Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5473 - Chương 5473: Kinh Trập Nhất Động (1)

Chương 5473: Kinh Trập nhất động (1) Chương 5473: Kinh Trập nhất động (1)

Bọn họ không phải đứng về phe Tây Thiên linh sơn, mà là thiên hạ nếu bởi vậy mà rung chuyển, bọn họ các nhân vật tầng dưới chót này cũng sẽ chịu chấn động.

"Sự kiện thứ sáu."

Kim Dư nói đến đây, ánh mắt đảo qua mọi người trong quán trà, nói: "Ngay tại một tháng trước, Tô Kiếm Tôn tìm được tổ sư Linh Cơ thần đình Linh Cơ lão nhân, ở Bích Tiêu lĩnh trình diễn một trận đại chiến có một không hai."

"Cuối cùng, Linh Cơ lão nhân bị thương mà chạy!"

Toàn trường lại xôn xao một phen.

Linh Cơ lão nhân, một tuyệt thế tồn tại tính toán không bỏ sót, một truyền kỳ thủ đoạn thông thiên, thần long thấy đầu không thấy đuôi, thế mà không địch lại Tô Kiếm Tôn!

Chuyện này, cũng là mọi người ngồi đây chưa từng nghe nói, trong lúc nhất thời, tất cả đều nghị luận không thôi.

Người kể chuyện Kim Dư nói xong, uống một ngụm trà, xoay người lặng yên lui ra.

Ông lão liếc liếc phương hướng Kim Dư rời khỏi một cái, cũng đứng dậy rời khỏi.

Đi ra khỏi quán trà, trên đường xe cộ đông đúc, người đi đường như dệt cửi, nhưng lại không thấy bóng người Kim Dư kia.

Ông lão nhíu mày, ánh mắt nhìn quanh, sau đó khẽ biến sắc.

"Thân phận người kể chuyện kia có vấn đề!"

Trong lòng ông lão rùng mình, lấy thủ đoạn của hắn, ngay lập tức có thể thu hết vào mắt mọi thứ xảy ra ở trong cả tòa thành trì.

Vô luận là ai, đừng mơ tránh được hắn tập trung.

Nhưng bây giờ, người kể chuyện Kim Dư kia vậy mà lại như bốc hơi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!

"Việc xảy ra khác thường tất có yêu, phải đổi chỗ rồi!"

Ông lão vẻ mặt bất động, vẫn đi thong thả như cũ, chậm rãi đi về phía xa.

Dọc đường, không ít người đều chào hỏi với hắn.

"Ông lão, lần này lại muốn đi tòa câu lan nào nghe khúc?"

"Ha ha, cũng không biết tối nay vị cô nương nào có thể được Ông lão lâm hạnh."

Một ít người dùng giọng điệu ái muội trêu chọc.

Ông lão cười lần lượt đáp lại, không nói gì thêm.

Một lần này, hắn không giống trước kia đi câu lan nghe khúc, mà là đi về phía chỗ ở của mình.

"Hôm nay vì sao không đi ngủ đêm ở lầu xanh, nghe khúc mua vui?"

Bất thình lình, một thanh âm lạnh nhạt đột nhiên vang lên ở bên tai.V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

Thân thể ông lão cứng đờ, lặng yên dừng bước, sắc mặt trở nên ngưng trọng chưa từng có, một đôi mắt đục ngầu ở lúc này co rút lại như mũi kim!

"Ngươi nếu dám lộn xộn, ta cam đoan ngươi sẽ chết rất khó coi."

Trong lặng yên, một bóng người tuấn tú xuất hiện ở trước mặt Ông lão.

Người tới mặc một bộ áo bào xanh, tắm dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt tuấn tú kia mang theo mỉm cười, nhìn khuôn mặt già nua âm tình bất định kia của Ông lão.

"Ngươi... Là như thế nào tìm được ta?"

Ông lão mặt âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử áo bào xanh đối diện kia, trong thanh âm, lộ ra sự trầm trọng cùng kinh nghi nói không nên lời.

"Gió thổi qua để lại vết, nhạn qua lưu lại tiếng."

Nam tử áo bào xanh cười nói: "Khi người trong thiên hạ đều cho ta sử dụng, muốn tìm được nơi ẩn thân của Tuyệt Thiên lão nhi ngươi, cũng không phải việc gì khó."...

Trên phố ngõ.

Người đến người đi, như nước chảy.

Nam tử áo bào xanh và Ông lão đứng ở nơi đó, cách nhau chỉ ba thước khoảng cách.

Điều kỳ quái là, người qua đường đều như không cảm giác được hai người bọn họ tồn tại, coi như không thấy.

"Người thiên hạ này, tuyệt đại đa số đều là người thường, kẻ thật sự có thể nhìn thấu thân phận ta, lại có mấy ai?"

Ông lão nhíu mày, rõ ràng không hiểu,"Càng đừng nói thân phận bây giờ của ta, là ở rất lâu trước kia đã sắp xếp một cơ sở ngầm, trừ bản thân ta, thế gian này không ai có thể biết, ngươi..."

Nam tử áo bào xanh cười ngắt lời, nói: "Bây giờ nói những thứ này, còn có ý tứ sao?"

Ông lão nhất thời trầm mặc.

"Đi thôi, đi ngoài thành, ta cho ngươi một cơ hội ra tay."

Nam tử áo bào xanh chắp tay sau lưng, mắt nhìn trời,"Hôm nay gặp dịp Kinh Trập, vạn vật sống lại, trước mắt cũng chỉ thiếu một tiếng sấm mùa xuân để hợp với tình hình."

Vừa mới dứt lời, trên bầu trời vốn xanh thẳm kia đột nhiên mây đen dày đặc, vang lên một tiếng sấm nặng nề!

Tiếng sấm ù ù, mang theo một phần nôn nóng như vạn vật bừng bừng phát triển, sinh mệnh nhỏ bé yên lặng đã lâu trong lòng đất, đều giống như ở lúc này bị đánh thức.

Chỗ góc tường, trong bùn đất, vang lên tiếng vỡ tan rất nhỏ, một phần chồi xanh biếc phá vỡ bùn đất lộ ra một góc mờ nhạt.

Trong hư không, có sinh cơ dạt dào đang tràn ngập, liễu khô trong thành tỏa sáng ra mầm non vàng nhạt.

Con ngươi ông lão co rút lại.

Sấm mùa xuân vừa động, vạn vật Kinh Trập*.

* Tiết Kinh Trập thường bắt đầu từ ngày 5 (hoặc ngày 6) tháng 3 đến 20 (hoặc 21) tháng 3 dương lịch hàng năm.

Trước đó, vạn vật ngủ đông trong đất, các loài sâu bọ, côn trùng, không ăn không uống, xưng là "Trập", tới thời điểm này sấm xuân khiến vạn vật bừng tỉnh, xưng là "Kinh". Vì thế, Kinh Trập có nghĩa là sự tỉnh giấc của các loài công trùng sâu bọ sau một thời gian dài, chuyển tới mùa sinh sôi nảy nở của chúng. Vậy nên, người ta còn hay gọi tiết Kinh Trập là tiết sâu nở nữa.

Những biến hóa nhỏ bé này, người thường không cảm giác được, nhưng tự nhiên không thể giấu được pháp nhãn của Ông lão.

Ở chỗ không tiếng động, nghe kinh lôi!

Mà câu "Trước mắt chỉ thiếu một tiếng sấm để hợp với tình hình" kia của Tô Dịch, như ngôn xuất pháp tùy, thiên địa đáp lại!
Bình Luận (0)
Comment