Chương 3471: Tỷ đệ gặp lại (2)
Chương 3471: Tỷ đệ gặp lại (2)
Nơi này là một trong các phủ đệ phân bố ở trong thành của Lương gia.
"Lão hủ sẽ dẫn theo Phương Hàn tiểu hữu đi bái kiến thiếu chủ cùng thiếu phu nhân, các hạ chờ ở đây là được."
Dư Đình đưa Tô Dịch tới trước một phòng khách, giọng điệu lạnh nhạt nói,"Chờ khi nào thiếu chủ đáp ứng triệu kiến các hạ, ta tự sẽ đến tiếp dẫn các hạ."
Không đợi Tô Dịch mở miệng, Phương Hàn đã lắc đầu nói: "Ta cùng Tô tiền bối chờ ở chỗ này, nếu tỷ tỷ ta muốn gặp ta, tự tỷ ấy sẽ đến."
Dư Đình ngẩn ngơ.
Tô Dịch cười nói: "Mau đi đi."
Nói xong, hắn đã cùng Phương Hàn đi vào trong phòng khách.
Vẻ mặt Dư Đình âm tình bất định một phen, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xoay người mà đi.
"Tiền bối, ta vừa rồi... Làm đúng không?"
Trong phòng khách, Phương Hàn nhỏ giọng hỏi.
Tô Dịch gật đầu nói: "Rất không tồi."
Phương Hàn nhếch miệng cười lên, nói: "Ta nghĩ, Lương gia bọn họ lợi hại nữa lại đã làm sao, chúng ta cũng không phải đến nịnh bợ bọn họ, nào cần nhìn ánh mắt bọn họ làm việc?"
Tô Dịch cũng cười lên, vui mừng nói: "Thân là hậu duệ Bệ Ngạn linh tộc, tự nhiên nên có cốt khí như vậy."...
Trong một tòa đại điện.
Lương Văn Vũ đang lật xem một cái ngọc giản, đột nhiên kịch liệt ho khan một trận.
Hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, mái tóc dài búi lên, hào hoa phong nhã, chỉ là khí tức quanh thân suy yếu, khuôn mặt ốm yếu, theo kịch liệt ho khan, trên mặt hiện ra thống khổ không ức chế được.
"Lương đại ca, thương thế của ngươi lại nặng rồi."
Một bên, trên khuôn mặt của Phương Hữu Dung đều là lo lắng cùng thương tiếc.
Dung mạo nàng thanh tú xinh đẹp, đôi mắt long lanh như nước, da thịt trắng như tuyết, mặc một bộ áo dài màu hồng cánh sen, không trang điểm, xinh đẹp như phù dung trong nước.
"Không sao, bệnh cũ thôi."
Lương Văn Vũ hít sâu một hơi, cười khoát tay,"Hữu Dung, qua mấy ngày nữa, chúng ta sẽ thành hôn, càng làm ta cao hứng là, đệ đệ nàng Phương Hàn rốt cuộc cũng có tin tức, có thể nói là song hỷ lâm môn. Chờ Dư Đình đón Phương Hàn trở về, chúng ta cùng nhau ăn mừng trước một chút."
Phương Hữu Dung mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy chờ mong, nói: "Được!"
Ba năm, thứ duy nhất nàng không bỏ xuống được đó là đệ đệ Phương Hàn, từng nhiều lần cùng Lương Văn Vũ, mượn dùng lực lượng Lương gia điều tra manh mối của đệ đệ.
Nhưng chung quy không thu hoạch được gì.
Nhưng chưa từng ngờ, ngay trước khi nàng thành hôn với Lương Văn Vũ, lại bất ngờ đạt được "Bệ Ngạn Di Tinh Phù" đến từ đệ đệ truyền, quả thực khiến nàng mừng rỡ.
Mà nay, vừa nghĩ đến rất nhanh có thể đoàn tụ với đệ đệ, trong lòng Phương Hữu Dung liền cảm giác như nằm mơ, kích động, thấp thỏm, chờ mong, vui sướng, các loại cảm xúc hỗn tạp.
"Lão nô Dư Đình, bái kiến thiếu chủ cùng thiếu phu nhân!"
Dư Đình đến, đi vào đại điện, hướng về Lương Văn Vũ cùng Phương Hữu Dung hành lễ.
Khuôn mặt Phương Hữu Dung ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, tuy qua mấy ngày nữa sẽ thành hôn với Lương Văn Vũ, nhưng bị xưng hô là "thiếu phu nhân", vẫn như cũ khiến nàng có chút mất tự nhiên.
Nhưng sau đó, nàng liền bất chấp những thứ này, vội vàng hỏi: "Dư bá, đệ đệ ta đâu?"
Lương Văn Vũ cũng nhìn về phía Dư Đình.
Dư Đình vội vàng nói: "Phương Hàn tiểu hữu hôm nay đang chờ ở trong phòng khách."
Lương Văn Vũ nhíu mày nói: "Vì sao không mời đi theo?"
Dư Đình thấp giọng giải thích: "Thiếu chủ có điều không biết, bên cạnh Phương Hàn tiểu hữu, còn dẫn theo một ân nhân cứu mạng, người nọ lai lịch kỳ quái, lão hủ lo lắng hắn dụng tâm kín đáo, cho nên không dám dẫn theo hắn đến."
Nói xong, lão mang chuyện dọc theo đường đi sau khi đón được Phương Hàn nói ra.
Cuối cùng, lão càu nhàu: "Tô Dịch kia thực sự quá không lễ phép, tuổi còn trẻ, tác phong lại cực kỳ ngạo mạn..."
Bốp!
Một cái chén trà bị hung hăng ném xuống đất, vỡ tan tành.
Lương Văn Vũ vươn người đứng dậy, sắc mặt âm trầm, khiển trách: "Dư Đình, ngươi cũng quá càn rỡ! Biết rõ vị Tô Dịch đạo hữu kia chính là ân nhân cứu mạng của Phương Hàn, còn dám khinh mạn cùng phỉ báng như vậy, còn ra thể thống gì?"
Dư Đình câm như hến.
Phương Hữu Dung nhíu mày ngài, đứng dậy nói: "Lương đại ca, chúng ta đi gặp đệ đệ của ta trước một lần đi."
Lương Văn Vũ vội vàng nói: "Nên như thế!"
Nói xong, hắn chỉ Dư Đình, nói: "Ngươi cũng đi theo, đến lúc đó tự mình xin lỗi vị Tô đạo hữu kia!"...
Trong phòng khách.
Tỷ đệ Phương Hàn và Phương Hữu Dung gặp lại, xa cách ba năm, hai tỷ đệ đều kích động tới mức cảm xúc không khống chế được.
Hốc mắt Phương Hàn đỏ lên.
Phương Hữu Dung sớm không ngăn được chảy nước mắt.
Tô Dịch rất thức thời rời khỏi, để lại phòng cho một đôi tỷ đệ số khổ này.
"Tại hạ Lương Văn Vũ, ra mắt Tô đạo hữu."
Ngoài phòng khách, trong đình viện cỏ cây xanh um, Lương Văn Vũ ôm quyền chào, vẻ mặt áy náy nói,"Dọc theo đường đi, Dư Đình đối với đạo hữu có nhiều sự chậm trễ, mong đạo hữu thứ lỗi."
Ở bên, Dư Đình cúi đầu, hướng Tô Dịch nhận lỗi, một bộ tư thái lo sợ bất an, hoàn toàn không có một tia uy phong.
Tô Dịch không khỏi bất ngờ.
Hắn không để ý tới Dư Đình, ánh mắt đánh giá cao thấp Lương Văn Vũ một phen, nói: "Một chút việc nhỏ, ta tự nhiên sẽ không so đo."
Lương Văn Vũ nhất thời cười nói: "Ta nghe nói, Tô đạo hữu chính là ân nhân cứu mạng của Phương Hàn, đại ân cỡ này, tại hạ cũng vô cùng cảm kích, sớm đã sắp xếp yến hội, đợi lát nữa còn xin đạo hữu nể mặt, cho ta tận tình địa chủ chút."