Chương 326: Một cái tát (2)
Chương 326: Một cái tát (2)
"Nội môn đệ tử Nguyệt Luân tông..."
Khuôn mặt Thanh Khâm biến ảo, cũng có chút kinh ngạc, một nội môn đệ tử Nguyệt Luân tông, sao có thể ngụy trang thành nghệ kỹ, xuất hiện ở đây?
"Ngươi trước kia tiếp cận ta, thế mà là có ý đồ khác!"
Sắc mặt Chu Tri Ly khó coi, trước kia, hắn còn tưởng mình dựa vào phong thái được Trà Cẩm ưu ái.
Ai ngờ, sự thật lại tàn khốc như thế.
"Lục điện hạ, chuyện này ngươi nên trách vị nhị ca kia của ngươi, nếu không phải hắn hạ lệnh, thực cho rằng ta nguyện ý tiếp xúc với ngươi?"
Trà Cẩm ánh mắt lạnh nhạt, trên nét mặt thế mà mơ hồ mang theo một tia khinh thường.
Chu Tri Ly chịu đả kích, sắc mặt cũng âm trầm xuống.
"Ngươi đường đường truyền nhân nội môn Nguyệt Luân tông, lại cống hiến cho nhị hoàng tử, chỉ sợ cũng dụng tâm kín đáo nhỉ?"
Thanh Khâm lạnh lùng nói.
Trà Cẩm thản nhiên nói: "Không sai."
Giờ khắc này, nàng không ngụy trang cùng che giấu nữa, cũng không cần vất vả sắm vai một nghệ kỹ nữa, tất cả lời nói phát ra từ trong lòng, nhưng lại cảm giác vô cùng sảng khoái cùng thoải mái.
Bọn Trương Đà đều trở nên cảnh giác, vẻ mặt không tốt.
Đối với bọn họ mà nói, Trà Cẩm đến từ Đại Ngụy, giờ phút này chính là kẻ địch ai cũng có thể giết chết!
"Tô công tử, có thể giao nữ nhân này do ta xử trí không?"
Đôi mắt đẹp như lưỡi đao của Thanh Khâm nổi lên hào quang lạnh lùng.
Tô Dịch không khỏi cười lên, nói: "Ngươi không cảm thấy thỉnh cầu này của ngươi rất quá phận?"
Thanh Khâm mở to mắt, khó hiểu nói: "Quá phận? Ả chính là gian tế của Đại Ngụy, hơn nữa ẩn nấp ở bên cạnh nhị hoàng tử, còn ý đồ tiếp cận lục hoàng tử, rõ ràng là rắp tâm hại người."
Nụ cười của Tô Dịch trở nên lạnh nhạt, nhíu mày, nói: "Ngươi không phải tự xưng là hạng người tu hành, không để ý tới việc thế tục, lúc này vì sao lại thay đổi thái độ?" Vẻ mặt Thanh Khâm cứng lại, nhất thời nghẹn lời.
Trà Cẩm nhẹ nhàng nói: "Công tử, nguyên nhân rất đơn giản, Đại Chu Tiềm Long kiếm tông luôn coi Nguyệt Luân tông ta là kẻ địch, Thanh Khâm làm môn hạ truyền nhân của nó, tự nhiên cũng nhìn ta không vừa mắt."
Thanh Khâm bực bội nói: "Nơi này nào có chỗ cho ngươi một tên gian tế nói chuyện, tin hay không ta lập tức giết ngươi?"
Khí thế nàng sắc bén, sát khí toàn thân dâng trào.
"Đủ rồi."
Ánh mắt Tô Dịch trở nên lạnh lùng.
Thanh Khâm cả giận nói: "Tô Dịch, ngươi đây là muốn bao che ả? Hoặc là sắc đẹp làm ngu ngốc, bị tiện nhân này che mất tâm thần?"
Bốp!
Một cái tát đánh lên khuôn mặt kinh diễm tuyệt tục kia của nàng, để lại năm vết ngón tay đỏ sẫm.
Toàn trường đều yên tĩnh.
Ngay cả Thanh Khâm cũng sửng sốt, khó có thể tin nhìn về phía Tô Dịch, nàng hoàn toàn không ngờ, Tô Dịch lại sẽ tát mình!
"Nhớ rõ, cô ta bây giờ là một thị nữ bên người ta, ta lười so đo cô ta có thân phận gì."
Ánh mắt Tô Dịch lạnh nhạt,"Niệm ở trên phần chúng ta coi như có chút giao tình, lần này ta không so đo nhiều với ngươi, nhưng nếu tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng trách Tô mỗ trở mặt."
Thân thể mềm mại của Thanh Khâm run run, khuôn mặt xinh đẹp xanh trắng đan xen, trong lòng có xấu hổ và giận dữ, có bị đè nén, có không hiểu, cũng có mất mát nói không nên lời.
Nàng hoàn toàn không ngờ, vì Trà Cẩm, Tô Dịch lại sẽ tát nàng!
Tư vị này, là nàng trước đây căn bản chưa từng thể hội, trong lúc nhất thời đầu cũng có chút trống rỗng.
Đám người Chu Tri Ly cùng Trương Đà sớm bị một màn này kinh động, nhìn nhau.
Dù là bản thân Trà Cẩm, cũng rất bất ngờ.
Cái này... Có tính là một loại bảo hộ của Tô Dịch đối với mình hay không?
Hắn không sợ bởi vậy hoàn toàn đắc tội Tiềm Long kiếm tông, đắc tội lục hoàng tử?
Trong lòng Trà Cẩm cũng nổi sóng liên tục, khó có thể bình tĩnh, nàng chợt phát hiện, mình thế mà lại mơ hồ có chút mừng thầm cùng vui vẻ...
Cảm giác này làm chính nàng cũng có chút giật mình.
Tại sao có thể như vậy?
Tô Dịch lại không nghĩ nhiều như vậy, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, huống chi Trà Cẩm hôm nay đối với hắn còn có tác dụng, sao có thể chắp tay nhường ra?
Đương nhiên, thật sự khiến hắn khó chịu là thái độ của Thanh Khâm, vừa rồi khi gặp mặt đã thình lình trào phúng mình một câu, bây giờ lại dám được một tấc lại muốn tiến một thước, thực sự cho rằng tính tình mình tốt lắm?
Ánh mắt hắn nhìn về phía Chu Tri Ly: "Ngươi thì sao, muốn bởi vì Trà Cẩm, coi ta là địch hay không?"
Chu Tri Ly bị dọa giật mình, châm chước nói: "Tô công tử giữ Trà Cẩm ở bên người, tất nhiên là thâm ý sâu sắc, đối với ta mà nói, cũng tương đương bên người bớt đi một cái tai hoạ ngầm, nói tới, ta còn phải cảm tạ công tử mới đúng."
Đối mặt ánh mắt lạnh nhạt kia của Tô Dịch, cũng khiến vị lục điện hạ này cảm thấy thật lớn áp lực.
"Trả lời coi như không tệ."
Tô Dịch gật gật đầu, lười nán lại thêm, lập tức hướng xa xa bước đi.
Trà Cẩm vội vàng theo sát sau đó.
"Cũng đúng, hắn ngay cả Nguyệt Luân tông ta cũng không để trong mắt, lại làm sao để ý Tiềm Long kiếm tông cùng vị lục hoàng tử này..."
Nhìn bóng người cao gầy tuấn tú kia trước mặt, Trà Cẩm nhất thời cũng cảm khái ngàn vạn.
Bị trấn áp cùng khuất phục khuất nhục như vậy, nàng vốn nên vô cùng thống hận Tô Dịch.
Nhưng không biết tại sao, trải qua một tràng sóng gió vừa rồi, thế mà lại khiến oán hận trong lòng nàng tiêu tán một chút, thậm chí còn mơ hồ sinh ra một tia mừng thầm.