Chương 449: Say mèm hải đường xuân ngủ (1)
Chương 449: Say mèm hải đường xuân ngủ (1)
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người cao gầy đó của hắn rời khỏi đình viện, người trung niên áo bào vàng ngẩn ra một lát, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mở ra tay phải thu ở trong tay áo bào, một con dao găm màu máu xuất hiện, chuôi đao dính đầy mồ hôi.
"May mắn lão tử vừa rồi nhịn xuống chưa động thủ, nếu không thiếu chút nữa đã bị họ Ông kia hại chết..."
Người trung niên áo bào vàng lau mồ hôi lạnh trên trán. ...
Sấu Thạch cư.
Hoàng hôn, nước hồ xanh biếc chiếu rọi ánh nắng chiều, nổi lên một tầng hào quang mỹ lệ lấp lánh.
Khi nhìn thấy Tô Dịch quay về, Trà Cẩm vẫn chờ ở đó vội vàng đứng dậy, nói:
"Công tử, ta đã đưa Linh Tuyết cô nương đi Thiên Nguyên học cung, do Trúc Cô Thanh trưởng lão tự mình dẫn theo đi gặp tỷ tỷ nàng."
Tô Dịch ừ một tiếng, thuận miệng hỏi: "Cơm chiều chuẩn bị xong chưa?"
Trà Cẩm gật gật đầu, dịu dàng nói: "Ta còn mua hai vò rượu ngon lâu năm, nếu trong lòng công tử không thoải mái, thiếp thân nguyện uống với ngài hai chén."
Tô Dịch ngẩn ra, chỉ chỉ cái mũi mình: "Ngươi xem ta giống bộ dáng trong lòng không thoải mái sao?"
Trà Cẩm cắn cắn bờ môi hồng, nói: "Giống."
Tô Dịch: "..."
"Công tử, lúc ngài mất hứng, ánh mắt sẽ lộ ra một tia cảm xúc lạnh nhạt xa cách, tuy rất vi diệu, nhưng so với ngài lúc bình thường, thật sự không giống."
"Còn có, ngài lúc buổi chiều thích tu luyện ngồi thiền, thích ngủ, thích ngồi ở ghế mây ngây người, duy chỉ có không thích đi ra ngoài dạo phố."
"Nhưng lần này ngài ra ngoài cả thảy hai canh giờ, quá khác thường."
"Thiếp thân là nữ nhân, trực giác nói cho ta biết, Linh Tuyết cô nương rời khỏi, khiến tâm tình ngài cũng có chút không giống với bình thường, đúng không?"
Trà Cẩm thấp giọng nói xong, không dám đi nhìn vào mắt Tô Dịch.
Tô Dịch sững sờ nhìn Trà Cẩm hồi lâu, nói: "Đi, ăn cơm."
Nói xong, đi thẳng vào lầu các, trong lòng lại có chút khác thường, nữ nhân này cũng đã học được đi nghiền ngẫm tâm ý của mình?
Bữa tối rất phong phú, đều là món Tô Dịch thích ăn, còn có hai vò rượu mạnh mười cân bày ở nơi đó, thoạt nhìn rất dọa người.
Thấy vậy, Tô Dịch hài lòng gật đầu nói: "Tối nay rượu và thức ăn không tệ."
Trà Cẩm xắn tay áo, trước múc cho Tô Dịch một bát cháo, lúc này mới cười nói thản nhiên: "Công tử thích là được rồi."
Dứt lời, lại mở ra vò rượu, rót đầy cho Tô Dịch cùng mình.
Dưới ánh đèn, mỹ nhân da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp tươi tắn, trên khuôn mặt tràn đầy dịu dàng.
Nàng hôm nay mặc váy lụa mỏng màu chàm, búi tóc cao, tóc mây quấn lên, càng làm nền cho cái cổ ngỗng thon dài, đường nét khuôn mặt tinh xảo tuyệt diễm.
Xinh đẹp vui mắt.
"Công tử, thiếp thân kính ngài một chén."
Trà Cẩm bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp như ngọc mỡ dê kia hiện lên một mảng ửng đỏ, kiều diễm ướt át.
Tô Dịch cầm lấy chén rượu uống cạn, nói: "Ngươi tới Đại Chu đã bao lâu?"
"Một năm lẻ ba tháng mười chín ngày."
Trà Cẩm không cần nghĩ ngợi.
Tô Dịch ngẩn ra: "Nhớ rõ ràng như vậy?"
Ánh mắt Trà Cẩm nổi lên một tia buồn bã: "Đại Chu không phải cố hương của ta, ta tự nhiên cảm thấy tịch liêu gấp bội, khi ngẫu nhiên nhớ tới người thân bạn bè trong nhà, sẽ đếm ngón tay tính ngày, cho nên nhớ rõ một chút."
Tô Dịch gật đầu nói: "Thường tình con người."
"Công tử thì sao, nhớ người thân bạn bè hay không?" Trà Cẩm vừa rót rượu, vừa hỏi.
Tô Dịch thuận miệng nói: "Không nhớ."
Trà Cẩm: "..."
Tô Dịch nhìn vẻ mặt dại ra của nàng, không khỏi cười lên, nói: "Về sau chờ ngươi thật sự bước lên đại đạo, liền sẽ rõ, ở trên con đường này, chỉ có hai thứ vĩnh viễn làm bạn ngươi."
Trà Cẩm tò mò: "Cái gì vậy?"
Tô Dịch uống một chén rượu, thong dong lạnh nhạt nói: "Cô độc cùng thủ vững."
Ít ỏi một câu, lại khiến trong lòng hắn sinh ra gợn sóng!
Kiếp trước mười vạn tám ngàn năm, hắn đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, nhưng thật sự đặt chân đỉnh cao đương thời, khi quay đầu nhìn lại cả đời, mới phát hiện trên đại đạo kia, sớm không ai có thể làm bạn ở bên.
Trà Cẩm nhất thời có chút hồ đồ, nói: "Nếu như thế, vì sao còn muốn theo đuổi đại đạo?"
Tô Dịch nghĩ chút, nói: "Núi ở nơi đó, chờ có người đi leo lên đỉnh, ở trong mắt ta, còn có một cái kiếm đạo cao hơn chờ ta đi vượt qua."
Dứt lời, hắn lắc đầu cười nói: "Ngươi không hiểu."
Trà Cẩm mím môi cười nói: "Ta về sau sẽ thử đi hiểu."
Ánh đèn nhu hòa, ngoài nhà ngẫu nhiên truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, thêm một phần thanh tĩnh.
Hai người vừa ăn vừa uống vừa tán gẫu, bất tri bất giác, đã uống hết một vò rượu mạnh.
Trà Cẩm lần đầu tiên phát hiện, Tô Dịch xưa nay tiếc chữ như vàng, cũng có thời điểm hay nói, trong lời nói dễ hiểu trắng ra, thường có ý vị sâu xa huyền cơ.
Đặc biệt là, Tô Dịch lơ đãng nói ra một ít tâm đắc có liên quan tu luyện, càng làm nàng sinh ra thán phục.
Có lẽ là bởi uống nhiều rượu, Trà Cẩm cũng to gan hơn không ít, nói xong liền bắt đầu lảm nhảm.
Nói mình tốt xấu cũng là truyền nhân kiệt xuất một thế hệ trẻ tuổi của Nguyệt Luân tông, xuất thân gia đình quận vương Đại Ngụy, dung mạo tuy không xưng là hạng nhất đương thời, nhưng bên người cũng cũng không thiếu kẻ theo đuổi ái mộ, duy chỉ có Tô Dịch ngươi mang ta coi là thị nữ sai sử...
Tô Dịch cũng có chút ngà ngà say.