Chương 274: Đáng để Tô mỗ xuất kiếm (2)
Chương 274: Đáng để Tô mỗ xuất kiếm (2)
Lúc này dù đổi làm hắn ra tay, cũng không chắc là đối thủ của Mộc Thương Đồ!
Không khí áp lực, toàn trường đều bị uy thế trên người Mộc Thương Đồ kinh diễm, những người trẻ tuổi kia càng lộ ra vẻ mặt kính sợ.
Như nhìn thần nhân!
Ra ngoài mọi người dự kiến, chính là ở thời khắc cỡ này, Tô Dịch lạnh nhạt như cũ, hoàn toàn chưa có bất cứ nét kinh hoảng nào.
Keng!
Mộc Thương Đồ lấy tay chộp, một thanh trường kiếm màu đen cắm chéo trong vỏ kiếm gỗ tùng sau lưng xuất hiện trong tay, tiếng kiếm ngân trầm ngưng trầm thấp.
"Kiếm này tên Thiên Nhận, theo ta chinh chiến đến nay đã có ba mươi năm, chém địch một trăm sáu mươi ba người, chưa từng khiến ta thất vọng."
Một kiếm trong tay, vẻ mặt Mộc Thương Đồ càng thêm bình tĩnh, cả người không chút gợn sóng, ánh mắt thì sắc bén làm người ta không dám đối diện.
Tô Dịch gật gật đầu, nói: "Đứng thẳng thiên nhận, không muốn lại được, tên không tầm thường, kiếm cũng không tệ. Nếu ngươi có thể ép ta xuất kiếm, hôm nay ta liền cho ngươi kiến thức một chút, cái gì gọi là kiếm đạo thật sự."
Mọi người: "..."
Như là đám người Tần Nhược Uyên, Chương Tri Viêm, đều thiếu chút nữa cười lên, khẩu khí kẻ này lớn cỡ nào!
Mộc Thương Đồ không nói lời thừa nữa, vung kiếm tiến lên.
Ầm!
Không khí giáo trường ban đầu đông lại như, lúc này giống như lập tức nổ tung, không chịu nổi một thân uy thế kia của Mộc Thương Đồ.
Một ít nhân vật một thế hệ trẻ đều hoảng sợ thất sắc. Ở trong mắt bọn họ, Mộc Thương Đồ giờ phút này tấn công, trực tiếp giống như một ngọn núi lớn chống trời đang lướt ngang, có thế áp bách càn khôn, làm người ta xa xa nhìn cũng có cảm giác hít thở không thông.
Những đại nhân vật kia cũng hít khí lạnh.
Không gian sôi trào, luồng khí mãnh liệt, Mộc Thương Đồ tựa như thần linh hàng thế, Thiên Nhận kiếm trong tay bỗng nhiên chém ra.
Vù!
Kiếm thoăn thoắt như rồng, cắt rách không gian, kiếm khí chưa đến, giữa trời đất đã tràn ngập kiếm ý sắc bén thấu xương.
Tông sư ở đây, tất cả động dung.
Chỉ dựa vào một kiếm này, Mộc Thương Đồ đã ngồi vững ngai báu số một kiếm đạo quận thành Vân Hà, dù bọn họ cũng là tông sư, cũng không dám nói đón đỡ một kiếm này.
Nhưng, Tô Dịch lại chưa từng né tránh lùi bước.
Hắn một tay để sau lưng, một tay giơ lên, bàn tay ngón tay nở rộ ra tia sáng lấp lánh, một thân tu vi mênh mông mãnh liệt vận chuyển hết, hội tụ phía trên nắm đấm.
Thẳng đến lúc kiếm khí đánh tới, nắm tay phải hắn như đánh trống trời, chợt vung, nện ở trên kiếm khí sát khí lạnh lẽo sắc bén vô cùng kia.
Thùng!
Tiếng vang như trống chiều chuông sớm, quanh quẩn ở trong trời đất, kình khí mênh mông cuồn cuộn thổi quét khuếch tán, nổ tung thành luồng khí nhỏ vụn bắn tung tóe.
Một màn làm người ta rung động xuất hiện, kiếm khí Mộc Thương Đồ toàn lực chém ra, thế mà ở dưới nắm đấm của Tô Dịch nổ tung vỡ vụn từng tấc!
Như một phát pháo nổ vang, đến cuối cùng, ngay cả Thiên Nhận kiếm màu đen kia cũng giống như không chịu nổi, phát ra tiếng kêu ong ong.
Khuôn mặt Mộc Thương Đồ hiện lên một mảng kinh ngạc, nhưng không chút hoảng hốt.
Hắn đưa tay dẫn.
Thiên Nhận kiếm ở không trung vạch ra một đường kiếm hình cung tròn, chợt bắn ra ngoài, mạnh mẽ chấn vỡ quyền kình cuối cùng của Tô Dịch.
"Miễn cưỡng đáng khen."
Tô Dịch bỗng cười dài một tiếng, bóng người vươn ra, triển khai chủ động công kích.
Khí thế của hắn cũng theo đó đột nhiên thay đổi, giống như một lưỡi kiếm vô song ngang trời lao ra, tràn ngập ý nhị chí cương chí cường, tùy ý nghênh ngang.
Mộc Thương Đồ sao có thể thờ ơ?
Trong tích tắc liên tục ra chín kiếm, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, kiếm sau mênh mông cuồn cuộn hơn kiếm trước, như tầng tầng lớp lớp dòng lũ chạy chồm mà lên, mang theo khí thế thiên phong hải vũ ép về phía Tô Dịch.
Tô Dịch vung quyền như điện, liên tục đánh ra chín cú đấm, quyển sau nặng hơn quyền trước, đơn giản sạch sẽ, không chút hoa mỹ.
Nhưng có một đại khí phách không đâu không phá, thế không thể chắn!
Tiếng nổ trầm đục như sấm, từ giữa hai người khuếch tán.
Làm người ta dựng cả lông tóc là, chín kiếm của Mộc Thương Đồ như sóng triều, bị đánh sập từng tầng một, Thiên Nhận kiếm cũng theo đó run ong ong, mơ hồ có bộ dáng không chống đỡ được!
"Kinh Hồng Thế!"
Mộc Thương Đồ hít sâu một hơi, kiếm thế lại thay đổi.
Keng!
Thiên Nhận kiếm hóa thành một đạo kiếm quang màu đen dài hơn một trượng, tuy xa không có uy thế như lúc trước, nhưng lúc này kiếm quang lại ngưng tụ tới cực điểm, lại càng thêm nguy hiểm.
Theo Mộc Thương Đồ vung tay.
Một kiếm chém ra, như một dây mực xé rách không gian, nó nhanh như điện, nhanh như gió, kỳ diệu như ông trời hình thành.
Các tông sư kia thấy, trong lòng đều phát lạnh.
Kiếm này, mới là tuyệt chiêu thật sự của Mộc Thương Đồ!
"Có chút thú vị."
Tô Dịch cười to.
Đối mặt một kiếm như trảm phá tất cả này, hai tay hắn hợp lại, ở trong đường tơ kẽ tóc, thế mà kẹp Thiên Nhận kiếm ở trong bàn tay!
Tất cả đều kinh, không ai không chấn động.
"Mở!"
Mộc Thương Đồ quát khẽ.
Hắc quang nở rộ, Thiên Nhận kiếm bùng nổ dòng lũ lực lượng đáng sợ, kiếm ngân kinh trời, leng keng không dứt, ý đồ giãy thoát gông xiềng.
Tô Dịch chỉ cảm thấy trong bàn tay, như một ngọn núi lửa muốn bùng nổ, da thịt đau đớn như cắt, khí huyết toàn thân cũng có dấu vết bị áp chế đọng lại.
Nhưng hắn lại cười lớn một tiếng, lưỡi nở sấm mùa xuân:
"Trấn!"
Một màn khiến mọi người giật mình xuất hiện. Chỉ thấy giữa đôi tay trắng nõn của Tô Dịch, Thiên Nhận kiếm vốn như ác long giãy giụa, thế mà lại lần lượt bị áp chế.
Đến cuối cùng, không thể nhúc nhích nữa!