuấn cười hì hì nói.
A Phi không khỏi than thở: "Hoàng đại ca, ngươi biết ảo thuật sao, nhanh như vậy đã tìm được một chiếc xe ngựa, cũng quá lợi hại rồi nhỉ?"
Hoàng Càn Tuấn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tiểu gia hỏa, nhớ một câu, trên đời này có thể sử dụng tiền giải quyết, vậy đều không tính là việc."
Mắt thấy mọi người đều đã ở ngồi vào trong xe ngựa, hắn vung dây cương, giống mã phu tràn đầy kinh nghiệm, nói: "Tất cả ngồi vững, giá!"...
Phong Nguyên trai.
Ở khu vực phồn hoa phía đông quận thành Vân Hà, được coi là chỗ đốt tiền của nhân vật nổi tiếng trong thành, khách khứa ra vào không giàu có cũng tôn quý.
Bóng đêm vừa lúc, đèn hoa mới lên.
Phong Nguyên trai cao chín tầng lầu đèn đuốc sáng trưng, người phục vụ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ nghênh đón, nho nhã lễ độ.
"Xin lỗi các vị khách, tạm thời không có nhã gian dư để các vị dùng bữa."
Khi nhìn thấy đám người Tô Dịch đi tới, một vị phục vụ nam áy náy khom người nói,"Nếu không các vị đợi một chút nữa? Hoặc là đi tửu lâu khác cũng được?"
Hoàng Càn Tuấn hừ lạnh nói: "Bớt lừa ta, ngươi cho rằng ta không biết Phong Nguyên trai các ngươi mỗi ngày đều sẽ để trống ra một bộ phận nhã gian, chuẩn bị cho mọi tình huống sao?"
Nam phục vụ ngẩn ra một phen, sau đó giải thích: "Công tử đã biết, nghĩ hẳn cũng rõ, các nhã gian để trống ra đó, chỉ có khi tiếp đãi khách thân phận cực tôn quý mới có thể mở ra."
Thái độ của hắn không thể nói là không tốt, nho nhã lễ độ.
Chỉ là ánh mắt khi ngẫu nhiên đảo qua Phong Hiểu Phong, Phong Hiểu Nhiên cùng A Phi, không khỏi mang theo một chút biểu cảm lạ.
"Ý của ngươi là, thân phận chúng ta không đủ tư cách?"
Hoàng Càn Tuấn có chút tức giận.
Nam phục vụ cười khổ nói: "Công tử đừng nói như vậy, ta chỉ là một người làm việc vặt, nào có tư cách dám nói ra lời bực này."