Chương 2252: Tiểu huynh đệ đi chung hay không? (1)
Chương 2252: Tiểu huynh đệ đi chung hay không? (1)
"Ninh cô nương, ngươi thiên phú không tầm thường, cũng không thiếu bí pháp tu hành, nhưng bị quản chế bởi lực lượng chu thiên quy tắc Thương Thanh đại lục, tìm hiểu đối với đại đạo không đủ, những thứ này là ta lúc ở U Minh, từ trên người một ít lão gia này bóc ra mảnh vỡ đại đạo, ngươi cầm tìm hiểu."
"Cát khiêm..."... Trong thời gian kế tiếp, Tô Dịch lục tục lấy ra bảo vật, phân biệt tặng cho mọi người.
Đương nhiên, A Thương, Văn Tâm Chiếu, Trà Cẩm, Khuynh Oản, Văn Linh Tuyết các nữ tử, tương tự cũng đều có thu hoạch, trong một tháng này, còn từng được Tô Dịch chỉ dạy giải thích nghi hoặc không chỉ một lần.
Nhất là Khuynh Oản cùng Trà Cẩm, hai nàng được lợi lớn nhất...
Cuối cùng, Tô Dịch lại lấy ra một cái nhẫn trữ vật, giao cho Ninh Tự Họa.
Trong đó chứa, là tài nguyên tu hành Tô Dịch trước kia sưu tập trên đường tu hành, hôm nay sau khi hắn bước lên Hoàng cảnh, phần lớn đều đã không dùng tới, đều giữ lại, giao cho Ninh Tự Họa bảo quản cùng phân phối.
Làm xong tất cả cái này, Tô Dịch chợt cảm thấy cả người thoải mái.
Trong tháng này từ Thương Huyền giới quay về Thương Thanh đại lục, hắn gần như chưa từng ngưng nghỉ, tế luyện mười tám tầng lực lượng cấm trận đủ có thể vây giết nhân vật Huyền Chiếu cảnh, bao trùm quanh vực Vẫn Tinh.
Ngoài ra, còn tiêu phí tâm tư, lần lượt chỉ điểm mọi người tu hành, chải chuốt đại đạo, giải thích nghi hoặc khó hiểu cho mọi người.
Dù là buổi tối cũng không ngừng nghỉ, lấy phương pháp song tu cùng Khuynh Oản, Trà Cẩm khắc khổ tu luyện, nghiêm túc nghiền ngẫm, cùn thăm dò ảo diệu linh hồn và thể xác va chạm ra.
Chính cái gọi là, đấu với trời, vui sướng vô cùng.
Phép song tu, cũng là như thế.
Tóm lại, một tháng qua Tô Dịch sống thật sự phong phú, cũng rất bận rộn.
Mục đích của tất cả, chính là ở trước khi khởi hành tới Đại Hoang, an trí hết cho mọi người.
Mà hôm nay, hắn đã dàn xếp xong tất cả, quyết định khởi hành!
"Tô Dịch ca ca, vậy ca chừng nào trở về?"
Mọi người cùng nhau tiễn Tô Dịch đến bên ngoài vực Vẫn Tinh.
"Không có gì bất ngờ xảy ra, trong ba năm, ta sẽ đón mọi người tới Đại Hoang."
Tô Dịch cười xoa đầu Văn Linh Tuyết.
Sau đó, hắn hướng mọi người phất phất tay,"Đi đây."
Hắn chắp tay sau lưng, cất bước lên không.
Một bộ áo bào xanh tung bay, giống như tiên nhân lên trời mà đi.
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người hắn biến mất ở chân trời nơi xa, Trà Cẩm thấp giọng lẩm bẩm: "Công tử vẫn là tiêu sái như trước kia..."
Không có thương cảm, không có không nỡ.
Như một lần ra ngoài đi xa nói đi là đi, rất tiêu sái.
Mọi người nghe vậy, không khỏi nhìn nhau cười.
Quả thực, ở trong ấn tượng của bọn họ, tính tình Tô Dịch xưa nay đã như vậy. ...
Trong tinh không, một chiếc thuyền con ngao du phi độn.
Con thuyền nhỏ do Thanh Ảnh Kiếm biến thành, giống như một vầng trăng cong cong sáng tỏ, tràn đầy hào quang, tốc độ cực nhanh.
Trên con thuyền nhỏ, Tô Dịch lười biếng ngồi ở nơi đó, đang đánh giá một bức tranh.
Bức tranh này là lúc trước ở Thương Thanh đại lục Tu Di tiên đảo xông pha, do Đậu Khấu tặng cho.
Đậu Khấu một thân thể hai linh hồn, trong đó một hồn phách lấy họa nhập đạo, có thể nói cao thủ về vẽ.
Như trên bức tranh này, miêu tả chính là một bức tranh có liên quan với Nguyệt Thi Thiền.
Trong hồ biếc gợn sóng mênh mông, thiếu nữ đang tắm rửa, mái tóc đen nhánh chảy giọt nước xuống, một dung nhan tuyệt thế thanh lệ chiếu ánh sóng dập dờn, sáng bóng đẹp dịu dàng.
Thân thể mềm mại trắng như sương như tuyết đó của thiếu nữ, từ chỗ bả vai xương quai xanh ngâm ở trong nước, nhưng vẫn như cũ có thể rõ ràng nhìn thấy, một mảng no đủ trắng muốt ngạo nhân như ẩn như hiện ở mặt hồ trong suốt.
Tuy là một bức tranh, nhưng lại mang cảnh tượng lúc đó chiếu ra rất sống động, giống như người đẹp trong tranh có thể sống lại bất cứ lúc nào.
Kỹ năng vẽ tranh cao thâm đó, làm Tô Dịch cũng âm thầm khen ngợi không thôi.
Bức tranh này, là hắn mấy ngày trước lúc thu thập vật phẩm trên người tìm ra, lúc này nhìn bức tranh này, Tô Dịch cũng không khỏi nhớ tới thiếu nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng, chấp nhất vào kiếm đạo kia.
Năm đó ở Thương Thanh đại lục, Nguyệt Thi Thiền bị phụ thân nàng Dạ Tẫn Kiếm Hoàng Nguyệt Trường Thiên mang đi, tới Thiên Huyền giới một trong Đại Hoang ba mươi ba giới.
Tô Dịch còn nhớ, lúc trước mình từng dặn dò Nguyệt Thi Thiền, nếu gặp vấn đề khó không hóa giải được, có thể tới Đại Hoang thiên hạ Tây Nhạc châu, đi Phật môn đệ nhất thánh địa Tiểu Tây Thiên chỗ đó một chuyến, đến nơi đó nếu có ai hỏi, chỉ cần nói một tiếng 'Đài sen còn hay không', tự nhiên sẽ nhận được Nghiễn Tâm Phật Chủ hỗ trợ.
"Bấm ngón tay tính toán, Thi Thiền cũng đã rời khỏi hai năm..."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Hắn nhớ tới một sự kiện, lật lòng bàn tay, có thêm một cây trâm gỗ màu sắc cổ xưa ảm đạm.
Trâm gỗ dùng gỗ tử đàn luyện chế, cực kỳ tầm thường.
Nhưng đây là Nguyệt Thi Thiền lúc trước rời khỏi tự tay tặng cho Tô Dịch, nói là cây trâm đầu tiên lúc nàng còn nhỏ, bà bà mua cho nàng, tuy không phải bảo vật, với nàng mà nói, có ý nghĩa không tầm thường, hy vọng Tô Dịch có thể giúp nàng bảo quản.
Tô Dịch tự nhiên không từ chối.
Hắn nhớ rõ, khi mình đáp ứng việc này, Nguyệt Thi Thiền khí chất luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng, nhất thời như thoải mái, lộ ra nụ cười.
Giống như băng tuyết hòa tan ở dưới ánh mặt trời ngày xuân, nụ cười đó mỹ lệ, thiên địa cũng vì thế ảm đạm thất sắc.