Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2251 - Chương 2251: Quy Khứ Lai Hề (2)

Chương 2251: Quy khứ lai hề (2) Chương 2251: Quy khứ lai hề (2)

Hạ hoàng nhìn bóng người cô đơn đứng trên không trung kia của Tô Dịch, rung động thất thần.

Kiếm thứ nhất, chém đầu đại năng Huyền U cảnh.

Kiếm thứ hai, phá Côn Ngô chi trận.

Kiếm thứ ba, giết tộc nhân Diệp thị!

Trong vẻn vẹn ba kiếm, Côn Ngô Diệp thị cai trị Thương Huyền giới không biết bao nhiêu năm tháng sụp đổ từ đây.

Không đúng!

Đột nhiên, Hạ hoàng chú ý tới, Tô Dịch vươn tay phải, hướng trên Côn Ngô sơn chụp tới.

Hơn mười nam nữ như con cá bị tấm lưới bắt được nhấc đến trên không.

Trong đó, rõ ràng có Diệp Vân Lan lúc trước kia từng tự xưng là bác của Tô Dịch!

"Thì ra, hắn vẫn chưa thật sự nhổ cỏ tận gốc..."

Trong lòng Hạ hoàng không hiểu sao có chút xúc động.

Mười mấy tộc nhân Diệp gia sống sót kia, đều giống với Diệp Vân Lan, đến từ dòng chính Diệp gia.

Trước đó Tô Dịch ở lúc ra tay, thần thức đã bắt giữ được bóng dáng những người này, xác nhận thân phận bọn họ, cho nên, ở dưới kiếm thứ ba kia lúc trước, vẫn chưa ra tay đối với những người này.

"Vì sao không thấy Diệp Thương Đồ?"

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Diệp Vân Lan.

Diệp Thương Đồ, một trong hai vị nhân vật Huyền U cảnh còn sót lại của Côn Ngô Diệp thị, từng gặp vết thương đạo nghiêm trọng, ở trong năm tháng quá khứ một mực bế quan không ra.

Đáng nhắc tới là, Diệp Thương Đồ này đến từ dòng chính Diệp gia.

Diệp Vân Lan vẻ mặt phức tạp, trong lòng hắn hãy còn chấn động, không thể bình tĩnh.

Hồi lâu sau, hắn mới thấp giọng nói: "Thật ra... Rất lâu trước kia, Thương Đồ lão tổ đã đi về cõi tiên."

Lời này vừa nói ra, Tô Dịch chợt cảm thấy bất ngờ.

Phụ cận mười mấy tộc nhân dòng kích khác của Diệp gia, cũng đều đầu óc ngây dại, vẻ mặt ngơ ngẩn, Thương Đồ lão tổ sớm đã đi về cõi tiên?

Chỉ thấy giọng Diệp Vân Lan trầm thấp mà thương cảm, nói: "Rất nhiều năm trước, vết thương đạo của Thương Đồ lão tổ phát tác, ý thức được sống không được bao lâu nữa, nhưng lão nhân gia lo lắng sau khi mình không còn, chúng ta tộc nhân dòng chính nhất mạch này gặp chi phụ hãm hại, vì thế tuyên bố với bên ngoài, muốn bế quan đột phá cảnh giới, thực ra là vận dụng một môn vô thượng bí thuật, mang động phủ cùng đạo thể của mình hoàn toàn phong ấn, sau đó tọa hóa từ đấy..."

"Chuyện này, Thương Đồ lão tổ chỉ nói cho ta cùng Nhị thúc Diệp Vân Thủy, cho nên thẳng đến hôm nay, cũng không có ai biết chân tướng, Thương Đồ lão tổ thực ra đã cưỡi hạc về tây."

"Cũng chính bởi vì như thế, tuy tình cảnh những tộc nhân chúng ta dòng chính này càng thêm không chịu nổi, nhưng ngại bởi uy thế Thương Đồ lão tổ, các tộc nhân chi phụ kia cũng không dám đuổi tận giết tuyệt."

Dứt lời, Diệp Vân Lan thở dài, vẻ mặt đầy cô đơn.

Tô Dịch lúc này mới giật mình.

Thì ra là thế, trách không được trong năm tháng quá khứ, dòng chính Diệp gia trở nên điêu linh cùng không chịu nổi như vậy, Diệp Thương Đồ này cũng chưa từng ra tay giúp đỡ.

Thì ra người này, sớm đã mất đi!

Nghĩ nghĩ, Tô Dịch chợt hỏi: "Hận ta không?"

Diệp Vân Lan lắc đầu.

Tô Dịch hỏi tiếp: "Về sau có tính toán gì không?"

Diệp Vân Lan vẻ mặt phức tạp, thấp giọng nói: "Đại khái sẽ lựa chọn mai danh ẩn tích, đi xa tha hương. Chỉ cần chúng ta những người này còn sống, về sau tất nhiên còn có cơ hội đâm chồi nảy lộc."

Tô Dịch lấy ra một tấm bí phù, đưa cho Diệp Vân Lan, nói: "Nếu gặp được chuyện không hóa giải được, có thể bằng phù này tới Đại Hoang tìm ta."

Diệp Vân Lan ngẩn ra, không nói gì thêm, yên lặng thu hồi khối bí phù này.

Tô Dịch lại lấy ra Minh Ngục Lôi Hình Chung, bấm tay búng.

Keng!

Tiếng chuông mênh mang vang vọng.

Một cái chuông đồng xanh tàn phá này chợt hóa thành cơ mưa ánh sáng rực rỡ, phiêu tán ở trên Côn Ngô sơn.

Trong hoảng hốt, Tô Dịch khó hiểu nhớ tới một hình ảnh lúc còn nhỏ của kiếp này——

Trong căn phòng tối tăm chật chội, mẫu thân Diệp Vũ Phi ngồi ở trong ánh đèn mờ nhạt, trong miệng nhẹ nhàng hát khúc, đang dỗ mình lúc ấy chỉ là đứa trẻ con ba tuổi ngủ.

Trên khuôn mặt tràn ngập dịu dàng.

Vô thanh vô tức, Tô Dịch cười cười, ở sâu trong lòng, như có một khúc mắc vô hình từ đây mở ra.

"Hạ hoàng, chúng ta nên rời khỏi rồi."

Tô Dịch nói xong, đã xoay người mà đi.

Hạ hoàng đi theo sau đó.

Nhìn theo bóng người bọn họ biến mất ở chân trời, đám người Diệp Vân Lan đều suy nghĩ xuất thần.

Ai cũng rõ, từ hôm nay trở đi, Côn Ngô Diệp thị từng cai trị Thương Huyền giới vô số năm tháng, nhất định sẽ trở thành bụi bậm trong lịch sử, không còn tồn tại nữa!...

Một tháng sau.

Thương Thanh đại lục, vực Vẫn Tinh.

Tổng cộng mười tám tầng lực lượng cấm trận bao trùm ở quanh vực Vẫn Tinh, mà ở chỗ sâu trong vực Vẫn Tinh, sớm có những tòa kiến trúc hoành tráng đội đất mọc lên.

Những thứ này, đều ra từ bút tích của Tô Dịch.

Trong một tòa cung điện chỗ trung ương.

"Ứng Khuyết, ta từng tặng cho đạo tạng, chỉ cần khắc khổ tu luyện, về sau tự có lúc hóa rồng thành hoàng. Đây là một ít sách quý của yêu tu nhất mạch ở lúc chứng đạo thành hoàng, ghi lại tâm đắc của các Yêu Hoàng ở lúc chứng đạo."

Tô Dịch ngồi ở trong ghế mây, cách không đưa cho Ứng Khuyết một cái ngọc giản.

"Đa tạ Tô tiên sinh!"

Ứng Khuyết khom người chào, sự kích động tràn hết ra vẻ mặt giọng nói.

"Nguyên Hằng, ngươi thiên tư có hạn, nội tình chỉ tính tầm thường, nhưng đại đạo tu hành, cần cù có thể bù thông minh, nước chảy không tranh trước, tranh là thao thao bất tuyệt, bí pháp này rèn luyện tâm tính, rèn luyện thần hồn ngươi thu lấy."
Bình Luận (0)
Comment