Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5474 - Chương 5474: Kinh Trập Nhất Động (2)

Chương 5474: Kinh Trập nhất động (2) Chương 5474: Kinh Trập nhất động (2)

Điều kỳ diệu nhất là, tất cả đều tự nhiên cùng thong dong như vậy, trên thân Tô Dịch cũng căn bản chưa hiển lộ ra một tia dấu vết nào vận dụng tu vi.

Đây, mới là chỗ khiến Ông lão cảm thấy chấn động.

"Ngươi... Chẳng lẽ đã đánh vỡ Bất Hủ, bước lên Vĩnh Hằng?"

Ông lão không nhịn được hỏi.

"Chưa."

Nam tử áo bào xanh lắc đầu, than thở một tiếng,"Còn kém xa."

Ánh mắt Ông lão phức tạp.

Kém xa?

Nhưng chính là cảnh giới cách Vĩnh Hằng "kém xa" này, cũng đã khủng bố như thế, về sau nếu thực chứng đạo Vĩnh Hằng, lại nên mạnh bao nhiêu?

"Đi thôi, vừa đi vừa tán gẫu."

Nam tử áo bào xanh chắp tay sau lưng, bước ra ngoài thành.

Bước đi nhàn nhã thoải mái.

Ông lão trầm mặc một lát, liền đi theo.

Mới vừa đi ra khỏi cổng thành, một hồi mưa phùn mùa xuân đã lặng yên từ trên trời bay xuống, như sương như khói, bao phủ núi sông nơi xa, mông lung như bức tranh.

Dã ngoại, hoa hạnh đang lặng yên nở rộ, trong không khí mang theo khí tức bùn đất cỏ cây hơi ẩm ướt, đặc biệt làm người ta vui vẻ thoải mái.

Triêm y bất thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong*.

* Hoa hạnh như mưa rơi ướt áo, gió dương liễu lạnh chẳng phiền ta. – Đây là bài Tuyệt cú của Chí An thiền sư.

"Mưa bụi gió xuân, vạn tượng đều mới."

Tô Dịch khẽ nói,"Chỉ có người sống qua trời đông giá rét, mới có cơ hội chứng kiến cảnh hết cùng lại thông, vạn vật sống lại này."

Uống một ngụm rượu,"Đáng tiếc, trên đời này đại đa số người không khác gì sâu bọ."

Ông lão ngẩn ra, trong đầu hiện ra một câu:

Trùng minh nhất thế bất quá thu!

Sâu bọ nhảy nhót lợi hại nữa, ngay cả mùa thua cũng không qua được, càng đừng nói sống đến lúc đông đi xuân đến.

Mí mắt Ông lão giật giật, nói: "Nói như vậy, ta hôm nay ở trong mắt ngươi, cũng không khác gì sâu bọ?"

"Không."

Tô Dịch vừa tiến lên, vừa thuận miệng nói: "Trong một năm qua, ta giết không ít đại địch, bọn họ đều không sống đến lúc Kinh Trập hôm nay."

Vẻ mặt Ông lão lúc sáng lúc tối một phen.

Hắn biết.

Sấm mùa xuân động, vạn vật Kinh Trập.

Ở trong lòng Tô Dịch, hắn chính là kẻ nắm giữ sấm mùa xuân, ở hôm nay mang hắn con sâu trốn ở dưới đất này "kinh" ra!

Nói đi nói lại, mình hôm nay trong mắt hắn, chung quy vẫn chỉ là một nhân vật như sâu bọ.

Đơn giản là một con sâu bọ sống đến lúc Kinh Trập mà thôi.

"Nơi đây không tầm thường, ngươi cảm thấy ở nơi này tiễn đưa ngươi như thế nào?"

Tô Dịch dừng chân ở trước một ngọn núi hoa hạnh nở đầy khắp núi đồi, quay đầu cười hỏi.

Trong lòng Ông lão chấn động, sau đó thở dài: "Khó được ngươi có lòng, sắp xếp một nơi tốt mưa bụi như tranh thế này."

Tô Dịch lấy ra bầu rượu, uống một ngụm,"Thù hận kiếp trước, là ràng buộc của ta trên con đường tu hành, không chém nó, chung quy ý khó yên."

Dứt lời, hắn xoay người, nhìn về phía Ông lão, trong miệng khẽ bật ra một chữ:

"Mời."

Mưa bụi mờ mịt, hạnh hoa rực rỡ, như tuyết chồng chất ở phía trên dãy núi.

Mà ở trong cảnh sắc như thơ như họa này, một mảng sát khí lạnh thấu xương, lặng yên tràn ngập ở trong mưa bụi mông lung kia.

Ông lão đột nhiên cảm giác thân thể phát lạnh.

Không phải vì gió xuân quá lạnh, không phải vì mưa xuân ẩm lạnh, mà là một luồng sát khí lạnh như băng xâm nhập xương tủy, lạnh đến trong lòng.

Hắn hít sâu một hơi, nói: "Ta biết nơi Hóa Hồng Chân ẩn thân."

Tô Dịch ngẩn ra, nói: "Điều kiện này, không thể thay đổi kết cục của ngươi."

Ông lão thở dài nói: "Ta biết, ta sao có thể không rõ ngươi chỉ cần làm ra quyết đoán, sẽ không thay đổi?"

Tô Dịch nói: "Vậy ngươi lại nói xem, muốn đổi cái gì."

Ông lão trầm mặc một lát, lúc này mới vẻ mặt trịnh trọng nói: "Ta chỉ hy vọng, có thể để Tuyệt Thiên ma đình có được cơ hội kéo dài tồn tại trên thế gian."

"Vì tông môn?"

"Không sai."

Tô Dịch gật đầu nói: "Được."

Lấy thân phận Ông lão sống ở thế tục nhiều năm, Tuyệt Thiên Ma Chủ ở lúc này rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Như kết thúc một cái khúc mắc.

"Tuyệt Thiên ma đình là do ta một tay khai sáng, trút xuống tâm huyết cùng thời gian cả đời."

Tuyệt Thiên Ma Chủ nhẹ giọng nói: "Nói ra ngươi có lẽ không tin, ta cũng từng lập chí nguyện đại đạo to lớn, cũng từng một lòng muốn giáo hóa chúng sinh, giảng đạo thiên hạ, chỉ ra một thông thiên đại đạo cho tu sĩ thế gian, đốt một ngọn đèn, có thể chiếu sáng lên một con đường cho chúng sinh..."

Nói xong, hắn như tự giễu lắc đầu,"Đáng tiếc, ta cả một đời cũng chưa làm được."

Hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh nói: "Chẳng qua, chỉ cần đèn vẫn còn, về sau có thể luôn chiếu sáng lên con đường cho người khác, như thế, đại đạo ta suốt đời truy cầu... Cũng coi như có một hy vọng đời đời tương truyền."

Tô Dịch nói: "Vì sao tán gẫu những thứ này với ta?"

Tuyệt Thiên Ma Chủ cười cười, nói: "Ở trong lòng ta, ngươi là người đáng kính đáng bội phục, cũng là kẻ địch đáng hận đáng ghét, nhưng..."

"Ta càng rõ, ta nói những lời này, chỉ có ngươi có thể hiểu."

Tô Dịch uống một ngụm rượu, gật gật đầu.

Kẻ địch vĩnh viễn so với ngươi càng hiểu ngươi hơn.

Ngược lại cũng thế.

Tương tự Tuyệt Thiên Ma Chủ, lão câu cá, Nhiên Đăng Phật những lão gia hỏa này, tuyệt đối không phải có thể dùng thiện ác, chính tà, đen trắng để đánh giá bọn họ.

Nếu không, bọn họ cũng không có khả năng leo lên đỉnh Thần Vực, chúa tể thiên hạ nhiều năm như vậy.
Bình Luận (0)
Comment