Chương 575: Lai lịch tượng Phật (1)
Chương 575: Lai lịch tượng Phật (1)
Bởi vì hắn, thật sự có cơ hội làm được một bước này!
Buồn cười mình khi đó, mang những thứ này coi là trò cười vớ vẩn không chịu nổi...
Đột nhiên, Văn Linh Tuyết như lấy đủ dũng khí, rụt rè mở miệng nói: "Tỷ tỷ, muội... Muội ngày mai muốn đi thăm Tô Dịch ca ca một chút."
Văn Linh Chiêu từ trong suy nghĩ hỗn loạn tỉnh táo lại, nàng nhìn nhìn vẻ mặt thấp thỏm lại chờ đợi đó của muội muội, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót vi diệu nói không nên lời.
Trầm mặc một lát, nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Linh Tuyết, muội đã trưởng thành, tỷ tỷ trước kia lo lắng muội giẫm vào vết xe đổ của ta, cho nên nghiêm khắc ước thúc đối với muội, thậm chí còn nhiều lần nhúng tay cùng can thiệp chuyện của muội, nhưng từ nay về sau, muội hoàn toàn có thể đi làm chuyện muội muốn làm."
"Tỷ tỷ, tỷ đây là không tính quản muội nữa sao?"
Lông mi Văn Linh Tuyết khẽ run, có chút sốt ruột.
Văn Linh Chiêu lộ ra một tia thương tiếc, đứng dậy, nhẹ nhàng ôm bả vai Văn Linh Tuyết, nói: "Đừng miên man suy nghĩ, về sau gặp được chuyện phiền lòng, hoàn toàn có thể tới tìm ta."
Văn Linh Tuyết nhất thời như nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nói: "Vậy muội an tâm rồi, ừm... Muội ngày mai đi thăm Tô Dịch ca ca một chút, rất nhanh sẽ trở về, cam đoan không để tỷ tỷ lo lắng."
Nhìn bộ dáng vui mừng, chờ mong kia của muội muội, một tia chua xót vi diệu kia trong lòng Văn Linh Chiêu tựa như trở nên càng lúc càng đậm.
Không xua tan được. ...
Sáng sớm.
Một đôi chân ngọc nhỏ nhắn trắng muốt như ngọc từ trong đệm chăn chui ra, mu bàn chân sạch sẽ trong suốt run mạnh một lần, như dây cung căng lên dừng ở giữa không trung một lát.
Sau đó, một đôi chân ngọc này liền giống như hao hết khí lực, ngã xuống trên đệm giường mềm mại.
Chỗ đầu giường, Trà Cẩm thò đầu ra từ dưới chăn mỏng manh.
Chỉ thấy nàng tóc mây tán loạn, mồ hôi đầm đìa, trên khuôn mặt trứng ngỗng kiều mỵ tuyệt tục kia tràn đầy ửng đỏ, bờ môi hồng khẽ hé dồn dập thở gấp, ánh mắt mê ly, miêu tả hình tượng cái gì gọi là mị nhãn như tơ.
"Trời sáng rồi..."
Tô Dịch từ trong đệm chăn rút người ra, khi nhìn thấy nắng sớm mờ mờ kia từ chỗ cửa sổ chiếu vào, không khỏi có chút giật mình.
Một lần này song tu, không ngờ giày vò một đêm?
"Thời gian trôi qua luôn vô tình, chỉ để ý tìm vui, bất giác đã bình minh..."
Như cảm khái thở hắt ra, Tô Dịch xoay người rời giường.
Sau khi rửa mặt, Tô Dịch mặc trường bào sạch sẽ rộng rãi, đứng ở bờ hồ đình viện, như trước đây diễn luyện Tùng Hạc Đoán Thể Thuật.
"Không tệ, lấy 'Tiểu âm Dương Hòa Hợp Thuật' của đạo môn tiến hành song tu, trái lại quả thực có lợi cho tu hành..."
Cảm thụ được khí cơ toàn thân vận chuyển, Tô Dịch không khỏi âm thầm gật đầu, một đêm song tu, khiến tu vi tông sư tầng một của hắn tinh tiến một đoạn.
Diệu dụng như vậy, không chỉ làm người ta ăn tủy biết vị, hơn nữa còn làm người ta không cảm thấy tu luyện buồn tẻ, có thể nói là thể xác và tinh thần sung sướng, tinh khí thần đều đạt được an ủi thật lớn.
Cũng không trách vô luận là đạo môn cùng Phật môn, hay là nho gia cùng ma tông, hoặc là trong các lưu phái trong thiên hạ, đều có truyền thừa đạo kinh có liên quan với song tu.
Đương nhiên, nếu là song tu, nam nữ hai bên đều có thể từ trong đó đạt được lợi ích.
Phép song tu thật sự, cũng xa không phải tà thuật thiên môn chỉ một mặt thải âm bổ dương, hoặc là thải dương bổ âm có thể so sánh.
Trà Cẩm sau khi rửa mặt chải đầu mặc quần áo xong, trước giúp Tô Dịch chuẩn bị nước tắm rửa, lúc này mới vội vàng rời khỏi Sấu Thạch cư, đi mua đồ ăn sáng.
Mà Tô Dịch sau khi tu luyện, liền lười biếng nằm ở ghế mây, mặt hướng bờ hồ xanh biếc, hóng từng trận gió sớm, thoải mái mà nheo mắt.
Không bao lâu, một tràng tiếng bước chân vang lên ở ngoài đình viện.
Mới bắt đầu, Tô Dịch còn tưởng là Trà Cẩm, nhưng rất nhanh, hắn liền lặng yên mở mắt, tập trung tinh thần lắng nghe một lát, lại lặng yên nhắm mắt lại.
Chỉ là ở khóe môi, lại nổi lên một tia ý cười như có như không.
Cùng lúc đó, dưới nắng sớm, một thiếu nữ mặc váy màu xanh lục nhạt, rón ra rón rén đi vào cửa lớn Sấu Thạch cư.
Nàng nín thở tập trung tinh thần, bước chân nhẹ nhàng như con báo, như trộm, đầu tiên là dùng đôi mắt sáng linh động đánh giá xung quanh một lần, khi xa xa nhìn thấy một bóng người kia ngồi ở ghế mây bên hồ, không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
Sau đó, nàng thật cẩn thận tới gần.
Thẳng đến lúc cách ghế mây chỉ có một trượng, thiếu nữ nâng lên bàn tay ngọc trắng bóc, tạo thành loa đặt ở bên môi, đang chuẩn bị hô to một tiếng.
Ngay lúc này, bóng người ở ghế mây đột nhiên cười nói: "Một tên trộm nho nhỏ, cũng lớn mật đến mức dám chạy đến trên địa bàn của Tô mỗ hù dọa người?"
Thiếu nữ a một tiếng, như nai con kinh hãi cuống quít buông hai tay, khuôn mặt thanh tú trong vắt tràn đầy ngượng ngùng cùng xấu hổ.
Lúc này, Tô Dịch đã vươn người đứng dậy, nhìn thiếu nữ tràn đầy bộ dáng xấu hổ cách đó không xa, không khỏi bật cười,"Nha đầu này, tại sao vẫn giống như trước."
Năm đó lúc ở Văn gia, Văn Linh Tuyết thường xuyên vụng trộm chạy đến chỗ ở của hắn, cố ý cho hắn một cái "kinh hỉ".
Mỗi lần Tô Dịch đều cảm thấy rất nhàm chán, nhưng lại không thể không phối hợp giả bộ cả kinh.
Bây giờ nghĩ đến, vô luận là Văn Linh Tuyết năm đó, hay là mình năm đó còn chưa thức tỉnh ký ức kiếp trước, quả thật... Đều rất ngây thơ.