Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 327 - Chương 327: Nam Nhi Làm Gương Quần Hùng Noi Theo (1)

Chương 327: Nam nhi làm gương quần hùng noi theo (1) Chương 327: Nam nhi làm gương quần hùng noi theo (1)

Điều này làm nàng lâm vào trong buồn bực cùng giãy giụa.

Mà nhìn theo Tô Dịch cùng Trà Cẩm rời đi, Chu Tri Ly thở phào một hơi, cả người đều thoải mái một phen.

Nhưng, khi nhìn thấy Thanh Khâm không nói một lời, trong lòng hắn khẩn trương, vội vàng nói: "Sư thúc, ngài không sao chứ?"

Ánh mắt Thanh Khâm lạnh như băng, đờ đẫn nói: "Hắn đánh ta một cái tát, ngươi nói ta có sao hay không?"

Chu Tri Ly cay đắng nói: "Sư thúc, ta cũng không ngờ, Tô Dịch hắn sẽ vô tình như vậy, vì Trà Cẩm, cũng không tiếc xé rách da mặt với ngươi."

Sau đó, hắn hít sâu một hơi, nói: "Nhưng ngươi yên tâm, chờ về sau ta leo lên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn đòi một cái công đạo cho sư thúc!"

Thanh Khâm cười lạnh nói: "Hắn năm nay mới mười bảy tuổi, mới chỉ tu vi Tụ Khí cảnh, lại giết tông sư như giết gà, khi ngươi thực có cơ hội leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn sợ là sớm ở trên đường tu hành đứng đầu thiên hạ, ngươi còn đòi công đạo như thế nào?"

"Cái này..."

Chu Tri Ly nghẹn lời.

Nhìn bộ dáng co quắp đó của hắn, Thanh Khâm lắc đầu một phen, hứng thú rã rời nói: "Đi thôi, ta không muốn ở lại quận thành Vân Hà này nữa, về sau lại càng không muốn gặp Tô Dịch hắn một lần nào nữa!"

Nói xong lời cuối cùng, không khỏi mang theo một chút phẫn hận không ức chế được.

"Đi, chúng ta ngày mai liền khởi hành tới thành Cổn Châu!"

Chu Tri Ly vội vàng vỗ ngực đáp ứng. ...

Đi ra khỏi cửa chính Lãng Đào Sa, Tô Dịch mới đột nhiên nhớ tới, Hoàng Càn Tuấn còn chưa đi ra.

"Mà thôi, không đợi hắn nữa, có lẽ hắn đang vui vẻ, bây giờ gọi hắn đi, không khỏi mất hứng."

Tô Dịch thân là một nam nhân bình thường, tự nhiên rõ, ở loại thời điểm này, không nên đi đại sát phong cảnh.

"Ngươi biết khống chế xe ngựa không?"

Tô Dịch hỏi.

"A..." Trà Cẩm ngẩn ngơ, vội vàng nói,"Biết."

Tô Dịch đi thẳng lên xe ngựa, lười biếng dựa vào ở đó, phân phó: "Về ngõ Hồ Lô."

Trà Cẩm: "..."

Ngay sau đó, nàng liền khẽ cắn bờ môi anh đào, đảm đương nhân vật mã phu, bàn tay trắng nõn nắm dây cương, khống chế xe ngựa đi.

Dọc theo đường đi, không biết dẫn tới bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc kinh diễm, lại càng không biết có tiếng của bao nhiêu nam nhân tan nát cõi lòng vang lên.

Đại khái là không nghĩ ra, tên khốn kiếp nào thế mà lại để cho tuyệt đại giai nhân quyến rũ như thế làm công việc của mã phu, quả thực nên thiên đao vạn quả!

Đối với Trà Cẩm mà nói, đây cũng là thể nghiệm trước kia chưa từng có.

Dù sao, làm nội môn đệ tử Nguyệt Luân tông, hơn nữa còn là đích nữ một vị quận vương Đại Ngụy, nàng cũng là cành vàng lá ngọc, cẩm y ngọc thực, chuyện từ nhỏ tiếp xúc, đâu có thể nào nhấc lên quan hệ với khống chế xe ngựa?

Nhưng cố tình, ở trong mắt Tô Dịch, để nàng khống chế xe ngựa tựa như cũng là chuyện đương nhiên...

"Xem ra, hắn thực coi ta là thị nữ để sai bảo rồi..."

Trong lòng Trà Cẩm lặng lẽ thở dài, phức tạp khó hiểu, nếu để phụ thân, sư tôn, các thân hữu, đồng môn của mình nhìn thấy, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Tô Dịch lại hoàn toàn chưa có phản ứng gì, thẳng đến lúc tới Chuyết An tiểu cư, hắn lại lười nhác nằm ở trên ghế mây trong đình nghỉ chân.

Không có cách nào cả, lúc không tu luyện, hắn vẫn luôn rất lười.

"Ngươi biết bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm không?" Tô Dịch hỏi.

Trong lòng Trà Cẩm cười khổ, quả nhiên, mình trong mắt hắn, đã lưu lạc đến mức thành nha hoàn sai vặt.

Nghĩ chút, Trà Cẩm thấp giọng nói: "Ta trước kia tuy chưa từng làm, nhưng có thể học."

Tô Dịch không khỏi âm thầm gật đầu, thái độ này cũng là đáng khen.

Hắn phân phó: "Bắt đầu từ ngày mai, ngươi phụ trách giặt quần áo gấp chăn, bưng trà rót nước cho ta, lúc rảnh rỗi, thì dọn dẹp đình viện, tu bổ hoa cỏ, về phần thời gian khác, ngươi có thể tự mình chi phối."

Da đầu Trà Cẩm cũng phát tê một trận, đây là tính để một mình mình phụ trách toàn bộ việc vặt vãnh vụn vặt?

Nàng thật cẩn thận hỏi: "Công tử, vì sao không mời một ít tỳ nữ người sai vặt?"

Tô Dịch ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: "Cảm thấy ủy khuất?"

Trà Cẩm vội vàng lắc đầu, nàng dù có ủy khuất, lại nào dám nói ra?

Tô Dịch nhẹ nhàng nói: "Ta nơi này rất nguy hiểm, không thích hợp người thường ở đây."

Bóng đêm đã thâm trầm, ngày xưa, Phong Hiểu Phong sẽ ở đây đối ẩm với hắn, Phong Hiểu Nhiên sẽ ở một bên nhu thuận rót trà đổ nước, Hoàng Càn Tuấn sẽ làm vai phụ tô đậm không khí.

Đáng tiếc, sau ngày mai, ngay cả Hoàng Càn Tuấn cũng sẽ tách ra với mình.

Nguyên nhân ở đâu?

Vị trí tình trạng khác nhau, khiến mỗi người theo đuổi cũng trở nên khác nhau.

Cuộc đời tụ tán, đại để như thế.

Trà Cẩm thì giật mình, hoàn toàn không ngờ, Tô Dịch người lạnh nhạt tàn khốc bực này, sở dĩ không thuê tỳ nữ sai vặt hầu hạ, thế mà lại là vì để ý an nguy của những người thường kia!

Đáp án này, thậm chí mang tới cho trong lòng nàng chấn động thật lớn.

Nàng mơ hồ cảm giác như hiểu được Tô Dịch một ít, lại càng thêm cảm giác xem không hiểu, hắn... Rốt cuộc là một người như thế nào?

Tô Dịch nghĩ nghĩ, lấy ra hai cây linh dược, nói: "Đi mang hai cây Ngọc Tử Tuyết Sâm này đun canh, chờ Hoàng Càn Tuấn trở về, thì cho hắn uống."

Nói xong, hắn đứng dậy quay về phòng.

Trà Cẩm mở mồm vừa muốn hỏi mình đêm nay ở nơi nào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bình Luận (0)
Comment