Chương 3485: Nhất ngư đa cật (1)
Chương 3485: Nhất ngư đa cật (1)
Ai có thể tưởng tượng, chính là ở trên tiệc cưới này, tộc trưởng cùng đại trưởng lão Lương gia đều chết thảm ngay tại chỗ?
Lương Văn Vũ và Phương Hữu Dung đều có cảm giác không chân thực như nằm mơ, vẻ mặt hoảng hốt, dại ra không nói.
Chợt, một tiếng quát to vang lên:
"Lương Văn Vũ, đều là ngươi tên rác rưởi này gây họa, lão tử giết ngươi!"
Một cường giả Lương gia dịch chuyển hư không, hướng về Lương Văn Vũ chém giết, mặt đầy hận ý cùng sát khí.
Nhưng còn ở nửa đường, đã bị một vị đại nhân vật ngăn lại.
"Đủ rồi! Đừng tự tìm đường chết nữa!"
"Bắt đầu từ bây giờ, ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ! !"
Vị đại nhân vật kia rống to, hạ đạt mệnh lệnh.
Không thấy tộc trưởng cùng đại trưởng lão đều đã chết?
Không thấy ngay cả Huyền Nguyên Tuyệt Thiên Trận, cũng là thùng rỗng kêu to?
Lúc này lại ra tay, so với chịu chết lại có cái gì khác nhau?
Tô Dịch không để ý những thứ này.
Bóng người hắn nhẹ nhàng từ trên không đi xuống, nâng tay ném đầu Lương Tri Bắc cho Lương Văn Vũ, nói: "Thu lấy, đây là phần quà thứ hai hôm nay ta tặng cho ngươi."
Cả người Lương Văn Vũ run lên, như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn đầu của Lương Tri Bắc kia trong tay, vẻ mặt biến ảo không ngừng, tâm tình kích động, cả người đều thất thố.
Những năm qua, hắn không ngày đêm nào không muốn báo thù cho cha mẹ!
Nhưng lúc này, khi thật sự nhìn đầu của đại bá đã ở trong tay mình, trong lòng hắn ngược lại trống rỗng.
Mình, thế này xem như báo thù giải hận cho cha mẹ rồi sao?
"Lương đại ca, ngươi còn không mau đi cảm ơn Tô tiền bối?"
Phương Hữu Dung nhịn không được nhắc nhở.
Nàng cũng rất kích động, trong lòng lật sông nghiêng biển, căn bản là chưa ý thức đến, xưng hô của nàng đối với Tô Dịch, cũng không tự giác đã xảy ra biến hóa.
Bắt đầu giống với đệ đệ Phương Hàn, tôn xưng Tô Dịch là tiền bối!
Đại chiến đã kết thúc, thiên địa trở về yên tĩnh.
Toàn bộ tộc nhân Lương gia đều lo sợ bất an, không rõ kế tiếp sẽ gặp phải cái gì.
Các vị khách kia cũng không dám lộn xộn, dẫn tới hiểu lầm không cần thiết.
Không khí nhất thời có chút nặng nề.
Sau khi được Phương Hữu Dung nhắc nhở, Lương Văn Vũ nhất thời ý thức được mình đã thất thố, đang muốn hướng Tô Dịch biểu đạt sự cảm kích.
Tô Dịch đã lắc đầu nói: "Chờ sau khi nhận lấy phần đại lễ thứ ba của ta, chỉ sợ ngươi sẽ rất khó cảm kích ta nữa."
Lương Văn Vũ sửng sốt.
Trong lòng Phương Hàn cũng nói thầm, phần đại lễ thứ ba này của Tô tiền bối, chẳng lẽ còn có thể càng ngoài dự đoán của mọi người hơn so với lấy đầu Lương Tri Bắc làm quà mừng?
Chỉ thấy Tô Dịch đã nhẹ nhàng nói: "Dẫn người lên."
"Rõ!"
Một thanh âm trang trọng cung kính, đột nhiên vang lên ở trong thiên địa nơi cực xa.
Sau đó, ở dưới vô số ánh mắt chấn động nhìn chăm chú, một bóng người cao lớn tràn ngập khí tức Tiên Quân dịch chuyển hư không mà tới.
Người tới bóng dáng khô gầy, khuôn mặt già nua, tràn đầy nét gió sương.
Chính là Thích Phù Phong!
Lúc trước Tô Dịch vừa đến phi thăng chi địa Bạch Lộc sơn, Thích Phù Phong đã thủ ở nơi đó.
Thẳng đến về sau, Thích Phù Phong tuân theo ý chỉ Tô Dịch, mang một đám phi thăng giả kia rời khỏi, cũng ngay lập tức tới Bạch Lô châu này, điều tra một ít bí mật cho Tô Dịch.
Toàn trường xôn xao, rất nhiều người run sợ.
Một vị Tiên Quân, vậy mà lại nghe theo Tô Dịch sai phái!
Mà lúc này, ở trong tay Thích Phù Phong còn xách một người.
Dư Đình!
Lão nô kia cống hiến ở bên người Lương Văn Vũ.
"Tiền bối, đây là có chuyện gì?"
Phương Hàn ngạc nhiên.
Mà khi nhìn thấy Dư Đình bị Thích Phù Phong bắt giữ, Lương Văn Vũ như ý thức được cái gì, nhất thời biến sắc.
"Món quà này như thế nào?"
Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Lương Văn Vũ.
Lương Văn Vũ cúi đầu, cay đắng nói: "Ta sớm ý thức được, sớm muộn gì có một ngày, chuyện này sẽ bại lộ..."
Mọi người đều không hiểu ra sao.
Phương Hàn như ý thức được cái gì, run giọng nói: "Tiền bối, chẳng lẽ Lương đại ca là người xấu?"
Tô Dịch lấy ra bầu rượu uống một ngụm, nói: "Phù Phong, ngươi tới nói."
"Rõ!"
Thích Phù Phong nhận lệnh, nâng tay ném Dư Đình đang hôn mê ở trên mặt đất, sau đó nói,"Ba năm trước, người này phụng lệnh Lương Văn Vũ, cải trang, lấy thân phận 'Bích Diễm đạo nhân', tiêu phí số tiền lớn từ trong tay bọn buôn người mua 'Phương Hữu Dung' cô nương."
"Sau đó, Lương Văn Vũ lại cùng gã này diễn một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, để Lương Văn Vũ thuận lợi mang đi Phương Hữu Dung cô nương."
Vừa nghe tới đây, Phương Hàn đã biến sắc nói,"Lương đại ca vì sao phải làm như vậy?"
Theo hắn thấy, Lương Văn Vũ rõ ràng chính là làm điều thừa.
Thích Phù Phong nói: "Tự nhiên là vì để Phương Hữu Dung cô nương sinh ra cảm kích, dù sao, đây chính là ân cứu mạng. Nếu là tiêu tiền mua Phương cô nương, nhất định sẽ bị Phương cô nương bài xích cùng thù ghét, nếu như thế, sẽ rất khó để Phương cô nương cảm động đến rơi nước mắt nữa."
Phương Hàn nhất thời trầm mặc.
Ba năm qua, hắn từng bị bán nhiều lần, làm sao không rõ loại khác biệt này?
Như lúc trước ở chợ Hắc Long, cho dù Tô Dịch cứu hắn, hắn cũng không cảm kích một chút nào, ngược lại ôm tâm lý đề phòng, hoài nghi Tô Dịch có ý đồ khác!
Lại nhìn Lương Văn Vũ, cúi đầu đứng ở nơi đó, vẻ mặt âm tình bất định.
Mà Phương Hữu Dung bên cạnh hắn, thì lặng yên nắm chặt bàn tay ngọc, mím môi, vẻ mặt ngẩn ngơ, một bộ dáng mất hồn mất vía.