Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3470 - Chương 3470: Tỷ Đệ Gặp Lại (1)

Chương 3470: Tỷ đệ gặp lại (1) Chương 3470: Tỷ đệ gặp lại (1)

Nói xong, ánh mắt lão nhìn về phía Tô Dịch, nói: "Như vậy đi... Các hạ không bằng cáo biệt với Phương Hàn tiểu hữu từ đây, như thế nào?"

Lời nói tùy ý, nhưng khi ánh mắt lão nhìn về phía Tô Dịch, một luồng uy thế vô hình cũng theo đó toát ra, kinh sợ lòng người.

Tuy không phải uy hiếp, nhưng nếu đổi là người thường, thật sự không chịu nổi uy áp cỡ đó.

Tô Dịch nhíu mày, lão già này nhìn lễ phép hòa khí, nhưng thái độ thực ra rất cường thế, ở lúc đối mặt mình, càng có một loại tư thái cao cao tại thượng.

Giọng điệu cũng không giống như bàn bạc, càng giống đang hạ đạt mệnh lệnh hơn!

Một tên Hư cảnh Chân Tiên mà thôi, vậy mà lại ra vẻ ở trước mặt ta?

Trong lòng Tô Dịch buồn cười.

Chẳng qua, còn chưa chờ hắn mở miệng, Phương Hàn đã lắc đầu nói: "Nếu không để Tô tiền bối đi, ta cũng sẽ không đi theo ngươi."

Dư Đình ngẩn ra, nhíu mày.

Cuối cùng, lão như thỏa hiệp gật đầu nói: "Thôi được, vậy cùng nhau tới đó là được."

Nói xong, hắn phất tay áo bào, một chiếc bảo thuyền bỗng dưng hiện ra,"Hai vị, mời."

Ánh mắt Phương Hàn nhìn về phía Tô Dịch.

Tô Dịch cười cười, trực tiếp đi lên bảo thuyền.

Phương Hàn lúc này mới vội vàng đuổi theo.

Thu hết vào đáy mắt một màn này, Dư Đình cuối cùng chưa nói cái gì, lập tức đi lên bảo thuyền, xé gió chạy đi.

"Tiền bối, lúc trước ta còn tưởng ngươi sẽ tức giận, giết lão già kia."

Trên bảo thuyền, Phương Hàn truyền âm nói.

Hắn từng kiến thức thủ đoạn khi trấn áp chém giết đám tiên nhân của Tô Dịch, phải nói là bá đạo cùng lưu loát, căn bản sẽ không nói lời thừa.

Tô Dịch sờ sờ mũi, nói: "Ở trong lòng ngươi, ta chính là loại mãng phu một lời không hợp liền ra tay đó?"

Phương Hàn ngượng ngùng không nói.

"Mặc kệ như thế nào, hắn cũng là người tỷ tỷ ngươi phái tới đón ngươi, ta còn chưa đến mức so đo với hắn một lão nô chân chạy."

Tô Dịch vỗ vỗ bả vai Phương Hàn.

Phương Hàn chần chờ một phen, truyền âm hỏi: "Tiền bối, theo lời người nọ nói, ba năm không gặp, tỷ tỷ của ta lập tức sẽ thành hôn, ngài thấy việc này thế nào?"

Tô Dịch thuận miệng nói: "Nếu tỷ tỷ ngươi thật sự tình đầu ý hợp với Lương Văn Vũ kia, tự nhiên là chuyện tốt, nếu không phải, thì hỏi rõ ràng nguyên do, giao cho ta giải quyết là được."

Phương Hàn liên tục gật đầu.

Trên đường kế tiếp, Dư Đình tìm tới Phương Hàn, nhiệt tình hàn huyên.

Phương Hàn tỏ ra rất trầm mặc, hoặc không nói lời nào, hoặc lắc đầu, ngẫu nhiên cũng sẽ ừm một tiếng.

Dư Đình vốn định tìm hiểu một phen tình hình ba năm qua của Phương Hàn, thuận tiện tìm hiểu một phen lai lịch của Tô Dịch.

Lại không ngờ, Phương Hàn vậy mà lại không phối hợp như thế, khiến lão va đầu vào tường.

Cuối cùng, lão không tự tìm mất mặt nữa, quyết định chủ động đi thăm dò chi tiết của Tô Dịch một phen!

"Các hạ xưng hô như thế nào?"

Dư Đình cầm theo một bầu rượu, cười hỏi.

Tô Dịch đang nằm ở trong ghế mây nhắm mắt dưỡng thần, không tập trung lắm báo ra tên của mình.

Tô Dịch?

Dư Đình ở trong lòng cân nhắc một phen, lại cảm thấy rất xa lạ.

Lão cười cười, đặt một bầu rượu kia ở trên bàn bên cạnh Tô Dịch, nói: "Thứ lỗi lão hủ mạo muội, muốn hỏi các hạ một câu, ngươi cùng Phương Hàn tiểu hữu rốt cuộc có quan hệ thế nào."

Tô Dịch nói: "Ngươi cảm thấy có vấn đề?"

Dư Đình nhíu mày.

Thái độ lười nhác lấy lệ này của Tô Dịch, khiến hắn rất không vui.

Cuối cùng, lão cũng không quanh co lòng vòng nữa, trầm giọng nói: "Thế sự hung hiểm, lòng người khó lường, Phương Hàn tiểu hữu chính là đệ đệ của thiếu phu nhân nhà ta, lão hủ tự nhiên nên cân nhắc nhiều một chút cho an nguy của hắn, để tránh bị hạng người rắp tâm bất lương lợi dụng!"

Tô Dịch cười lên, nói: "Sự lo lắng này của ngươi, thật sự rất ngu xuẩn."

Rất ngu xuẩn?

Dư Đình ngẩn ngơ, đánh vỡ đầu cũng không ngờ, một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi như vậy, dám trước mặt mắng mình một vị Hư cảnh Chân Tiên như vậy ngu xuẩn!

Sắc mặt lão trầm xuống, cố nén tức giận, mặt không biểu cảm nói,"Nếu các hạ không cho lão hủ một lời giải thích, đừng trách lão hủ trở mặt!"

Tô Dịch day day thái dương, khẽ thở dài: "Ngươi cảm thấy, một hạng người rắp tâm bất lương, sẽ theo ngươi cùng nhau tới Lương thị nhất tộc sao?"

Dư Đình ngẩn ra, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

Đúng vậy, Lương thị nhất tộc chính là Tiên Quân thế gia!

Dưới tình huống bực này, hạng người lòng mang ý xấu nào dám chủ động tới cửa?

Dư Đình hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Tô Dịch, nói: "Có lẽ, ngươi là muốn mượn cơ đu bám Lương gia ta thì sao?"

Tô Dịch bật cười, trêu chọc nói: "Lương gia có nô tài trung thành và tận tâm như ngươi, sao có thể cho ta cơ hội đu bám?"

Một đoạn lời, tràn ngập hương vị châm chọc.

Khuôn mặt già nua của Dư Đình cũng trầm xuống, nói từng chữ một,"Người trẻ tuổi, ngươi tốt nhất thành thật chút! Niệm ở trên mặt mũi Phương Hàn tiểu hữu, ta không so đo với ngươi, nhưng ngươi nếu thực làm ra một ít chuyện khác người, ta cam đoan là kẻ đầu tiên không tha cho ngươi!"

Dứt lời, lão phất tay áo rời khỏi.

Tan rã trong không vui.

Tô Dịch sờ cằm, lâm vào suy nghĩ. ...

Bạch Lô châu.

Thủy Vân tiên thành.

Thế lực Tiên Quân Lương thị nhất tộc, chiếm cứ ở trong tòa thành trì cổ xưa này.

Nói là một tòa thành, thực ra không khác gì một quốc gia nhỏ, diện tích cực kỳ rộng lớn.

Một ngày sau.

Ở dưới Dư Đình dẫn đầu, Tô Dịch và Phương Hàn đến Thủy Vân tiên thành, đi vào trong một tòa phủ đệ diện tích chừng ngàn mẫu.
Bình Luận (0)
Comment