Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3493 - Chương 3493: Lại Một Người Con Vợ Kế (3)

Chương 3493: Lại một người con vợ kế (3) Chương 3493: Lại một người con vợ kế (3)

"Lúc ấy, chỉ có cha ta tộc nhân một chi này ở lại tiên giới, nhưng ở trong Thời Đại Tiên Vẫn, cũng thương vong thê thảm nặng nề, đến ta một thế hệ này, chúng ta tộc nhân một chi này đã rất ít người."

"Hướng tới Nho chi kỷ nguyên tránh họa sao..."

Tô Dịch như có chút suy nghĩ,"Xem ra, Ánh Sơn Tuyết năm đó ở lúc thăm dò dòng sông kỷ nguyên, đã ở trong Nho chi kỷ nguyên tìm được một đường lui cho tông tộc các ngươi."

Cái này cũng không kỳ quái.

Phàm là nhân vật đặt chân đỉnh tiên đạo, hoặc nhiều hoặc ít đều từng tới trên dòng sông kỷ nguyên băng qua, ý đồ tìm kiếm con đường đột phá cao hơn.

Chẳng qua, phần lớn đều lấy thất bại kết thúc.

Ngay cả Vương Dạ lúc trước, cũng từng ở trong dòng sông kỷ nguyên gặp chư thần uy hiếp, thiếu chút nữa đã gặp nạn.

"Tiền bối, ngài... Bằng lòng ra tay, giúp sư tôn ta hay không?"

Ánh Tú thấp giọng hỏi.

Tô Dịch cười nói: "Xem ở trên mặt mũi của ngươi, ta cũng phải giúp."

Ánh Tú ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ thanh lệ tuyệt tục lộ ra nụ cười phát ra từ trong lòng,"Mặt mũi vãn bối cũng không lớn như vậy, tiền bối nhất định là xem ở trên mặt mũi Ánh Tuyết tổ tiên, mới chịu đáp ứng."

Nữ kiếm tiên chen thân hạng nhất Hư cảnh tiên bảng này, khi cười lên, khiến Tô Dịch cũng không khỏi thầm khen một tiếng thanh thủy xuất phù dong, thiên nhiên khứ điêu sức*.

* "Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức" (Đường Lý Bạch – Luận thi).

Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.

Nghĩ một chút, Tô Dịch nói: "Ta còn chưa rõ thần kiếp cỡ đó rốt cuộc lai lịch thế nào, chẳng qua, mặc kệ như thế nào, chắc chắn dốc hết toàn lực, vươn tay giúp đỡ."

"Đa tạ tiền bối."

Ánh Tú nhẹ nhàng chắp tay hành lễ, cảm kích tạ ơn.

Tô Dịch xua tay nói: "Nào cần khách khí như vậy, chờ ngươi trở về liền nói cho sư tôn ngươi, bảo hắn chờ trước, chờ ta tìm được phương pháp giải quyết, tự sẽ truyền tin nói cho hắn."

Trước đó không lâu, Thanh Vi đã đi tìm kiếm sư tôn Lưu Vân Tiên Vương của nàng. Tô Dịch tính, đi giải quyết thần kiếp trên người Lưu Vân Tiên Vương trước, nếu thành công, lại đi giải quyết thần kiếp trên người Khổng Diệp Tiên Vương, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Ánh Tú sảng khoái gật đầu nói: "Sư tôn cũng đã chịu khốn nhiều năm, cũng không nóng lòng nhất thời."

Kế tiếp, Tô Dịch lại hàn huyên rất nhiều chuyện với Ánh Tú.

Không khí thoải mái hòa hợp, điều khó được là, Ánh Tú còn là một kiếm tu cực có tài tình, chung linh dục tú*, kỳ ảo xuất trần, khiến Tô Dịch cũng không khỏi sinh ra lòng mến tài.

* Thành ngữ có nghĩa là "tích tụ anh linh, dung dưỡng tươi đẹp".

Phá lệ, hắn chủ động nói đến việc tu hành kiếm đạo, cho Ánh Tú rất nhiều chỉ điểm.

Ánh Tú mừng rỡ, nàng tự nhiên biết cơ hội như vậy là khó có được cùng quý giá cỡ nào, thừa dịp Tô Dịch hứng thú nói chuyện không cạn, mang hoang mang cùng vấn đề khó mình trong lúc tu hành gặp được lần lượt hỏi ra.

Tô Dịch tất nhiên là biết sẽ nói hết.

Mà Ánh Tú thì được lợi không phải là ít, tràn đầy cảm giác rẽ mây nhìn trời, như được giác ngộ.

Bất tri bất giác, bóng đêm rút đi, sắc trời sáng rõ, giữa núi sông tràn đầy cảnh tượng đẹp đẽ gấm vóc.

Tô Dịch duỗi cái lưng mỏi, lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho Ánh Tú, ôn hòa nói: "Trong đây ghi lại một ít tâm đắc thể hội của ta ở trên việc tu hành kiếm đạo, ngươi tạm cầm lấy."

"Mặt khác, nếu gặp chuyện không hóa giải được, cũng có thể bằng độc môn ấn ký trong ngọc giản, lấy được liên hệ với ta."

Ánh Tú tiếp nhận bằng hai tay, giọng thanh thúy nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh, vãn bối nhất định không phụ tiền bối quý mến!"

Nàng khuôn mặt thanh tú, bóng người yểu điệu, đứng ở dưới ánh mặt trời, giống như một cảnh sắc đẹp đẽ nhất trong thiên địa.

Tú sắc khả xan*.

* Một thành ngữ, miêu tả ngoại hình của một người phụ nữ rất đẹp hoặc phong cảnh rất đẹp.

Tô Dịch phất phất tay, cười nói: "Mau đi đi."

"Tiền bối, về sau có cơ hội, vãn bối lại hướng ngài thỉnh giáo việc tu hành kiếm đạo."

Ánh Tú mỉm cười, xoay người rời đi.

Bóng người nàng rất nhanh đã biến mất.

"Tô ca, ngươi cùng Ánh Tú tiên tử hàn huyên cả đêm?"

Tuyết Hồng Phong đi tới, ánh mắt có sự hâm mộ không giấu được.

Tô Dịch không tập trung lắm ừm một tiếng.

Khóe môi Tuyết Hồng Phong khẽ động, nụ cười miễn cưỡng nói: "Tô ca ngươi yên tâm, ta về sau nhất định sẽ không có bất cứ ý tưởng nào đối với Ánh Tú tiên tử nữa..."

Dứt lời, trên mặt hắn khó giấu đi sự mất mát.

Tô Dịch: "..."

Tiểu tử này, chẳng lẽ cho rằng mình cùng Ánh Tú có chuyện?

Tô Dịch cũng lười giải thích, nói: "Còn có việc khác không?"

Tuyết Hồng Phong vội vàng nói: "Tô ca, qua một tháng nữa, tộc ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, chúc mừng cha ta tấn thăng tu vi Thánh cảnh hậu kỳ, khi đó, cũng là ngày đại thọ của cha ta, ta muốn mời ngươi tới tộc của ta, tham dự bữa tiệc lớn này."

Tô Dịch ngẩn ra,"Vì sao phải mời ta?"

Hắn trái lại cũng rõ, đối với Thiên Vân sơn Tuyết thị thế lực Tiên Quân như vậy mà nói, tu vi nhân vật Tiên Quân đột phá mỗi một tầng, đều là việc vui lớn đáng giá chúc mừng.

Mà phụ thân của Tuyết Hồng Phong, chính là tộc trưởng Tuyết thị, lại gặp đúng dịp ngày đại thọ của hắn, tự nhiên phải tổ chức tiệc lớn, chúc mừng long trọng.

Chẳng qua, Tô Dịch đối với chuyện như vậy không có lấy một chút hứng thú nào.
Bình Luận (0)
Comment