Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5475 - Chương 5475: Kinh Trập Nhất Động (3)

Chương 5475: Kinh Trập nhất động (3) Chương 5475: Kinh Trập nhất động (3)

Thậm chí có thể nói, các đại địch này mỗi kẻ đều có thể xưng là tồn tại thế gian hiếm có, có đại đạo mình nắm giữ, có ý chí vạn thế không thay đổi, hơn xa những kẻ tầm thường có thể so sánh.

Như Tuyệt Thiên Ma Chủ trước mắt, mấy năm nay ở nơi đây ngủ đông, nhìn như hàng đêm sanh tiêu, ỷ hồng ôi thúy, giống như lão già háo sắc.

Thực ra, đó chẳng qua là thủ thuật che mắt ẩn nấp thân phận.

Tự ẩn trên đời, hòa vào đám đông, như thế, mới rất khó bị người ta phát hiện sơ hở trên người hắn.

Kế tiếp, Tuyệt Thiên Ma Chủ tựa như mở ra máy hát, nói đến khát vọng, tiếc nuối, không cam lòng cùng đắc ý trong cả đời.

Tô Dịch đứng ở trong mưa bụi, lẳng lặng nghe, chưa ngắt lời.

Trong một năm qua, hắn vung kiếm chư thiên, đi chiến đấu khắp nơi, kết thúc một rồi lại một mối thù kiếp trước.

Cũng đánh nát từng ràng buộc trên tâm cảnh cùng con đường tu hành.

Tu vi tinh tiến to lớn.

Giết cửu luyện Thần Chủ đỉnh cao nhất, cũng đã không nói chơi.

Nhưng, so sánh với những thứ này, tâm cảnh Tô Dịch lột xác càng lớn hơn nữa.

Cũng càng thêm siêu nhiên cùng thong dong.

Không giống như trước nữa, cần cẩn thận ứng đối uy hiếp của các đại địch kia, cần phí tâm tư đi khám phá ý đồ của đối phương, từng bước thận trọng.

Hắn bây giờ, nhất lực hàng thập hội (một phần lực lượng phá mười phần kỹ xảo), căn bản không cần cân nhắc cái gì, một kiếm liền có thể chém nó.

Như giờ phút này, Tuyệt Thiên Ma Chủ là thật sự muốn phun hết mọi thứ trong lòng cũng tốt, cố ý kéo dài thời gian cũng thế, Tô Dịch đều không bận tâm.

"Nếu có kiếp sau, ta hy vọng vẫn là địch với ngươi."

Đột nhiên, Tuyệt Thiên Ma Chủ giương mắt nhìn về phía Tô Dịch, nghiêm túc nói: "Như thế, mới có thú vui ganh đua cao thấp, thống khoái phân sinh tử."

Tô Dịch ngẩn ra, gật đầu nói: "Lời này khiến lòng ta rất vui vẻ."

"Mời."

Tuyệt Thiên Ma Chủ nâng tay, chủ động khiêu chiến.

Tô Dịch thu hồi bầu rượu, nói: "Mời."

Mưa bụi mênh mông, sấm mùa xuân kích động, trên dãy núi kia, cuồng phong đột nhiên nổi lên, hoa hạnh rơi đầy trời.

Như tuyết lớn tung bay.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Tuyệt Thiên Ma Chủ chết.

Đó là một loại tử vong không tiếc nuối, cũng là một loại điêu linh như giải thoát.

Trùng minh nhất thế bất quá thu.

Hắn có thể đến hôm nay Kinh Trập, nói chuyện với Tô Dịch, biểu đạt phiền muộn trong lòng, ở trong đại đạo tranh phong mất mạng dưới lưỡi kiếm của Tô Dịch, đã thực sự không có gì tiếc nuối đáng nói.

Hoa hạnh phiêu linh, mưa phùn lặng lẽ.

Tô Dịch đổ rượu trong hồ lô xuống đất, nói một câu: "Không ngờ, ngươi lão gia hỏa này sắp chết, trái lại khiến ta coi trọng ngươi hơn một chút."

"Tạm biệt."...

Nửa tháng sau.

Nam Hỏa thần châu, ngoài một tòa cổ thành.

Ngày xuân đi chơi, hoa hạnh bay đầy đầu.

Thiếu niên nhà đi đi trên đường, đủ phong lưu.

Nơi ngoại ô ngoài thành, một đám thiếu niên thiếu nữ kết bạn mà đi, đạp thanh du xuân, trên người tràn đầy phách thiếu niên khí, vô hạn thanh xuân.

"Tô Kiếm Tôn quả thực đáng giá kính trọng cùng khâm phục, nhưng chúng ta cũng đều có ý chí lên tận mây xanh, ngày khác chưa chắc không thể kiếm lâm thiên hạ, uy hiếp bát hoang giống hắn!"

Có thiếu niên áo trắng tràn đầy tự tin, thoả thuê mãn nguyện.

"Không sai, đếm nhân vật phong lưu, lại nhìn hôm nay! Truyền kỳ cùng thần thoại quá khứ, cuối cùng sẽ bị vượt qua, đây là ý nghĩa của truy cầu đại đạo!"

Có thiếu nữ trẻ tuổi mỉm cười mở miệng.

"Đúng vậy, trên đại đạo, chúng ta nếu không thể vượt qua các bậc tiền bối, thật sự chàm chán bao nhiêu?"

"Ha ha ha, nói rất đúng, đến, cùng nhau uống rượu!"

Một đám thiếu niên thiếu nữ, chuyện trò vui vẻ, trên người tràn đầy anh khí bừng bừng chỉ có tuổi trẻ mới có, thần thái phấn chấn.

Nơi xa, một nam tử áo bào xanh cười thu hồi ánh mắt.

Tuổi trẻ phải có lăng vân chí, không phụ sông dài chảy vạn cổ.

Người thiếu niên, vốn nên như thế.

Ngông nghênh một chút tốt, tự đại một chút cũng tốt.

Nếu không trẻ tuổi khí thịnh, nói gì hai chữ "thiếu niên"?

"Bằng hữu, có muốn đến cùng uống một chén không?"

Xa xa, thiếu niên áo trắng kia cười mời.

Tô Dịch ngẩn ra, chỉ vào cái mũi mình: "Ta?"

"Đúng, chính là ngươi, mau tới, bèo nước gặp nhau đó là duyên, đừng cô phụ cảnh xuân tươi đẹp vô tận này!"

Thiếu niên áo trắng lớn tiếng nói.

Tô Dịch cười lắc đầu, nói: "Các ngươi chơi đi, ta à... Còn cần đi trong thành giải quyết xong một tâm sự."

Dứt lời, hắn chắp tay sau lưng, đi về phía tòa cổ thành kia nơi xa.

Hóa Hồng Chân trốn ở trong tòa cổ thành này.

Phía sau, truyền đến tiếng cười nói của những thiếu niên thiếu nữ kia.

Trên mặt Tô Dịch nổi lên một tia hoảng hốt.

Dục mua hoa quế đồng tái rượu,

Chung bất tự,

Thiếu niên du*.

* bài "Đường đa lệnh" của Lưu Quá thời Nam Tống.

Bài thơ là cảm giác hoài thương của tác giả, sau hai mươi năm gặp lại, muốn như ngày xưa mua chút rượu hoa quế cùng uống rượu ngắm trăng, tiếc rằng hương rượu vẫn như cũ nhưng tâm tình vui sướng thuở thiếu niên đã chẳng còn. ...

Phúc Tường tửu lâu.

Tên rất bình thường, nhưng ở trong thành đã mở gần trăm năm thời gian.

Buổi trưa.

Khách trong tửu lâu cũng không nhiều, tốp năm tốp ba, thưa thớt.

Chưởng quầy ngồi ở ghế dựa phía sau quầy, trong lòng ôm một con mèo đen mập mạp.

Con mèo đen da lông mềm nhẵn, nheo mắt, đang ngủ gật.

Ánh mắt của chưởng quầy, ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía vị trí sát cửa sổ.

Nơi đó có một nam tử áo bào xanh ngồi, gọi một đĩa thức ăn, một bầu rượu trắng, tự rót tự uống.
Bình Luận (0)
Comment