Chương 3472: Cùng bệnh thương nhau (1)
Chương 3472: Cùng bệnh thương nhau (1)
Không thể không nói, người này phong độ cực tốt, khiêm tốn, ôn hòa như ngọc, hoàn toàn không có một chút ra vẻ nào.
Tô Dịch gật gật đầu, nói: "Cũng tốt."
Hắn cũng muốn nhân cơ hội này, tìm hiểu một phen chuyện giữa Lương Văn Vũ cùng Phương Hữu Dung.
Trong phòng.
Tỷ đệ hai người rất nhanh đều bình ổn cảm xúc.
Phương Hữu Dung dịu dàng nói: "Đệ đệ, chuyện đệ viết trong thư, ta đều đã biết được, đệ yên tâm, nếu Tô đạo hữu kia không phải người xấu, ta chắc chắn báo đáp ân cứu mạng của hắn đối với đệ, nếu hắn cứu đệ là có mục đích khác, ta tự nhiên sẽ không để hắn thực hiện được."
Phương Hàn vội vàng nói: "Tỷ tỷ, ta đã có thể kết luận, Tô tiền bối hắn tuyệt không sẽ người xấu!"
Phương Hữu Dung ôn hòa nói: "Ta cũng muốn tin tưởng hắn không phải người xấu, chẳng qua, chúng ta vô luận như thế nào cũng phải cẩn thận một chút, đệ đã quên những từng trải thê thảm đau đớn kia của chúng ta trước đây sao, tiên giới này căn bản không có bao nhiêu người tốt, trên đời này cũng chưa bao giờ có thiện ý vô duyên vô cớ."
Phương Hàn há mồm muốn giải thích, Phương Hữu Dung đã dịu dàng nói: "Trước không nói những thứ này, chúng ta đi gặp Tô đạo hữu một lần, đó là ân nhân cứu mạng của đệ, cũng không thể để người ta chờ quá lâu."
Nàng nắm tay đệ đệ Phương Hàn, bước ra khỏi phòng nghỉ. ...
Trong một tòa đại điện.
Trên bàn bày món ngon nóng hôi hổi.
Ngồi ở trước bàn, chỉ có Tô Dịch, Phương Hàn, Lương Văn Vũ và Phương Hữu Dung.
Không có người khác nữa.
"Tô đạo hữu, Lương mỗ kính ngươi một chén trước."
Lương Văn Vũ bưng chén rượu, cười nói, "Ân cứu mạng của ngươi đối với Phương Hàn, ta cùng Hữu Dung nhất định sẽ báo đáp!"
Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó, Phương Hữu Dung cũng nâng chén kính rượu, trong lời nói tràn đầy kính trọng cùng nhiệt tình.
Tô Dịch lần lượt nâng chén, cũng chưa chối từ.
Thẳng đến lúc rượu qua ba tuần, đồ ăn qua năm vị, Phương Hàn đã không nhịn được hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ cùng Lương đại ca là quen biết như thế nào?"
Lương Văn Vũ và Phương Hữu Dung nhìn nhau cười, giống như sớm đã đoán được sẽ như thế.
"Ta tới nói đi."
Đôi mắt sáng của Phương Hữu Dung nổi lên một tia hồi ức, mang tình hình nàng cùng Lương Văn Vũ quen biết từ từ kể ra.
Ba năm trước, Phương Hữu Dung bị bọn buôn người coi là nô lệ, bán cho một tu sĩ tà đạo.
Tu sĩ tà đạo đó tự xưng "Bích Diễm đạo nhân", chính là thủ lĩnh một thế lực tà đạo, dưới trướng có một đám tà tu cống hiến cho hắn.
Bích Diễm đạo nhân sau khi mua Phương Hữu Dung, muốn lấy máu tươi Phương Hữu Dung làm thuốc dẫn, luyện chế một lò đan dược.
Phương Hữu Dung sau khi phát hiện không ổn, thừa dịp Bích Diễm đạo nhân chưa chuẩn bị, chạy thoát.
Nhưng còn ở trên đường đào vong, đã bị Bích Diễm đạo nhân dẫn một đám thủ hạ đuổi theo, thời khắc mấu chốt, gặp đúng dịp Lương Văn Vũ du lịch bên ngoài đi ngang qua, liên trảm mười chín tà tu, từ trong tay Bích Diễm đạo nhân cứu đi Phương Hữu Dung.
Lúc ấy, Phương Hữu Dung thương thế nghiêm trọng, Lương Văn Vũ liền đưa nàng về tông tộc, cẩn thận quan tâm.
Hai người từ đó kết bạn.
Bắt đầu từ khi đó, Phương Hữu Dung liền ở lại Lương gia, thời gian dài, dần dần quan hệ với Lương Văn Vũ trở nên gắt gao thân cận.
Hiểu biết những thứ này, Phương Hàn giật mình nói: "Thì ra, Lương đại ca vậy mà là ân nhân cứu mạng của tỷ tỷ, trách không được tỷ tỷ bằng lòng gả cho Lương đại ca."
Lương Văn Vũ lắc đầu nói: "Đừng nói như vậy, ta và tỷ tỷ của đệ sở dĩ có thể ở bên nhau, không quan hệ với ân cứu mạng, chính là tình đầu ý hợp, coi nhau như tri kỷ."
Phương Hữu Dung mỉm cười gật đầu, trên mặt tràn đầy nhu tình.
Tô Dịch trước sau chưa từng hé răng đột nhiên nói: "Tri kỷ? Do đâu thấy được?"
Phương Hữu Dung nhíu lại đôi lông mày thanh tú, giống như cho rằng vấn đề của Tô Dịch có chút đường đột.
Lương Văn Vũ không bận tâm cười nói: "Không dối Tô đạo hữu, ở sau khi kết bạn với Hữu Dung, ta đã mang tình huống của mình nói cho nàng, nàng cũng mang tình huống của bản thân tất cả đều nói cho ta, cho nên, hai chúng ta quyết định ở bên nhau, tuyệt đối không phải xử trí theo cảm tính, nhất thời xúc động."
Phương Hữu Dung cũng gật đầu nói: "Chính là như thế, Lương đại ca thân nhiễm bệnh nặng không thể chữa khỏi, địa vị ở Lương gia cũng rất xấu hổ, lúc trước hắn lo lắng cô phụ ta, còn từng nhiều lần từ chối ý ái mộ của ta, không muốn để ta ở bên hắn."
Phương Hàn ngạc nhiên.
Tô Dịch cũng chợt cảm thấy bất ngờ.
Phương Hữu Dung tiếp tục nói: "Khi đó, ta cũng thẳng thắn thành khẩn nói cho Lương đại ca, ta chính là hậu duệ Bệ Ngạn linh tộc, tông tộc gặp tai ương bị diệt, trên người cũng có rất nhiều vận rủi, ai ở cùng một chỗ với ta, người đó liền rất có thể bị liên lụy đến."
"Lương đại ca lại không để ý những thứ này, ngược lại đối với ta càng tốt hơn."
Nói đến đây, Phương Hữu Dung như rất cảm khái, ổn định tâm thần, lúc này mới nói: "Cũng là khi đó, Lương đại ca cùng ta trải qua cân nhắc mãi, quyết định thành hôn."
Lương Văn Vũ gật gật đầu, vẻ mặt phức tạp, nói: "Cũng không sợ bị Tô đạo hữu cười, ta chính là một tộc nhân không được coi trọng trong tông tộc, từ nhỏ cha mẹ đã mất, những năm qua, bị tông môn lạnh nhạt, ngay cả những lão nô tài kia, cũng dám không đặt ta ở trong mắt."
"Hơn nữa nhiễm bệnh hiểm nghèo, có lẽ không qua bao nhiêu năm, ta sẽ đi đời nhà ma."