Chương 275: Phong thái chỉ có trích tiên trên trời mới có (1)
Chương 275: Phong thái chỉ có trích tiên trên trời mới có (1)
A!
Vô số người đang xem cuộc chiến hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ dựa vào một đôi tay máu thịt, Tô Dịch thế mà cứng rắn trấn áp kiếm khí của Mộc Thương Đồ!
Tay không bắt đao loại kỹ xảo này, thế gian võ giả hoặc nhiều hoặc ít đều biết một chút, nhưng ai dám dùng thân thể phàm thai của mình, đi đón đỡ linh kiếm của một vị tông sư?
Huống chi, đến lúc này, ai cũng nhìn ra Tô Dịch chỉ là tu vi Tụ Khí cảnh sơ kỳ, nhưng lại làm được chuyện này ngay cả tông sư cũng không dám dễ dàng thử, cái này quả thực đảo điên tưởng tượng của mọi người.
"Quá mạnh rồi! Kẻ này chẳng lẽ là tiên thần hạ phàm hay sao? Nếu không sao dám lấy tay tiếp phi kiếm!"
Một vị đại nhân vật hoảng sợ thất thanh.
Đám người Tần Nhược Uyên, Chương Tri Viêm, giờ phút này sắc mặt đều ngưng trọng như nước, bọn họ lúc này mới phát hiện đã coi thường Tô Dịch!
Thiếu niên cỡ này, quả thực thế gian hiếm có!
Viên Võ Thông cảm xúc dâng trào, cái gì gọi là trích tiên?
Phàm nhân không thể đo lường được!
"Còn có dư lực không?"
Giữa sân, Tô Dịch hỏi, còn chưa hết thèm.
Từ khi chuyển thế đến nay, hắn vẫn chưa từng gặp được hạng người có thể đặt vào mắt.
Mộc Thương Đồ trước mắt, miễn cưỡng tính là một, cũng gợi lên một tia tâm tư đọ sức của hán.
"Có!"
Mộc Thương Đồ hít sâu một hơi, khí huyết toàn thân bốc hơi.
Oành đùng!
Không khí trong phạm vi mấy trượng, lấy hắn làm trung tâm, đều bị ép tới sụp đổ nổ vang.
Keng!
Một cái chớp mắt này, Mộc Thương Đồ thế mà mang Thiên Nhận kiếm từ Tô Dịch giữa hai tay rút ra, sau đó bỗng nhiên đâm ra từng vòng bóng kiếm như gợn sóng.
Giống như sóng nước vô hình, dập dờn xinh đẹp, từng tầng một bao phủ về phía Tô Dịch.
Ngay cả uy thế cũng trở nên nhẹ nhàng nhẵn nhụi, nếu gió hiu hiu mưa rả rích, triền triền miên miên, nhưng Tần Nhược Uyên nhân vật tông sư cỡ đó, không ai không hết hồn.
Nhiễu Chỉ Liên Y!
Tuyệt chiêu áp đáy hòm của Mộc Thương Đồ, lời đồn hắn ngồi ở suối Tẩy Kiếm nhiều năm, quan sát chân trời mây tía tụ tán, xem gợn sóng trong nước chìm nổi, một buổi chợt ngộ, lĩnh hội "cương nhu chi diệu, phân hợp chi thế", bởi vậy khai sáng ra một chiêu "Nhiễu Chỉ Liên Y".
"Tù!"
Mộc Thương Đồ quát khẽ một tiếng.
Ở trong mắt mọi người, từng vòng bóng kiếm như gợn sóng kia, như những sợi xích nhỏ bé trong suốt, mỗi một sợi đều do kiếm khí biến thành, ẩn chứa uy năng khủng bố khôn cùng.
Mà lúc này, những bóng kiếm gợn sóng này giống như một lồng giam xiềng xích, vây khốn chặt chẽ bóng người Tô Dịch, nhất thời không thể giãy thoát.
"Sắp thắng rồi?"
Rất nhiều người tu vi nông cạn, tuy không thể hiểu được huyền diệu của quyết đấu bực này, nhưng khi nhìn thấy Tô Dịch bị nhốt, nhất thời tinh thần rung lên.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, chỉ thấy giữa những tầng bóng kiếm như gợn sóng kia, Tô Dịch bị nhốt đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói:
"Không tệ, đáng giá Tô mỗ xuất kiếm."
Keng!
Trong tiếng kiếm ngân mát lạnh như nước, ở trong tay Tô Dịch, bỗng dưng có thêm một thanh kiếm.
Theo hắn tùy ý vung đâm ra.
Trời đất như vải vẽ tranh, ở dưới một kiếm này phân hoá ra.
Ta có một kiếm phân trong đục, sống chết huyễn diệt đều trôi đi.
Đây là "Phân Thanh Trọc" trong Đại Phù Diêu Kiếm Kinh!
Trong tích tắc, vô số bóng kiếm như bọt biển tiêu tan biến mất, dòng lũ kiếm khí vỡ vụn đáng sợ thổi quét khuếch tán, tuôn ra bốn phương tám hướng.
"Nhiễu Chỉ Liên Y" được coi là tuyệt học áp đáy hòm của Mộc Thương Đồ, cứ như vậy bị một kiếm chém vỡ, tan thành mây khói!
Mộc Thương Đồ chấn động cả người, không khỏi lùi lại mấy bước.
Cách đó không xa, Tô Dịch cầm kiếm mà đứng, lạnh nhạt nói: "Đây chính là kiếm đạo của ta, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trong ngoài giáo trường Thanh Đỉnh đều chấn động, biến sắc.
Kình khí khuếch tán, trên giáo trường khói bụi tràn ngập.
Phiến đá trên mặt đất đã tan vỡ không biết bao nhiêu khối.
Ánh mắt toàn trường đều rung động nhìn về phía trên người thiếu niên áo bào xanh kia, trong lòng kích động sôi trào.
"Thiếu niên này sao cường đại như thế?"
Không biết bao nhiêu người da đầu phát tê, tâm thần run rẩy.
Trước trận này, chưa từng có ai xem trọng Tô Dịch, đều cho rằng Tô Dịch chắc chắn thua không thể nghi ngờ, chỉ xem có thể giữ được mạng hay không mà thôi.
Mộc Thương Đồ kiếm thuật thông thiên, uy chấn quận thành Vân Hà mười chín thành, há là vẻn vẹn một thiếu niên Tụ Khí cảnh mười bảy tuổi có thể địch lại?
Nhưng một khi thật sự chiến, mọi người mới phát hiện, Mộc Thương Đồ thế mà từ đầu tới đuôi, đều chưa chiếm được một tia lợi thế nào!
Vô luận là kiếm thuật kinh thiên, tuyệt chiêu áp đáy hòm, đều không thể làm gì được Tô Dịch.
"Thì ra Tô tiên sinh cường đại như vậy..."
Viên Lạc Vũ trúc trắc nói, hắn trước đó còn không thích ứng "Tô tiên sinh" cái xưng hô này, luôn xưng Tô Dịch là công tử.
Nhưng lúc này, lại theo bản năng đã thay đổi xưng hô.
"Bây giờ huynh cuối cùng mở rộng tầm mắt rồi chứ?"
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Viên Lạc Hề hưng phấn, đỏ bừng.
"Tư thái như trích tiên, chỉ nên trên trời có."
Viên Võ Thông cảm khái.
Hắn cũng bị rung động, lấy kiến thức thân là Viên thị tộc trưởng của hắn, cũng không thể tưởng tượng, trên đời này thiếu niên Tụ Khí cảnh nào, có thể đối kháng cùng Mộc Thương Đồ võ đạo tông sư bực này!
"Đây là nội tình thật sự của hắn sao..."
Vẻ mặt Tần Nhược Uyên lúc sáng lúc tối, lòng dạ hắn trước giờ cực sâu, nhưng giờ phút này cũng có cảm giác thất thố, không thể tự khống chế được.
Trong lòng càng dâng lên một cơn lạnh toát khó hiểu.