Chương 450: Say mèm hải đường xuân ngủ (2)
Chương 450: Say mèm hải đường xuân ngủ (2)
Từ sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước, hắn đây là lần đầu tiên uống có chút nhiều.
Nghe Trà Cẩm như chịu hãm hại rất lớn lảm nhảm, hắn không khỏi bật cười một phen, cái này gọi là thân ở trong phúc không biết phúc.
Làm thị nữ của Tô mỗ, có gì khác nghịch thiên sửa mệnh?
Nghĩ đến đây, Tô Dịch từ trong tay áo lấy ra một xấp trang giấy tràn ngập chữ cực nhỏ, đưa qua nói: "Cầm."
Hắn dáng vẻ ngà ngà say, đã có chút ngông cuồng, không đến mức hành vi phóng đãng, nhưng đã khác với lúc bình thường lạnh nhạt thong dong.
"Đây là cái gì?" Trà Cẩm ánh mắt như nước, kiều diễm quyến rũ, đã không chịu nổi sức rượu, lười biếng nằm úp sấp ở trên bàn.
"Tự xem."
Tô Dịch dụi dụi mắt, chỉ cảm thấy choáng váng, ý thức được không thể uống nữa, lập tức muốn đứng dậy.
Ai từng ngờ, Trà Cẩm đưa tay kéo ống tay áo hắn, oán trách: "Đêm nay không say không nghỉ, ta thế nào cũng phải uống cho ngươi nằm úp sấp mới được!"
Tô Dịch hừ lạnh một tiếng, xoau người lại, xách vò rượu thứ hai, nói: "Đến đến đến, ngươi uống cho ta nằm úp sấp thử xem!"
Trà Cẩm giẫm một chân lên ghế, xắn hai tay áo, lộ ra một đôi cánh tay như ngó sen, trong đôi mắt đẹp men say mông lung bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực, nói: "Công tử, ngươi đừng xem thường người ta, đêm nay nói hạ ngươi, thì phải hạ ngươi!"
Vị nữ nhân tuyệt diễm xinh đẹp này, tóc mây tán loạn, hai má ửng đỏ, ở dưới cảm giác say kích thích, biểu hiện ra sự kiêu ngạo lúc bình thường không có.
Tô Dịch thấy vậy, không nói lời thừa nữa, bắt đầu uống thả cửa với nàng. ...
Tô Dịch say rồi.
Trong hốt hoảng, mông lung, giống như gặp một giấc ngủ triền miên.
Trong mơ hắn chỉ cảm thấy thân thể bị một mảng nóng bỏng gắt gao dây dưa, miệng bị chặn, hít thở cũng có chút khó khăn, nhịn không được giãy giụa mạnh.
Tựa như người ta bên bờ vực hít thở không thông, theo bản năng lựa chọn phản kháng.
Sau đó, Tô Dịch chỉ cảm thấy đặt mình trong tầng mây mềm mại mông lung, có từng đợt thủy triều ấm áp lần lượt đánh vào thân thể của mình, thoải mái nói không nên lời, tựa như linh hồn cũng được an ủi, thể xác và tinh thần được thăng hoa, tinh khí thần được phóng thích...
Trong giấc mơ kỳ quái đó, loáng thoáng, hắn còn nghe được từng đợt thanh âm như khóc như kể, lại giống chim hoàng oanh hót uyển chuyển vui sướng.
Mà khi hắn muốn cẩn thận phân biệt, ý thức lại trở nên mơ hồ.
Cũng không biết bao lâu, Tô Dịch chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đầu mơ hồ đau, sau đó chợt mở mắt ra.
Hắn ngay lập tức phát hiện không thích hợp.
Đây không phải phòng mình!
Từng làn hương thơm lượn lờ chóp mũi, Tô Dịch giật mình, nhịn không được nghiêng đầu nhìn, nhất thời giật mình.
Chỉ thấy bên người có nữ nhân nằm!
Tóc mây hỗn độn, bờ vai trắng trẻo tinh xảo lộ ra nửa đoạn, đầu lệch qua trên gối đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt tuyệt đẹp, da thịt vô cùng mịn màng như ngọc mỡ dê, bờ môi hồng nhuận ướt át khẽ mím, tiếng hít thở rất nhỏ giống như con mèo mướp nhỏ ngáy.
Đúng như hải đường ngủ xuân.
Trà Cẩm! ! ?
Tô Dịch: "..."
Tối hôm qua... Chẳng lẽ... Ừm?
Tô Dịch cố gắng nhớ lại, lại chỉ mơ hồ nhớ, mình cùng Trà Cẩm đấu rượu, đấu đến cuối cùng Trà Cẩm không chịu nổi sức rượu, như bùn nhão ngồi gục ở nơi đó.
Mình tốt bụng, liền bế nàng lên, đưa vào phòng.
Sau đó...
Sau đó liền không nhớ nổi nữa.
Vẻ mặt Tô Dịch lúc sáng lúc tối, trong lòng chỉ có một vấn đề, tối hôm qua rốt cuộc là ta ngủ nàng, hay là nàng ngủ ta?
Hồi lâu sau, Tô Dịch mới thở hắt ra, từ trên cái giường thơm ngào ngạt ngồi dậy, sau đó liền nhìn thấy, trên mặt đất ném hỗn độn quần áo của mình cùng Trà Cẩm...
Khóe môi Tô Dịch khẽ giật giật, không nghĩ nhiều nữa.
Đứng lên, tới trước bàn, cầm ấm trà dốc mấy ngụm, sau đó nhặt lên quần áo của mình bước đi.
Khi cửa phòng đóng lại.
Trà Cẩm vốn ngủ say ở trên giường lông mi khẽ run lên, cũng mở mắt, khẽ hé bờ môi đỏ mọng, thở dài một hơi, giống như hoàn toàn thả lỏng.
Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, đôi lông máy thanh tú lại bỗng nhíu lại, cái mũi phát ra một tiếng kêu đau đớn, khuôn mặt hiện lên một mảng đỏ bừng, mắt đẹp kinh ngạc, tối hôm qua...
Hồi lâu sau, Trà Cẩm khẽ than thở một tiếng, nói thầm: "Về sau không bao giờ uống rượu nữa, quả thực chính là dê vào miệng cọp, bị người ta chiếm không tiện nghi, còn nói không nên lời..."
Nàng giương mắt nhìn nhìn quần áo trên mặt đất, nhịn không được cười khổ, gã này không biết mang quần áo của mình cũng nhặt lên? ?
Nàng đứng dậy xuống giường, đôi bàn chân nhỏ như bạch ngọc vừa đứng trên mặt đất, đôi chân thon dài đẫy đà lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đứng không vững ngã quỵ, vội vàng chống lấy mép giường.
"Tên khốn kiếp này, đêm qua cũng quá biết giày vò rồi..."
Nhìn bộ dáng chật vật đó của mình, Trà Cẩm vừa thẹn vừa giận, âm thầm nghiến răng ken két.
Kế tiếp, nàng chịu đựng đau đớn như xé rách trên người, khập khiễng mặc quần áo, thu thập một phen mái tóc dài đen nhánh hỗn độn.
Chỉ là, sau khi ra khỏi phòng, nàng lại có chút chột dạ, không biết nếu nhìn thấy Tô Dịch, nên đi đối mặt như thế nào...
Khiến Trà Cẩm may mắn là, Tô Dịch cũng không ở lầu các.
Nàng lúc này mới như trộm rón ra rón rén, chạy đi rửa mặt.
Thẳng đến lúc thay quần áo mới, chỉnh trang bản thân phiêu đẹp, sạch sẽ, Trà Cẩm lúc này mới cố lấy dũng khí, tới tầng một lầu các.